Mộng Quân dùng đan xong thì cảm thấy cơ thể khoan khoái, tất cả nội thương đều được chữa khỏi.
Không những thế, trong cơ thể còn thiếu chút linh khí nữa là đột phá đến đỉnh phong.
Giữa chiến trường đánh giết kinh hoàng, Mộng Quân lại buông thả bản thân mình vào trạng thái yên tĩnh chuẩn bị đột phá đến đỉnh phong.
Tư Lỗ thấy tướng quân của mình lúc trước còn đang đánh đánh giết giết, giờ lại đứng im như một cái cây để người ta chuẩn bị kích sát.
Gã thấy không ổn, bèn cầm loan đao và đại đao của mình, phóng thẳng về phía Mộng Quân, hộ pháp cho nàng.
Tuy là bây giờ nàng đã rơi vào một trạng thái mơ mơ màng màng, nhưng cơ hồ vẫn cảm thấy có người đang giúp mình tiêu diệt những tên cao thủ xung quanh.
Nàng sau trận đấu này sẽ hậu thưởng cho Tư Lỗ vì cách đọc nhịp điệu của trận chiến này.
…
Quay trở về trước, lúc Cách Châu và Mộng Quân vẫn còn giao chiến với nhau.
Lúc này Mạc Phàm, người không mặc giáp, tay không cần binh khí, chỉ có một thân một mình và nội công cực kỳ thâm sâu, đánh tới mấy trăm tên cao thủ.
Không ai trong bọn chúng là không bị Linh m Kiếm Chỉ xén thành phần cả, chỉ với hai chiêu là Ảnh Vân Bộ và Linh m Kiếm Chỉ là đã đủ để hắn tung hoành ngang dọc.
Chém huyệt nhục rơi nội tạng, chém nội tạng bay cả máu tươi.
Một thân ảnh cực kỳ nhanh nhẹn với một thanh kiếm khí tùy ý cong thẳng, trong một khoảnh khắc đã hằng sâu vào trong cả tế bào của từng tên lính ở đây, một nỗi sợ mang tên: “Nỗi sợ màu đỏ”
Sĩ khí của quân lính Cách Châu như thế liền bị sát khí của một mình Mạc Phàm trấn áp, bọn họ dù là một thân tinh nhuệ cũng không thể nào tránh khỏi một cái áp bức quá cường hãn như vậy được.
Giờ bọn họ cùng lắm là đứng trước mặt Mạc Phàm giơ đao kiếm ra oai mà thôi, chứ không hề có một chút ý định phản công nào cả.
Chứng kiến một đội quân tinh nhuệ sợ hãi như vậy khiến cho bốn ông lão mặc đạo bào không vừa ý, thân là một đời tráng sĩ tại sao đứng trước mặt một thằng nhóc mới tuổi lại trở nên yếu đuối đến như thế, thật là mất mặt chiến sĩ Lưu U Quốc mà.
Một ông lão không nhịn được nữa, mà xông thẳng đến ngăn cản Mạc Phàm.
Một quyền của lão cùng lúc chứa cả linh lực và nội lực, cường mãnh phóng tới.
Mạc Phàm cũng nhanh chóng sử dụng thức thứ hai của Thất Thập Bát Quái Quyền, Nghịch Hồi Tiêu để xoay chuyển nội lực, phản lại đòn đánh đó.
Một chưởng này của hắn đã khiến cho lão ta phải tự thụ lấy một quyền của chính mình mà học máu.
Lão già đó lùi lại mấy bước, ta ôm lòng ngược.
Máu từ miệng chảy xuống bộ râu dài trắng bạch, những giọt mồ hôi lạnh cũng điểm trên khuôn mặt già nua, đầu lốm đốm.
Một giọng nói hốt hoảng kêu lên từ phía sau ông lão đó.
“Lão tứ, ngươi có sao không?”
Lão tứ tay ôm nội thương, gầm gừ nói.
“Lão nhất, lão nhị, lão tam! Tên tiểu tử này có chút lợi hại, xét theo cao thủ bảng thì hắn nằm cùng một hạng với chúng ta”
Nghe thế cả ba ông lão còn lại cũng chấn kinh.
Cả một quốc gia hùng mạnh về võ đạo như Lưu U Quốc, cả đời chỉ có bốn người bọn hắn là đệ nhất thiên tài, cộng thêm với việc khổ luyện hơn năm cuộc đời mới có thể đạt tới thứ hạng nhất nhì ba bốn của cao thủ bảng ở Lưu U Quốc.
