Hai người Thành Nam và Mộng Quân trên đường đi không ngừng làm ra nhũng biểu cảm thân mật.
Giờ đây khoảng cách của hai người đã gần hết mức rồi, thiết nỗi là cần có thời gian tìm hiểu nhau nữa thôi.
Còn Mạc Phàm kể từ ngày đột phá nội khí của mình lên Ngưng Linh tầng đỉnh phong, không ngừng thở dài.
Vì khi đột phá hắn đã mượn sức của Luân Hồi để mà luyện thành, từ đó có thể nhìn thấy được một số đường không tốt cho lắm.
Các đường đó cũng không thể nói cho Nam được, chuyện này chỉ có mình hắn tự mình an bài.
…
Đi được dăm ngày thì cuối cùng bọn cũng đến được một cái trấn nhỏ.
Hai người thu xếp để vào một ái nhà trọ, ngạch nỗi chỉ còn duy nhất một phòng, Nam và Mộng Quân đành thở dài mà thuê nó.
Tuy ngoài mặt là thế, nhưng hai người cực kỳ mong chờ buổi tối nay.
Thu xếp xong chỗ ở thì hai người đi ăn trưa.
Nữ nhân chưa chồng mà đi cùng với nam nhân khác thì phiền lắm, nên Mộng Quân đành cải trang thành nam.
Nàng lấy một tấm vải dày bịt ngực của mình lại cho bằng phẳng, tóc thì búi lên như Mạc Phàm, mặt thì trang điểm nhẹ vài chỗ để cho giống nam.
Bước ra, Nam không còn nhận thấy nàng thơ của mình đâu mà chỉ thấy một bạch công tử nhu mì, nhan sắc tuấn tú không thua Mạc Phàm là mấy.
Mộng Quân nói.
“Nào huynh, ta đi ăn thôi.
Đệ đói rồi”
“Nàng là Mộng Quân?”
“Thôi đừng gọi Mộng Quân nữa, giờ thiếp là Mộng công tử.
Nào chúng ta đi ăn thôi”
Tuy hơi không quen một chút, nhưng mà Nam vẫn thể hiện rất tốt tình cảm của mình với Mộng công tử này.
Mỗi lần nàng ta há miệng đòi ăn, thì Nam đều tận tay đút cho.
Mọi người xung quanh thấy thế liền dị nghị, nhưng Nam căn bản cóc thèm quan tâm, đối với anh Mộng Quân mới là quan trọng.
Nhưng Lữ Mộng Quân thì lại khác, nàng muốn thông qua đợt này mà làm cho Nam một cái khảo nghiệm, xem anh có thực lòng chịu trách nhiệm không, hay là nói ba loa rồi bỏ đi.
Nhưng có vẻ là nàng lo nhiều rồi.
Ăn xong thì Nam tiện tay bán vài thứ đồ để kiếm chút tiền.
Anh đúng thật là trời sinh phú quý, chỉ trong một ngày mà gom hơn ngàn Kim Tinh bổ sung lại cái ngân khố vốn cạn kiệt của mình rồi.
Một phần công lao của chiến tích này phải cảm ơn lệnh bài của thương hội Tô Châu mà lão Bạch đưa trước đó rồi.
Lúc đi về nhà trọ thì Thành Nam có đi ngang qua một cái tửu lâu, nếu là lúc trước chắc là anh đã vung tiền vào đó thưởng mỹ nhân rồi, nhưng giờ không hiểu tại sao lại chỉ muốn về nhanh nhanh để Mộng Quân khỏi lo.
Mặc kệ những lời dụ dỗ của tâm ma của mình, Thành Nam tiến thẳng về nhà trọ.
Vừa mới bước vào thì Nam hơi bất ngờ một chút, khi Mộng Quân vẫn còn giữ cái lót nam nhân công tử ấy.
Rồi sau đó anh cũng không quan tâm lắm bước vào phòng, cởi đồ ra, thay đồ.
Nam định nằm trên mặt sàn mà ngủ, nhưng lại bị Lữ Mộng Quân thuyết phục ngủ trên giường cùng.
Nam lúc đầu kiến quyết từ chối, nhưng với miệng lưỡi dày dặn của một tướng quân thì đã thành công thuyết phục anh.
Xử nam, xử nữ trong thời kỳ xung mãn lại còn có một chút tình cảm với nhau, há lại không có một chút sắc dục.
Đương nhiên là hai người có rồi, nhưng vừa định làm thì Mạc Phàm đột nhiên ra mặt.
Hắn ta nói một câu làm Nam cùng Lữ Mộng Quân đứng hình mất ba giây.
“Chim chuột gì cũng phải để lại cái nguyên dương cho ta”
‘Có nương tử mà vẫn trong trắng, ngươi lừa ai hả’ - Lữ Mộng Quân chửi thầm
‘Đệ…thật là khiến người khác mất hết hứng’ - Nam thất vọng tràn trề.
Tuy là không thể làm chuyện nam nữ với nhau được, nhưng hai người lại có một đêm cực kỳ mặn nồng với nhau.
Tình cảm cứ như thế mà vung lên một bậc.
Tình ái duyên phận vốn an bài
Phản thiên, ma đạo vốn không tuân.
Hai đường, một lộ cùng chung lối
Một cái tai ương khó trách lành.
…
Sáng dậy, lớp trang điểm của Mộng Quân đã bị Nam hôm qua quấy phá một lượt.
