Lúc lên kế hoạch cho tất cả, Mạn Châu Sa Hoa đã suy nghĩ kỹ càng, Lục Phi rất mạnh, ả chắc chắn không giết được hắn, nhưng ả khẳng định một trăm phần trăm rằng mình có thể giết được con người tên Dạ Mạn kia.
Dạ Mạn là người kế thừa vị trí phán quan, chỉ cần nó chết, không ai có thể viết được cái chết của Lục Phi, Lục Phi cũng sẽ chỉ là người sống.
Hiện giờ Lục Phi lại còn thích Dạ Mạn đến thế, thế này chỉ càng giúp sức cho kế hoạch của ả, nhìn thấy cô gái mình yêu chết trước mặt mình thì còn gì đau đớn hơn nữa?
Mạn Châu Sa Hoa cười cay đắng, chỉ cần Lục Phi đau lòng, có chết ả cũng chịu!
Mạn Châu Sa Hoa mượn năng lượng của sổ sinh tử và bút gọi hồn, dùng hồn phách cuối cùng của mình để lưu lại lời nguyện, chuyện đã đến nước này, thôi thì tất cả cùng chết.
Luồng sáng đỏ rực lao về phía Dạ Mạn, Lục Phi đứng cản phía trước nó, đêm trăng tròn chết chóc… hắn không thể để Dạ Mạn xảy ra chuyện!
Mạn Châu Sa Hoa phì cười: “Vô ích thôi, mi không cản được luồng sáng sinh tử của Mạn Châu Sa Hoa.”
Lục Phi mở con dấu trong tay, nhìn thấy hố đen xuất hiện, Mạn Châu Sa Hoa kinh hãi: “Mi… mi muốn cùng đi vào chỗ chết sao!” Lục Phi điên rồi, hắn thà bỏ mạng, quyết cứu bằng được con nhóc loài người này.
Ả đã quá coi thường tình cảm của hắn dành cho Dạ Mạn.
Mạn Châu Sa Hoa cứ tưởng Lục Phi thích Dạ Mạn, yêu Dạ Mạn nhưng cũng chỉ là giai đoạn nồng nhiệt ban đầu thôi, không ngờ thứ tình cảm này lại sâu đậm đến vậy!
“Không!” Mạn Châu Sa Hoa hét lên, ả muốn giết Dạ Mạn bằng lời nguyền, như thế thì ả chỉ bị huỷ đi một hồn phách, nhưng Lục Phi mở hố đen như thế, cái hố đen này không phải Nhân giới, không phải Địa giới cũng không phải Thiên giới, vào trong hố đen cũng giống như rơi vào đầm sâu, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, chỉ có cái chết tuần hoàn vô hạn.
“Lục Phi, mi điên rồi, mau dừng lại, làm thế thì chính mi cũng sẽ rơi vào hố đen, Lục…” Giọng nói của Mạn Châu Sa Hoa biến mất, hai bóng người cũng biến mất giữa không trung.
Trong căn nhà lạnh giá chỉ còn lại mình Dạ Mạn.
Dạ Mạn nâng cánh tay, ánh mắt trống rỗng, hơi thở như ngừng lại, hai mắt nó sưng đỏ, gần như trở nên điên loạn, Lục Phi còn mới vừa ở trước mặt nó, giờ đây cứ thế mà biến mất.
“Lục Phi!” Dạ Mạn thét lên xé lòng, lần đầu tiên nó cảm nhận được cảm giác tim vỡ ra từng mảnh.
Lồng ngực nhói đau dữ dội, nó hít thở khó khăn, như có gì đó nghiền nát tim nó…
“A!” Dạ Mạn thét lên, ngã trong vũng máu.
Trong sảnh nhà rộng lớn, Trương Phong Nam ngã gần cầu thang, Tư Đồ Hạo nằm ở lối vào sảnh, Lý Thục Mai và Dạ Quân ngã ra giữa sảnh, cô gái đầm trắng nằm ngay giữa hai người.