Thế mà một thanh niên mới đôi mươi như thế liền có thể ngang bằng.
Thật sự quá là quái vật, quá là yêu nghiệt rồi.
Lão nhất nhướng mài một chút rồi dùng bộ kỹ tốc biến đến tiểu đệ của mình, đưa về.
Ông ta lấy ra một viên Dưỡng Thương Đan Nhị Phẩm đút cho tứ đệ mình uống, đây là một viên đan cực kỳ trân quý ở phàm giới, cả hai đời gia tộc của ông ta chỉ có mỗi một viên đan này mà thôi.
Vậy mà giờ lại dùng cho tứ đệ của mình rồi.
Lão tứ cảm thấy nội thương đã suy giảm lần nào, quả đúng thật là thần đan mà.
Bốn ông lão ngay khi hồi phục lại bình thường đã ngay lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lão nhất thì lấy từ sau lưng ra một thanh kiếm sắt, tuy nói là kiếm sắt, nhưng kỳ thực trên đó có khắc vô số trận phù li ti, hỗ trợ cực kỳ lớn cho tu sĩ dần truyền linh lực vào trong để phát động ra uy lực của thanh kiếm.
Lão nhị thì lấy từ trong tay áo ra một cây roi sắt, dài tầm cm.
Trên đó y nguyên không khắc một trận pháp, nhưng cây roi của lão nhị đặc biệt ở một điểm là nó được chế tạo từ một thứ được gọi là hắc kim chu tiền sa, một loại kim loại với trọng lượng riêng nặng gấp mười lần sắt thép bình thường.
Người thường muốn cần nó lên phải có nội lực cực kỳ thâm sâu, nếu không cũng phải là một nam nhân có sức khỏe vô địch thiên hạ.
Một roi quất vào có thể phá nát ngũ tạng, phá hủy căn cơ, phế luôn cả một thân võ công cái thế.
Lão tam thì lấy ra một cái rìu cán dài được gọi là phủ.
Phủ dài tầm cm nặng hơn trăm cân, thân được lấy từ cây tùng liễu sống thọ hơn ngàn năm, cực kỳ cứng cáp, lưỡi thì được đục từ hắc đồng, cực kỳ nặng.
Một phủ nếu mang ra trảm xuống, có thể đem một cao thủ đánh đến trọng thương, có thể đem một thiên tài giết đi.
Lão tứ thì lấy ra một cây tiểu phi kiếm.
Cây kiếm này có dẫn truyền một lực lượng tinh thần, lão tứ cứ như thế mà tùy ý điều khiển nó mà không hề tốn một chút sức lực nào.
Đây cũng chính là món vũ khí mạnh mẽ nhất của tứ lão.
Phẩm chất thì ngang với huyền cấp, lại còn không chịu sự áp chế của việc thiếu linh khí ở phàm giới nữa.
Cả bốn ông lão đó, mỗi người một hướng khác nhau mà phóng tới.
Lão nhất đứng trước mặt Mạc Phàm, lão nhị, lão tam lần lượt đứng bên trái phải, còn lão tứ thì đứng đằng sau.
Tạo nên một cái trận đồ bao bọc tứ phía.
Nom cái trận này rất dễ phá giải, nhưng kỳ thực muốn giải nó nếu không phải là tất cả cao thủ ở Lưu U Quốc cùng tập hợp lại bên cùng lúc bên trong, ngoài cái võ trận này, thì cũng không thể nào phá giải được nó.
Lão nhất cầm linh kiếm tụ thành một cỗ phong khí , bắn thẳng một đạo kiếm phong về phía Mạc Phàm.
Lão nhị đồng thời cũng cầm roi của mình mà mạnh mẽ quất tới cánh trái.
Những tưởng chỉ cần trúng một trong hai đòn này thôi thì người trong cái trận này phải bỏ mạng, nhưng đối với một kẻ quái vật như Mạc Phàm thì cái trận phá này chả là cái gì cả.
Hắn trực tiếp dùng tay trái của mình phóng ra Bạch Long Hóa Kỹ Quyền về thắng phía lão nhị, rồi cùng lúc sử dụng thức thứ nhất của m Dưỡng Tiễn, Biệt Trúc Kình để phóng ra một cỗ nội lực phá tan đạo kiếm khí của lão nhất.
