Giờ đây, tín nhiệm của Lữ Mộng Quân với Nam đã tăng cao đến một mức bất thường, nhưng chưa chạm được tới đỉnh điểm.
Dù sao nàng ta chỉ cho Nam mức tín nhiệm gần kề với Tư Lỗ thôi, nhưng kế hoạch của anh vẫn chưa kế thúc mà.
Muốn cứu sông Lữ Mộng Quân thì theo tín toán của anh thì nhất định phải đạt đến đỉnh của tín nhiệm.
Nhưng mà kể cũng lạ, lệnh bài của Lữ Mộng Quân đưa Nam không những có quyền lực ở quỹ kho mà còn cho anh quyền lực ở khắp khu từ nhà bếp đến phòng bệnh, như một câu nói của bậc bán muối “quyền lớn trách nhiệm càng lớn” Rõ ràng Lữ Mộng Quân đang hướng cho Nam con đường thay đổi toàn bộ cơ cấu của đội quân này.
Đã thế thì Nam cũng không ngại.
Đầu tiên là nhà bếp.
Anh vào thẳng bếp rồi lôi đầu tên bếp trưởng ra chửi một tràng về đồ ăn dở tệ như thế nào, vị kinh khủng ra sao, vệ sinh kém thế nào.
Sau đó thì anh chỉ lại bếp trưởng cách sơ chế làm đồ ăn một cách chuẩn chỉnh nhất, nhìn Nam lúc đó chẳng khác nào một đầu bếp chuyên nghiệp hướng dẫn cho một đám gà mờ cả.
Xử lý xong phần đồ ăn rồi thì Nam mới bắt tay vào cải tạo lại toàn bộ quân đôi cho chuẩn nhất trong kế hoạch Thanh Dã, năm xưa ông cha ta dựa vào nhân dân để mà đánh giặc còn Nam sẽ dựa vào thiên nhiên để mà đánh giặc, để xem quân Mãnh Hồ Vương mạnh hay là não Nam to.
Anh tiến vào quỹ kho, rinh hết ngàn viên Kim Tinh, tất cả chỗ Kim Tinh đấy là dùng để làm chi trả toàn bộ chi phí của cả một doanh trại vạn quân nên mới được kha kha như thế.
Nam cũng chả trong mong gì về việc cướp Kim Tinh của Mãnh Hồ Vương, vì anh đã xác định điều.
Không thể cướp được gì từ một tên cướp.
Nam thời gian này toàn bộ tinh thần đều mệt mỏi, anh không những phải bàn bạc với thợ xây để xây những nơi ẩn nấp trong trong rừng ra sau mà còn phải liên tục tính toán để mua Thiết thương, Thiết giáp, Thiết thuẫn từ hệ thống nữa.
Tuy chỉ là một cái vũ khí hoàng cấp, không đáng làm rác trong tu chân giới, nhưng mà nó lại hàng của hệ thống, mà là hàng của hệ thống dù là cục phân cũng là cục phân thần chữa bách bệnh.
Mặc dù cái đống đồ Thiết ấy không có tác dụng với tu chân giả nhưng đối với người phàm đều là tuyệt thế thần binh.
Trong thời điểm này, Nam nghĩ mình cũng nên tự gia tăng chiến lực cho mình đi, dựa vào Mạc Phàm hoài cũng không được.
Nếu như có trường hợp bất đắc dĩ thì lại chịu chết à? Chỉ có kẻ ngu mới chịu chết! Còn Nam thì ít nhất cũng phải sống sót trước phàm nhân, dù sao cũng là chủ nhân của hệ thống mà lại thua người bình thường thì cũng hơi kỳ.
Cách để Nam tăng lực chiến từ lên cũng rất đơn giản, chơi đồ hệ thống là sẽ tăng thôi.
Nhất là mấy món khoa học kỹ thuật như súng máy các kiểu, lúc trước ý tưởng tăng lực chiến này khá viễn vong vì số tiền của một cái món đồ chơi này ngàn là rẻ nhất, cũng may là sau ngày điên cuồng tính toán chi tiêu cùng Mạc Phàm thì Nam cũng tính dư ra một khoảng cho mình chơi hai cây súng và hơn chục băng đạn.
Thế là anh vừa chỉ tay xây dựng, vừa chỉ tay chi tiêu, vừa chỉ tay làm bếp, vừa phải điên cuồng tập luyện.
Mà mấy món khoa học kỹ thuật này của hệ thống có một cái đặc trưng được Phản Phản gọi là quyền sở hữu trí tuệ, nôm na là nó chỉ cho phép Nam sử dụng, còn tất cả người khác khi cầm lên thì súng không thể nào bắn, nạp đạn hay tháo dỡ ra được.
Về phần luyện tập thì Nam luôn mài mò cách giảm giật cùng kham khảo các cung thủ trong trại để tìm ra cách bắn chuẩn chỉnh nhất.
Sau hai tuần điên cuồng tập luyện thì Nam gần như đạt tới trình độ bách phát bách trúng trên chiến trường, một phần à nhờ cơ thể Mạc Phàm và Mạc Phàm chỉ điểm nếu không thì Nam cũng không đạt được mức độ thành thục đến như này.