Nên thành ra nét mặt công tử cũng biến mất, chỉ để lại một mỹ nhân huynh quốc châu thành.
Hai người trước khi rời khỏi giường thì nồng thắm tặng nhau một nụ hôn chào buổi sáng rồi mới rời khỏi giường.
Nam thay quần áo rồi đi ra trước.
Lúc đi thì anh lỡ va vào một người thanh niên, hai người lịch sự xin lỗi lẫn nhau sau đó bước tiếp.
Nhưng cái tính ăn cắp đã ăn sâu vào máu, nên mới vừa bước đi vài bước thì anh nhận ra trên tai mình có một cuộn giấy gì đó.
Mở ra thì thấy trên đó có ghi thưởng hơn ngàn Kim Tinh khi đánh bại một cao thủ ở gần đây.
Vừa hay lúc đó thì hệ thống cũng căn cứ vào đó mà giao nhiệm vụ
Nhiệm vụ phụ: Đánh bại Vân Diệp, tạo cho hắn một kỳ ngộ phản mệnh.
Thưởng: viên Dưỡng Thương Đan.
Mới vừa thấy cái tên là Nam nhận ra ngay.
Tên Vân Diệp này lúc trước trong nguyên tác vốn là một đỉnh cao tán tu ở phàm giới, sau này lại giác ngộ chân lý của Uy Thành rồi theo tên trẩu thiên tử đó lập công.
Theo anh đoán thì phản mệnh ở đây chính là khiến cho Vân Diệp giác ngộ một chân lý khác ngoài cái chân lý giúp đỡ người khác.
‘Đánh nhân vật của mình à? Được đấy hệ thống’
Vừa nghĩ xong thì anh tiến vào phòng dẫn Mộng Quân, dẫn nàng ra phố.
Hai người cứ như thế mà đạp thanh đi chơi nguyên một ngày, bỏ toan đi hết mấy cái kế hoạch vớ vẩn lúc ban đầu đặt ra.
Tận hưởng cái cuộc sống hiện tại mới là quan trọng.
Đến buổi chiều tà thì mọi người bắt đầu tụ hội lại một điểm xem náo nhiệt.
Ở giữa là một cái võ đài được dựng bằng gỗ, bốn gốc thì có bốn cái đuốc để thắp sáng.
Trên đó có một thanh niên mặc y phục màu trắng, tay cần một thanh kiếm có đính một cái biểu tượng âm dương ở phần chuôi.
Thân pháp nhìn qua thì đúng là tuyệt thế nam nhân, người cao vai rộng, cơ bắp thì thuộc hàng cứng rắn bậc nhất.
Có rất nhiều người ở dưới bước lên khiên chiến nhưng liền bị thanh niên ấy một chiêu mà hạ gục, hắn ta còn không dùng để cả lưỡi kiếm, mà chỉ dùng vỏ kiếm mà tiến đánh.
Thấy một tràng như vậy Lữ Mộng Quân cũng thấy khá thích thú, nàng ta cầm Thiết thương của mình mà bước lên chiến trường khiêu chiến.
“Ta họ Lữ, tên Quân.
Hôm nay muốn khiêu chiến các hạ mà đến đây”
“Ta họ Vân tên Diệp, tựa danh xưng Phong Nhận”
Keng một tiếng, hai người lao vào nhau với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Vỏ kiếm cùng mũi thương va chạm, tạo nên một tiếng kêu kích thích.
Mộng Quân vung thương đạp xuống một cái, khiến cho kiếm thần phải lùi.
Hắn ta khoái chí cười lên một tiếng, rồi rút thanh kiếm của mình ra.
Khác với tưởng tượng của mọi người, thanh kiếm của Vân Diệp không phải tuyệt thế thần binh gì, chỉ là một thanh sắc bị gỉ sét đến mòn cả lưỡi mà thôi.
Nhưng sát khí nó tỏa ra thì không hề bình thường một chút nào, rõ ràng chính là dùng máu chiến để tạo nên mà.
Vân Diệp dùng thanh kiếm mà hấp thu linh khí trong phạm vi chung quanh.
Rồi chém thẳng ra một nhát Nguyệt Phong, xé gió mà lướt tới.
Mộng Quân đưa thương lên mà chống đỡ, nhưng cuối cùng trụ qua một đòn như này mà bị nội thương đến thổ huyết.
“Diệp đạo trưởng quả thực bất phàm.
Lữ Mộng Quân ta quả thực khâm phục”
Thấy một mà như thế, bỗng dưng Mạc Phàm cảm thấy hứng thú.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tán tu giả kể từ cái ngày Diệp Hồng bị bắt đi, cái nỗi hận thù băm xương tróc vảy lũ tu chân đó của Mạc Phàm lại nổi lên.
“Vị nữ hiệp đây nói quá rồi.
Tại hạ chỉ là một người bình thường biết một chút linh kỹ mà thôi”
Nói xong Lữ Mộng Quân bước xuống đài, Nam mua thêm một cái viên Dưỡng Thương Đan rồi cho nàng dùng, dù sao bây giờ nó chỉ đáng giả một phần mười cái túi tiền của anh mà thôi.
Tự nhiên Nam đang chăm sóc cho Lữ Mộng Quân thì bị hút vào Thức Hải.
Mạc Phàm bước tới võ đài nói.
“Diệp Mạc Phàm khiêu chiến với các hạ”