Chiếc đầm trắng đã nhuốm đỏ màu máu, không khí yên ắng cứ như ngưng đọng.
…
Dạ Mạn chầm chậm mở mắt, trời xanh mây trắng, xung quanh trồng đầy hoa trắng, hương thơm tỏa ngào ngạt, nó đang ở đâu đây?
Đầu Dạ Mạn cứ nhức nhối, ký ức chạy trong đầu nó như một cuốn phim, trái tim của Mạn Đà La Hoa đập liên hồi theo từng cảnh tượng trước mắt.
Thư viện, vest đen, mái tóc ánh kim bắt mắt, đôi mắt dài và hẹp, đó là lần tiên nó gặp hắn.
Ngũ điện, lần đầu tiên nó và hắn ở cùng một căn phòng, ăn cùng nhau, diễn trò cùng nhau.
Hắn tỏ tình với nó ở biệt thự Hoa Sơn Trà, hắn còn hôn nó, còn cùng chung chăn gối.
Tim Mạn Đà La Hoa đập liên hồi, mặt nó đỏ ửng, trong lòng toàn hình bóng Lục Phi, mọi thứ về Lục Phi.
Lục Phi đâu rồi?
Cảnh tượng thay đổi sáng khoảnh khắc Lục Phi nhảy xuống hố đen cứu nó… Dạ Mạn nhìn Lục Phi, ôm chặt lấy ngực, tim nó như đau thắt lại, hóa ra chính là cảm giác này.
Nó cảm thấy tim như siết lại.
Lục Phi, hình như em thích anh rồi! Đừng mà! Hình như em đã yêu anh rồi!
Lục Phi, sao anh lại ngốc như vậy? Không biết đó là hố đen sao? Không biết là đi vào sẽ không thoát ra được sao! Đồ ngốc, đồ ngốc.
Mạn Đà La Hoa lau nước mắt, chạm vào chiếc vòng trong tay, bây giờ nó là người duy nhất có thể cứu Lục Phi.
Trái tim nó tan nát, trí nhớ lại được gợi dậy, Dạ Mạn biết mình là Mạn Đà La Hoa đến từ Thiên giới, trong bảy hạt trên chiếc vòng là bảy cánh hoa của nó.
Lục Phi, chờ em…
Bên ngoài biệt thự Hoa Hồng, Hắc Bạch Vô Thường đã ngửi thấy mùi máu tanh của con người, bao nhiêu linh hồn đã chết thế này, hai người bước vào sân, ngửi thấy hơi thở của đại ca, họ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, để ý tới mọi thứ xung quanh.
Từng bước tiến vào ngôi nhà sáng đèn.
Đại ca đã đã nhắc nhở họ điều tra về căn biệt thự này, sao hôm nay thấy nơi này không giống ngày thường lắm.
Hai người bước vào sân, ngửi thấy một mùi thơm hoa lạ, một là mùi hương quen thuộc của Mạn Châu Sa Hoa, mùi còn lại là hương hoa mới mà họ chưa từng được ngửi bao giờ.
Đó không phải là mùi của Nhân giới, cũng không phải mùi của địa ngục, mùi hương thanh mát, đặc biệt, dường như là tới từ Thiên giới xa xôi…
Hắc Vô Thường xác nhận trong sân không có vấn đề gì, bước nhanh đi vào đại sảnh, nhìn thấy thi thể trong đại sảnh, cả hai người đều sững sờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Diêm vương đâu?
Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy con dấu của Diêm vương nằm dưới sàn.
Kim loại đen tỏa ra thứ mùi chết chóc, hai người siết chặt gậy đại tang và roi hút hồn trên tay mình, con dấu là vật bất ly thân với Diêm vương, sao chỉ có con dấu, không thấy Diêm vương đâu?
