Khi Mộng Quân đã chọn con đường của mình rồi, thì Mạc Phàm bắt đầu giảng giải cho nàng về linh khí.
“Muốn bắt đầu con đường tu luyện thì con cần hiểu về thứ được gọi là linh khí trước tiên cái đã.
Linh khí là một trong những loại khí chính được trời đất ngưng tụ mà cấu thành, vì được cấu tạo từ trời đất, nên thành ra những kẻ hấp thụ và sử dụng được nó đều là những vị cường giả.
Một đấm của bọn họ hoàn toàn có thể làm bật gốc cả một cây đại thụ, xóa sổ cả một ngọn núi.
Nhưng linh khí có một đặc điểm, đó là phân bố ở từng nơi không đồng nhất.
Ở những nơi hoa sơn, cốc hiểm dồi dào linh khí thì có thể khiến một kẻ mới đột phá Ngưng Linh tầng không bao lâu liền có thể thăng đến cảnh giới Thuần Linh.
Còn ở những nơi linh khí mỏng manh thì một kẻ đạt tới cảnh giới Luyện Linh cũng khó.”
Mộng Quân nghe Mạc Phàm nói vậy liền nói lên nghi vấn của mình.
“Vậy nếu sư phụ nói vậy, thì chẳng lẽ con không thể nào thăng lên được cấp độ Luyện Linh?”
Mạc Phàm gật gù nói.
“Nói vậy cũng không sai, nhưng đồng thời cũng không đúng.”
“Ý sư phụ là sao? Đồ nhi không hiểu”
Hắn bước tới, lấy tay nâng mặt dây chuyền của nàng lên nói.
“Thứ này của huynh ấy cho con có thể giúp con vượt qua khỏi bình cảnh của phàm giới”
Nói rồi, Mạc Phàm lấy ra một quyển công pháp mà hắn tự biên soạn dựa trên căn cơ hỏa diễm của Mộng Quân.
Tên là Niết Bàn Hóa Quyết, cấp bậc đế giai công pháp.
Công pháp này được chia làm ba tầng, tầng một có tên Ngưng, tầng hai có trên Luyện, tầng ba có tên Hóa.
Mỗi tầng đều là lấy năng lượng hỏa diễm trong viên đá của nàng mà luyện hóa.
Mà thứ hỏa diễm của viên đã này cũng không tầm thường một chút nào, nó chính là Niết Bàn Hỏa Diễm, một trong những loại hỏa diễm đứng đầu trong tam giới
Khác với Hắc Liễm Chân Hỏa của Nam, một loại hỏa diễm luyện hóa trời đất.
Niết Bàn Hỏa Diễm lại mang cho người sở dụng một khả năng tái sinh vô tận, mỗi lần tái sinh thì sức mạnh lại càng mạnh mẽ hơn lúc trước.
Nếu người nào mà có thể sử dụng thành thạo Niết Bàn Hỏa Diễm này thì có lẽ việc giao chiến với một đối thủ vượt cấp mình, không phải là không có khả năng.
…
Nhận lấy công pháp, Mộng Quân cất nó vào trong người, chưa kịp đọc vội, Mạc Phàm thấy như thế thì rất hài lòng.
Đối với hắn thì căn cơ và nền tảng mới là quan trọng, tu luyện công pháp thì có thể để sau, đầu tiên là phải học cách cảm nhận linh khí cái đã.
Thế là Mạc Phàm dẫn Mộng Quân đến một khu rừng dừa gần đó để mà tu luyện.
Theo lẽ thông thường thì linh khí ở trong rừng hiển nhiên là nhiều hơn linh khí ở những nơi đông đúc rồi.
Khi đến được chỗ thích hợp, Mạc Phàm bắt đầu dạy nàng một cách hô hấp để cảm nhận linh khí.
Mộng Quân khi bắt đầu thực hiện theo lời Mạc Phàm.
Người thả lỏng, chân ngồi xếp bằng, tay thì kết lại ở đan điền, mọi suy nghĩ trong đầu đều biến đi hết, chỉ để lại một tâm trí trốn rỗng mà hít thở mà thôi.
Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, năm tiếng trôi qua…Tất cả mọi công chuyện đều đến tay Nam giải quyết hết một lượt, để cho Mộng Quân có không gian, thời gian mà tu luyện.
Anh thương nàng nên đành vậy thôi.
…
“Đây rồi, đây chính là linh khí!”
Mộng Quân reo lên trong sung sướng, cuối cùng thì nàng cũng cảm nhận được linh khí rồi.
Nhưng khi mở mắt ra thì một bầu trời đầy sao đã ập vào, khiến nàng ngây ngất một chút.
Mộng Quân không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi.
Cái bụng của nàng bỗng dưng kêu lên một tiếng ọc ọc.
Mặc dù không biết đã bao lâu, nhưng mà thời gian mà nàng cảm nhận linh khí không dưới tiếng đồng hồ.
Đang định đứng dậy kiếm chút đồ ăn thì một thân ảnh quen thuộc bước tới.