Sau khi đánh cho hai kẽ đã làm choáng hai kẻ đấy được một chút.
Mạc Phàm liền thừa thắng xông lên.
Tay hắn tụ ra hàn âm khí chưởng thẳng đến lão nhất.
Một cỗ âm khí mang tên Tiểu Vô Tiêu bắn thẳng tới.
Mang theo một luồng hàn khí đậm đặc, đặc trưng của thuần âm chi khí.
Một chưởng này có thể đem âm khí công lực truyền vào đối thủ, khiến cho đối thủ bị phế bỏ hoàn toàn chí dương nội khí, từ đó dẫn đến hàn khí xâm nhập rồi từ từ CHẾT.
Trước khi một chưởng này tiếp thẳng vào người của lão nhất thì lão tứ đã điều khiển một thanh phi kiếm, xé gió bay đến.
Tốc độ phóng của phi kiếm cùng với lúc Mạc Phàm không chú ý, liền có thể chém ra một vết thương sâu đến lồi cả mỡ trên tay.
Mạc Phàm nhận một đòn như thế thì lùi lại.
Nhưng khi vừa lùi lại thì Mạc Phàm đã vận nội lực của mình, hạn xuống một quyền lún cả một mảnh đất.
Hắn dậm chân một cái phóng lên trời, rồi cùng lúc sử dụng Ảnh Vân Bộ cùng Linh m Kiếm Chỉ để bắn xuống.
Tứ lão chỉ có thể đứng dưới khó khăn đỡ lấy mấy đòn này.
Điều lợi hại của Mạc Phàm không chỉ dừng lại ở con mắt thấu rõ mọi võ công, linh kỹ, đấu kỹ,…của cả tam giới.
Mà còn nằm ở nội lực vô tận như sóng biển của mình, không những thế, trong khoảng thời gian chuẩn bị vừa qua, Mạc Phàm đã tìm ra cách lợi dụng âm dương nghịch chuyển của mình để tạo nên vòng tuần hoàn cho nội lực của mình.
m dương nghịch chuyển vốn sẽ tạo nên một nguồn xung kích dữ dội.
Mạc Phàm chỉ cần lợi dùng nguồn xung kích này để hóa thành nội lực, rồi tạo thêm cho nó một nguồn xung kích nữa.
Mà nguồn xung kích này lại có thể vừa vặn lắp đủ toàn bộ nội lực trong cơ thể hắn, từ đó cơ hồ tạo ra một chu kỳ toàn vẹn.
Sử dụng hết lại tái tạo, tái tạo lại sử dụng, cơ hồ không hề tiêu hao chút nội lực nào.
Mạc Phàm chứ như thế mà dùng nội lực gần như vô cùng vô tận của mình mà chèn ép tứ lão.
Những già khọm đó đứng phía dưới bèn rơi vào thế hạ phong, lực đánh lên thì cũng bị lực cản của không khí mà giảm đi hai ba thành.
Còn đòn của Mạc Phàm từ trên trời giáng xuống, lại được trọng lực phù trợ, đòn đánh như thế cũng mạnh mẽ hơn chút ít.
Biết mình mãi đứng dưới đất như thế, thế nào cũng sẽ là kẻ bị đánh bại.
Lão nhất ra lệnh cho ba vị huynh đệ của mình, dùng linh khí từ cây linh chi kết hợp với nội công cường đại của mình mà phóng thẳng lên trời.
Lão nhị vừa phóng lên, đã cầm roi cường bạo quất thẳng vào người của Mạc Phàm.
Nhưng không hiểu sao khi đánh vào người của hắn, tay của lão nhìn bỗng dưng tên lên một hồi.
Thân thể của Mạc Phàm lúc được thức thứ nhất của Nhũ Cương Hộ Thân, Kim Cang Nhục Hộ Thể còn cứng hơn cả sắt thép, một kích này của lão nhị chẳng hề xi nhê gì với hắn cả, cơ hồ chỉ hơi chút gãi ngứa mà thôi.
Mạc Phàm liền xoay người lại, tay nắm của cây roi sắt đen của lão nhị.
Lão nhị cơ hồ bị một nắm này của Mạc Phàm dọa cho hẳn sợ.
Nội lực mà hắn ta truyền vào cây roi của lão, cơ hồ có thể từ từ bóp nát nó.
Lúc này lão tam kêu lên.
“Tiểu tử xem phủ”.