Cái giọng nói này rất quen thuộc, đây chính là giọng nói của Nam mà.
Sau anh ta vẫn còn có thể giao tiếp với Mạc Phàm, rõ ràng là không gian Thức Hải và thực tại là hai thứ tách biệt, thứ này không thể tác động đến thức kia và ngược lại.
Thấy chuyện lạ, trong lúc chờ đùi heo ra thì Mạc Phàm nhắm mặt để cho ý thức của bản thân tiến vào Thức Hải.
…
Trong Thức Hải Nam đang ngồi bẹp xuống đất như xem chuyện gì thú vị lắm vậy.
Thì ra là anh đang theo dõi tầm nhìn của Mạc Phàm đánh nhau với đám côn đồ đầu đường xó chợ, nhưng cú đá ở góc nhìn thứ nhất xem ra không đã mắt cho lắm tuy vậy biểu cảm của Diệp Hồng lại rất dễ thương khiến anh không kiềm lòng được mà khen Diệp Hồng với Mạc Phàm một câu.
Ngay sau đó thì Nam tháy Mạc Phàm đi vào với vẻ mặt rất ngạc nhiên, anh chưa kịp chào hỏi gì thì hắn ta đã chạy lại hỏi Nam.
“Sao ngươi có thể nói được khi trong Thức Hải thế ??”
Nam tự nhiên cảm thấy khó hiển khi nghe Mạc Phàm nói thế, tại sao anh có thể nói chuyện được như thế thì có trời mới biết, anh làm sao biết được.
“Cái vẻ mặt khó hiểu đó là sao hả ?” - Mạc Phàm khó hiểu hỏi.
“Thì không hiểu nên mới như thế rồi, ngươi lạ thật đấy.
Ta còn chẳng hiểu tại sao ngươi lại ngạc nhiên nữa kìa !” - Nam đáp
Nghe Nam nói thế thì Mạc Phàm có thể khắng định tên tác giả này không biết một chút gì về cách hoạt động của Thức Hải cả.
Hắn bước tới ngồi đối diện với Nam, hỏi.
“Ngươi thân là tác giả lại không thông hiểu về Thức Hải là sao ?”
“Ngươi thử nghĩ xem, việc sáng tác từ cái đại cương thôi thì cũng nhiều lắm rồi, chưa kể một chương biết bao nhiêu chi tiết cần mô tả.
Những chi tiết không quá liên quan đến cốt truyện thì ta lược, nếu không truyện của ta trở thành cô dâu tuổi mất” - Nam chán nản nói
“Tuy ta không biết cô dâu nào tuổi nhưng nếu ngươi không biết thì ta cũng sẵn sàng giải thích.
Đầu tiên là Thức Hải hoạt động theo quy tắc lần chỉ hoạt động được cái.
Nói như thế hơi khó hiểu nhưng ngươi cứ hiểu là khi ngươi điều khiển cơ thể thì Thức Hải sẽ đóng lại, mọi thứ trong đó sẽ ngưng không hoạt động nữa, linh hồn khác thì bị trục xuất,…v.v.
Nói chung là nơi này sẽ không còn một thứ gì khi cơ thể hoạt động”
“Nhưng ngươi, vẫn có thể tồn tại không những thế còn xe ta làm cái gì nữa kìa !” - Mạc Phàm chỉ tay vào cái màn hình trước mặt Nam.
Nghe Mạc Phàm nói thế, Nam chỉ nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm lắm nói.
“Ngay cái chuyện ta và ngươi cùng bị sét đánh rồi đưa đến đây đã là lạ rồi.
Thêm cái chuyện này nữa cũng bình thường thôi, qua cái chuyện này nó cũng làm ta tỏ một điều”
“Điều gì ?”
“Nói ra cho ngươi biết.
Đó là Diệp Hồng của ngươi ta không hề tạo ra, điều này chứng minh một điều thế giới dựa vào cái cốt truyện của ta mà tự suy diễn ra thêm, nó là một Đại Tinh Vũ Siêu Cấp thế giới, một cái thế giới thực thụ chứ không phải truyện….Thế ta nhờ ngươi một chuyện được không ?” - Nam gian xảo nhìn Mạc Phàm nói.
“Chuyện gì ?”
Mạc Phàm vừa hỏi lại, mắt Nam liền tỏa ra hào quang chối lóa báo hiệu một điều không lành gì mấy với cái yêu cầu của mình.
“Đó là cho ta điều khiển cơ thể được không ?” - Nam nói với ánh mắt của sự chờ mong.
Nhưng Mạc Phàm đáp lại đơn giản một từ “Không” khiến anh đứng hình mất giây.
Tuy thế cái phản ứng đó của Mạc Phàm đã nằm trong tính toán của học sinh năm hạnh kiểm tốt, Thành Nam.
Anh liền sử dụng kế hoạch B của mình.
Nam ngay lập tức bám lấy chân Mạc Phàm, khóc bù lu bù loa nói.
“Ta chỉ có ước mơ được một lần nhìn thấy thế giới mình xây dựng thôi mà, hức hức”
“Vậy ngươi nhìn trên màn hình là được rồi còn gì”
“Ngươi quá độc ác.
Nếu không cho ta nhìn thấy thế giới thì ta sẽ ở đây khóc cho ngươi xem”
Sau đó là màn độc tấu kể khổ liên tiếp của con lươn Thành Nam, anh lấy cái chuyện từ nhỏ không có quần bận đến lớn lên thiếu tiền lải nhãi dưới chân Mạc Phàm.