“Dạ Mạn, mau tỉnh lại.” Bạch Vô Thường thấy Dạ Mạn vẫn còn chút hơi thở, không có dấu hiệu bị thương, bèn lay nó dậy.
Một bàn tay trong suốt xuyên qua vai nó, Dạ Mạn mở mắt ra.
“Dạ Mạn, đại ca đâu?” Hắc Vô Thường khuỵu người xuống bên Dạ Mạn, lo lắng hỏi.
Mạn Đà La Hoa đỡ trán ngồi dậy: “Đừng lo, đại ca hai người không sao đâu, tôi không để anh ấy gặp chuyện gì đâu.”
Mạn Đà La Hoa ngồi thẳng dậy, tháo chiếc vòng trong tay trái xuống, ném ra năm viên, năm cánh hoa trôi ra từ năm hạt ngọc, một trong số đó rơi trên người Lý Thục Mai, một cánh khác rơi trên người Dạ Quân, hai đóa còn lại rơi trên Tư Đồ Hạo và Trương Phong Nam, một đoá cuối cùng rời khỏi căn biệt thự, bay về hướng Tư Đồ Đại Chính.
Cánh hoa trắng chui vào trong cơ thể từng người, bốn người nằm dưới đất dần lấy lại được nhịp tim.
Tiếng xe cấp cứu đằng xa vọng tới, Dạ Mạn chống một tay xuống đất thở lấy hơi: “Giữ được mạng của bốn người họ rồi, chắc là không sao đâu.”
Hắc Vô Thường lắp bắp: “Dạ Mạn, cô, cô không phải là người, cô là…”
“Mạn Đà La Hoa?” Bạch Vô Thường nói ra nghi vấn trong lòng hai người, tương truyền, Mạn Đà La Hoa là hoa trời, có hương thơm mê người, ngửi được mùi hương như bước vào thiên đường, mùi hoá độc nhất vô nhị này chỉ có thể là Mạn Đà La Hoa!
Dạ Mạn cố điều chỉnh cho hơi thở ổn định rồi gật đầu: “Thế nên mọi người yên tâm, tôi có thể cứu Lục Phi.”
Bạch Vô Thường nén nỗi kinh hoàng trong lòng, cô chỉ tay vào con dấu Diêm vương dưới đất: “Con dấu ở đây.”
Dạ Mạn chống sàn đứng dậy, cầm con dấu lên, cái thứ mà nó hiểu lầm là hộp quẹt này rõ ràng là trông như cái hộp quẹt mà, Lục Phi chả có mắt thẩm mỹ tí nào, thiết kế con dấu Diêm vương gì mà xấu dữ vậy, Lục Phi, đợi em, em nhất định cứu anh khỏi đó.
Dạ Mạn nhìn hai cánh hoa còn lại trong tay, nó khẽ thở dài, Lục Phi, em đến đây.
Cánh hoa thứ sáu mở ra hố đen, Dạ Mạn trôi vào bên trong, thành công tìm được Lục Phi, sau đó lại dùng cánh hoa thứ bảy mở ra lối vào trần gian, đưa Lục Phi rời khỏi hố đen.
Hắc Vô Thường thấy đại ca yên ổn không bị gì, y hào hứng dữ dội: “Đại ca, anh về rồi, may quá, đại ca, làm tụi em sợ hết hồn, mau nói Dạ Mạn viết cái chết của anh, anh về địa phủ đi, em sắp mắc bệnh tim tới nơi rồi, về địa phủ yên tâm hơn.”
Bạch Vô Thường kéo Hắc Vô Thường không biết quan sát tình hình đi: “Đi thôi, đại ca không sao rồi, mình đi xung quanh xem đi.”
“Hồi nãy xem hết xung quanh rồi mà?”
Bạch Vô Thường vố vào mũ Hắc Vô Thường, cố gắng đưa mắt ra hiệu, cưỡng ép kéo ai kia ra khỏi căn nhà.