Nam cầm một cái bát đồ ăn thoảng chút hương thơm dịu, đi tới chỗ Mộng Quân.
“Nàng tu luyện như thế, có lẽ là rất đối rồi đúng không? Đây, ta có chuẩn bị cho nàng một món cá hầm này, ăn cho bồi dưỡng lại sức”
Mộng Quân vừa ăn ngấu nghiến, vừa hỏi Nam.
“À mà đúng rồi, thiếp bế quan được bao lâu rồi?”
Nam nghe thế, nở ra một nụ cười tươi tắn nói.
“Nàng bế quan được ba ngày rồi đấy, chúc mừng”
Nghe Nam nói như thế, Mộng Quân liền hoảng hốt nói.
“Cái gì thiếp bế quan được ba ngày! Rồi công việc như thế nào? Quân của Lưu U Quốc đánh tới chưa? Việc xây thành đến đâu rồi?”
Nghe thế Nam mỉm cười, kêu nàng bình tĩnh rồi bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc trong ba ngày qua cho Mộng Quân.
Mặc dù chỉ có mình anh chủ động làm việc, nhưng tay nghề của người dân ở đây rất cao, tiến độ xây nên một bước tường kiên cố chỉ còn lại vài tháng nữa là hoàn thành.
Mà quân của bên Lưu U Quốc, nhanh nhất thì cũng tháng nữa để vượt biển đánh tới đây.
Nghe thế thì Mộng Quân cũng yên tâm phần nào để mà tu luyện tiếp tục.
…
Đúng tháng sau thì cuối cùng Mộng Quân cũng có thể điều khiển được linh khí một cách khó khăn.
Ở thời điểm này, nàng có thể điều khiển linh khí trong cơ thể của mình hóa thành một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa ấy tuy yếu hơn thanh linh kiếm của nàng một chút, nhưng đối với lửa đốt củi bình thường, thì ngọn lửa mà Mộng Quân tạo ra nóng hơn hẳn.
Thấy đồ đệ của mình đạt đến trình độ Ngưng Linh tầng như thế thì Mạc Phàm nhanh chóng cho nàng tu luyện Niết Bàn Hóa Quyết.
Tuy là tu luyện bộ công pháp đế giai này cực kỳ khó khăn, nhưng nhờ sự giúp đỡ của sư phụ Ma Vương Thiên Tọa với vô vàng phương pháp cực đoan, thì Mộng Quân cơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của niết bàn hỏa diễm trong viên đá chỉ trong tuần.
Nhưng sau đó thì cũng không có đột phá gì lớn nữa, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận ngọn lửa đó mà thôi.
Thế nhưng, nhiêu đó vẫn là chưa đủ với hắn, trận đánh này chính là một trận đánh còn lớn hơn cả trận của Mãnh Hồ Vương, nên vạn nhất không được khinh suất
Mạc Phàm đành phải triệu Nam, rồi đưa cho anh một cái công thức luyện một loại nhất phẩm đan dược mang tên Linh Thốn Đan.
Nam thì ngay lập tức nhận lời, dù sao phương thức luyện nhất phẩm đan dược anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Mộng Quân từ đó mà thay cho Nam tiếp quảng việc xây dựng tiếp toàn thành, và việc huấn luyện binh lính.
Chỉ mới có hai việc này thôi mà đã khiến Mộng Quân phải chạy từ đông sang tây, từ sáng đến tối rồi, một khắc cũng không nghĩ ngơi được.
Nếu không nhờ mấy viên Bồi Tinh Đan mà Nam để lại trước khi bế quan, thì chắc là Mộng Quân đã sớm điên lên trong ngày đầu tiên nhận việc rồi.
…
Nam lại ở trong một căn phòng trống tiếp tục nghiên cứu về dược tài mà Mạc Phàm đưa cho.
Cái đan dược này khốn nạn ở chỗ là nó cần một cái tụ linh trận để mà luyện chế thành đan, nếu không thì việc tốn cả đống thời gian để luyện chế sẽ trở thành công cốc.
Nam cắn răng tiêu hết ngàn Kim Tinh của mình để mua một cái phù tụ linh ngũ phẩm cấp.
Cũng may là hàng này là hàng dùng một lần của hệ thống, nên dù là phàm nhân cũng chỉ cần đốt lên là có thể biến ra một cái trận đồ tụ linh cực kỳ tinh xảo rồi.
Nhưng lúc biến ra trận pháp xong rồi thì Nam mới nhận thức được một vấn đề… Đó là anh có linh căn đâu mà đồi điều khiển linh khí khởi động trận pháp.
Nhưng trong cái rủi có cái may.
Khi Nam đang tuyệt vọng gào thét trong gian phòng thì bỗng dưng Mộng Quân bước tới đưa cơm cho anh, đột nhiên Nam nhớ ra là nàng đã đạt tới trình độ có thể điều khiển được linh khí rồi.
Như người chết khát gặp được nước, Nam ngay lập tức chạy lại, nắm tay Mộng Quân, tư tình nói.
“Ta muốn nhờ nàng một chuyện!”.