….
tháng sau kể từ ngày kế hoạch Dã Thanh bước vào giai đoạn chuẩn bị, Nam hôm nay đặc biệt làm món bún thịt nướng do đích thân chuẩn bị đưa đến cho Lữ Mộng Quân, muốn cua gái thì đầu tiên phải cua cái dạ dày của nàng ta cái đã, à nhầm, phải là muốn lấy được tín nhiệm của một tướng quân thì điều đầu tiên là phải dâng đồ ăn kết thân cái đã.
“Chào Lữ tương quân! Hôm nay ngày khỏe không, ta hôm nay đặc biệt làm món này cho ngài này!”
Lữ Mộng Quân thấy Nam tới cũng tự dưng ngưng làm việc lại, nàng ta mang một cái ánh mắt đầy khó hiểu nhìn anh hỏi.
“Ngươi sao không làm việc mà tới đây?”
“Đây cũng là công việc mà.
Tướng quân thử xem đồ ăn của khu nhà bếp đã tốt hơn chưa, sau hai tuần cải tạo thì ta muốn nghe cảm nhận của ngài” Thành Nam ngay lập tức nhảy sang cần số , trình độ chém gió của anh cũng quá thượng thừa đi.
Chém từ việc riêng thành một cái nhiệm vụ bất đắc dĩ.
Lữ Mộng Quân nghe thế thở dài, nàng ngưng công việc sổ sách lại mà ăn sáng.
Một đũa đưa vào miệng, nàng cảm nhận được một hương vị tinh tế từ cách ướp thịt, nó không quá đậm đà cũng không quá nhạt nhẽo không ấn tượng, nó là sự kết hợp hài hòa của hơn loại gia vị khác nhau, mặn, ngọt, bùi đều có đủ! Tiếp theo là phần bún, sợi bùn được Nam cực kỳ cẩn thận theo công thức của mẹ anh từ hồi nhỏ nên phải nói là tuyệt phẩm.
Lữ Mộng Quân cũng không còn để ý tới hình tượng tướng quân của mình nữa mà điên cuồng ăn, lâu rồi nàng chưa được ăn món ngon thế này kể từ khi lên làm tướng quân, vì nàng quả thực không biết nấu ăn và tìm đầu bếp giỏi.
Một hơi, Lữ Mộng Quân ăn sạch bát bún.
Nam thế trong lòng nở đầy hoa - ‘Ông đây là siêu cấp đấy, haha’ - Tuy vậy anh phải giữ hình tượng của mình ho khan vài tiếng.
“Tướng quân thấy tài nghệ của ta như thế nào?”
“Ừm ngon lắm, bữa tiếp theo làm cho ta thêm một phần nữa” Lữ Mộng Quân cực kỳ thỏa mãn về cái món ăn này, nàng chưa bao giờ ăn một món nào giống món này cả, kể phần nước chấm ngọt ngọt cay cay, nàng cũng không biết đó là cái gì mà cấu thành.
Nam nghe thế liền cười một cái rồi bưng cái tô xuống đi rửa.
Trên đường đi anh còn hát ngân nga vài gia điệu quen thuộc, thấy thế Phản Phản từ hệ thống Phản Thiên chui ra châm chọc.
“Cái này gọi là gì ta….À đúng rồi! Hám gái! Ngài đúng là đồ hám gái, người ta mới cười như thế mà ngài đã phản ứng như thế rồi, tôi không biết khi đè lên giường ngài sẽ phản ứng như thế nào đây? Tự bạo mà ngủm à? Hay xịt hết mà ngủm? Mà thôi, chung quy lại vẫn là chôn, ha ha “
‘Người ta hám gái thì có gì là sai? Bánh mì phải có pa-tê, đàn ông thì phải có máu dê trong người! Nếu không hám giá thì ta lại hám trai chắc?…..Mà người ta là tướng quân của một phương đấy! Làm sao đè ta xuống được!’
Phản Phản bay lơ lửng đến trước mặt Nam rồi xoa đầu khích lệ anh.
“Yên tâm đi chủ nhân, nếu thành ý của ngài có đủ thì chắc chắn nàng ta sẽ cảm nhận được mà.
Ngài không cần phải lo, nhân có nhân quả, ác có ác báo.
Ngài một thân chân tình ắt hẳn sẽ được nhận lại được chân tình”
Nghe thế Nam đột nhiên cảm thấy ấm lòng, không ngờ cái hệ thống này lại quan tâm mình đến như vậy, anh cười ngượng một cái nói một câu cảm ơn với Phản Phản, rồi sau đó là một tràn lời khen về sự lợi hai của hệ thống suốt hai tuần qua khiến cho Phản Phản nàng rất vui!
…
Trong lúc đó ở Thức Hải, Mạc Phàm đang tìm cách để tu luyện tiếp nội lực thì đột nhiên bừng tỉnh.
Con tim đập loạn lên khiến cho Ma Vương Thiên Tọa hắn bất đắc dĩ nở ra một nụ cười ác.
‘Ta nhìn kiểu gì cũng thấy huynh sẽ cưới tướng quân.
Lữ tướng quân văn võ song toàn nhất định có thể bảo vệ được huynh, còn huynh thì được cái vô cùng gian xảo, cái gian xảo này của huynh nhất định sẽ bù được phần quá chính trực của nàng ta.
Hai người khi hợp lại thì Tiểu Ly Ly mới có thêm phần được an toàn………Một cuộc hôn nhân nhất định phải diễn ra!’