Ở trong sảnh, Lục Phi nắm lấy cánh tay Dạ Mạn, quan sát từ trên xuống dưới: “Có bị thương ở đâu không? Đau không? Để anh xem xem?”
Dạ Mạn rưng rưng lắc đầu.
Lục Phi ôm chầm lấy nó: “Dạ Mạn, còn sống để gặp em thật tốt, lần này là anh sai, anh làm em sợ, lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra nữa…”
Dạ Mạn nghẹn ngào ngắt lời Lục Phi, nó không còn nhiều thời gian nữa: “Lục Phi, cảm ơn anh đã thích em, cảm ơn anh đã cứu em.”
“Đồ ngốc, nói cái gì thế, em là báu vật của anh, không cứu em thì cứu ai, mà phải rồi, sao em mở được hố đen đấy?”
Dạ Mạn không trả lời, nó áp môi chặn lấy môi Lục Phi, Lục Phi, em thật sự không còn thời gian nữa, anh phải yên ổn đấy…
Nụ hôn kia rất nhạt, lúc Lục Phi kịp nhận ra thì cơ thể Dạ Mạn đã không ngừng trở nên trong suốt.
“Dạ Mạn, có phải em…”
Dạ Mạn cười ngọt ngào: “Lục Phi, em là Mạn Đà La Hoa…”
Dạ Mạn hoàn toàn trở nên trong suốt, biến mất trong không khí, Lục Phi hoàn toàn sững sờ, Dạ Mạn đâu, mới rồi còn đây mà? Dạ Mạn đâu? Lục Phi ngửi thấy hương hoa dần trôi đi, hắn đưa tay cố bắt lấy nhưng không sao bắt được!
Dạ Mạn cứ thế mà biến mất.
Hương hoa ngập phòng như thời nhắn từ thiên đường, Lục Phi hết sức hoảng loạn, cả đời hắn chưa bao giờ hoảng loạn đến thế.
Lối vào hố đen chỉ có thể mở ra bằng hồn phách, Dạ Mạn đã dùng hồn phách của mình để cứu hắn, con bé ngốc nghếch, ngốc nghếch nhất Tam giới!
Lục Phi nhìn những sinh mạng dần khôi phục lại, nhẩm đếm số hồn phách, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, vẫn còn một hồn phách nữa mới đúng, chắc là vẫn còn cứu được Dạ Mạn.
Không được, hắn phải đến Thiên giới, nhưng hắn làm sao đến được thiên giới đây, Dạ Mạn đã chết, hắn cũng không về được địa phủ, hắn nên cứu Dạ Mạn thế nào đây?
“Đại ca, con người sắp vào rồi, rời khỏi đây trước thì hơn, Dạ Mạn đâu?” Bạch Vô Thường bước vào nhắc nhở, mới thấy Dạ Mạn không có ở trong phòng.
Lục Phi đứng dậy, nén đau rời khỏi biệt thự Hoa Hồng, Hắc Bạch Vô Thường đi theo từ đằng xa.
Vừa qua mười hai giờ, Lục Phi đang đi như thế thì bỗng nhiên đâm ra đường, bị một chiếc xe tông trúng, tử vong tại chỗ, Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, vui vẻ quay lại địa phủ chào đón Diêm vương trở về.
Lục Phi mặc vest đen xuất hiện ở địa phủ, Đoàn Đoàn dùng năng lượng tồn tại cuối cùng để nói ra chân tướng, vào cái hôm đến lượt của Lục Phi, Dạ Mạn đã viết ra cái chết của hắn.
Đoàn Đoàn chìm vào giấc ngủ, Lục Phi quỳ xuống đất, giữ chặt lồng ngực, Dạ Mạn, trên đời không còn phán quan nào khác liêm chính như em nữa, em là phán quan có tư cách nhất, là vinh quang của địa phủ.
Dạ Mạn, anh tới đây..