Hiệu ứng lải nhãi cộng với tiếng khóc ma chế quỷ hơn của Nam khiến cho Mạc Phàm chịu không nổi, sau tiếng đồng hồ nói khô cả họng thì hắn cũng cho anh điều khiển cơ thể.
Kế hoạch làm nũng của Nam đại thành công.
Theo những gì anh tính toán được thì cái tính của Mạc Phàm không thể chịu chiêu này quá lâu, nếu nữ nhân thì còn đỡ, nhưng Nam là một nam nhân đích thực không thích đực nên hiệu ứng kinh tởm đương nhiên cao hơn nữ nhân nhiều.
Mạc Phàm chỉ có thể đáp ứng, không thể từ chối.
Nhưng hắn nói với Nam, nhường lại quyền điều khiển cơ thể trước mặt Diệp Hồng như thế không tiện.
Khi nào về nhà thì hắn mới có thể nhường lại cơ thể cho Nam.
…
Ở thế giới thực, đồ ăn vừa bưng ra thì Mạc Phàm cũng vừa tỉnh dậy.
Cũng may là thời gian trong Thức Hải và thực tế khá chênh lệch, nếu không thì đợi Nam ăn vạ xong thì Diệp Hồng bỏ về rồi.
Giò heo nướng vừa ra, Diệp Hồng phần khích cầm lên cắn một cái ngập mồm.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn dược thức ngon thế này, trình nấu ăn của ca ca Mạc Phàm thật là tệ, miếng thịt nướng còn khét nói gì được ngon như này.
Thấy muội muội mình ăn ngon lành như thế, Mạc Phàm mỉm cười hạnh phúc, hắn lấy áo của mình lao cho cái miệng đầy mỡ của Diệp Hồng, rồi mới cắn một miếng.
Quả thực trăm nghe không bằng một thấy, món thịt heo của lão Trư Thành cực kỳ ngon.
Gia vị được ướp đậm đà, độ mềm của thịt cũng được nướng vừa đủ, không quá cháy cũng không quá sống.
Ăn xong Mạc Phàm trả Kim Tinh rồi trở về.
Trên đường trở về Diệp Hồng không ngừng cười đùa với hắn, điều mà trước đây có cho tiền Diệp Hồng cũng không dám làm.
Diệp Hồng dường như tìm được chỗ dựa của mình, ca ca Mạc Phàm.
Trước khi về tới nhà thì Mạc Phàm đi ngang qua một cái sạp bán đồ thì hắn nhìn trúng một món.
Tinh Du ngọc, một miếng ngọc giúp cho người đeo tăng cường tốc độ hấp thu linh khí khi tu luyện.
Món đồ này vô dụng với tên vô linh căn như Mạc Phàm nhưng tuyệt đối là bảo vật với người mới tu luyện.
Dù sao thì Diệp Hồng cũng vào Thanh Huyền Thú Môn, nên món bảo vật này có thể trợ giúp được cho quá trình tu luyện của nàng phần nào.
Tên bán hàng ra giá Kim Tinh nhưng bị Mạc Phàm chém giá tới mức còn mỗi Kim Tinh, tính ra số tên bán hàng còn may.
Nếu gặp Thành Nam có khi chỉ còn đáng giá Kim Tinh.
Mạc Phàm lấy xỏ một sợi dây đỏ qua miếng ngọc bội rồi đeo lên tay Diệp Hồng.
Điều này khiến cho Diệp hồng càng quý mến vị ca ca này hơn.
Trở về nhà, Diệp hồng nấu nước để uống, còn Mạc Phàm thì chạy tọt vào phòng.
Hắn đứng đực ra đó để cho linh hồn của mình tiến vào Thức Hải.
…
Trong Thức Hải, Nam chán nản nhìn cái màn hình.
Anh đang mong đợi Mạc Phàm giữ lời, nếu hắn không giữ lời thì đừng trách Thành Nam này vô sỉ.
Vừa thấy Mạc Phàm, Nam liền nhảy cẩn lên.
Cuối cùng thì anh cũng được đổi vai rồi, trước khi đổi vai thì Mạc Phàm lải nhải với nam đủ điều từ việc diễn ra, cách đi đứng, cách nói chuyện như thế nào với Diệp Hồng và ti tỉ thứ khác.
Nhưng Nam cóc quan tâm, anh là Nam chứ không phải Mạc Phàm.
Dặn dò xong thì Nam đứng dậy vận dụng suy nghĩ của mình mà điều khiển cơ thể.
…
Ở trong phòng, pho tượng Mạc Phàm từ từ mở mắt.
Cặp mắt đen tuyền của hắn đã bị thay thế bới cặp lục nhãn chứng cho sự điều khiển cơ thể của Nam.
Ngoài cặp mắt ra thì anh trong không khác gì với Mạc Phàm.
Anh hít một hơi thật sâu, sau bao nhiêu năm thì đây là lần đầu tiên Nam được hít một bầu không khí trong lành như này.
Đang tận hưởng sự thoải mái mà không khí trong lành mang lại thì đột nhiên có một cái bảng màn hình màu xanh hiện lên trước mặt Nam.
Từ cái bản màn hình đó, chui ra một tiểu tiên nữ nhỏ bé, kích thước thì chỉ to hơn chai nước suối một tí.
Vừa gặp Nam, tiểu tiên nữ liền niềm nở nói.
“Xin chào chủ nhân tôi là Phản Phản, người đại diện cho hệ thống Phản Thiên”