Dạ Mạn muốn đập ai đó dễ sợ, thằng cha Lục Phi mở mắt âm dương cho Trương Phong Nam mà cũng không nói với nó một tiếng, thế này gọi là đào tạo nhân sự đấy à?
Dạ Mạn tức muốn chết.
Trương Phong Nam nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đi xuyên qua cửa kính văn phòng, anh ta khó tin dụi mắt, chắc chắn là nhìn lầm mất rồi, sao con người lại có thể đi xuyên kính được.
Trương Phong Nam đang định thở phào thì lại để ý thấy người đó chân không chạm đất mà chỉ trôi lững lờ!
Ma, có ma!
“Á!” Trương Phong Nam thét lên thất thanh.
Dạ Mạn vỗ vào người Trương Phong Nam, lên tiếng nói với cái hồn mập mạp: “Bạch Vô Thường không có ở đây, ra ngoài đợi đi.
”
Hồn mập cung kính gỡ mũ cúi chào, sau đó đội mũ vào rồi xuyên qua cửa kính.
Trương Phong Nam: “Em… anh ta… ma….
Em cũng thấy ma?”
Dạ Mạn chỉ vào cái ghế cạnh mình, ngồi xuống chỗ mình.
Trương Phong Nam không bình tĩnh nổi: “Anh hoa mắt rồi đúng không? Sao anh nhìn thấy anh ta trôi đi vậy? Mà mặt anh ta không còn giọt máu nữa, đi xuyên kính nữa chứ!”
Dạ Mạn uống ngụm nước rồi giải thích công việc ở đây.
Trương Phong Nam há hốc mồm, kinh ngạc không nói được gì.
“Đây là hợp đồng, anh giữa đi, nếu anh thấy ổn thì ký tên vào đây.
”
Trương Phong Nam run rẩy lắc tay từ chối, ra sức lắc đầu như bà đồng: “Hay… hay là cô Dạ tìm người khác đi ạ.
”
Chiếc ghế ngã xuống đất, Trương Phong Nam hoảng hồn bỏ chạy, xông ra khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa một bước, lại lập tức vòng trở vào.
Mẹ nó, ngoài hành lang toàn ma, cái nơi quỷ quái gì thế này, đường cùng rồi, chỉ có căn phòng này là sạch sẽ an toàn thôi.
Vậy là trên đời thật sự có ma!
Vậy là đây là văn phòng địa phủ thật!
Trương Phong Nam có cảm giác đã lên thuyền giặc, rõ ràng là đang bị ép buộc đây mà.
Dạ Mạn thấy Trương Phong Nam thất tha thất thểu bèn chỉ vào phòng họp: “Anh ta mở mắt âm dương cho anh đó, tìm anh ta xử lý đi.
”
Lục Phi tự làm thì tự hưởng đi, bảo nó tìm người, hắn đảm nhiệm thuyết phục mà, Dạ Mạn đá luôn bóng về lại cho Lục Phi.
Trương Phong Nam đứng giữa phòng làm việc, đi cũng không được, vào cũng không xong, cô Dạ trước giờ nói năng giữ lời, chắc không chơi mình đâu.
Trương Phong Nam cứ đứng đó ngập ngừng một lúc rồi đi vào phòng làm việc.
Mấy phút sau, anh ta lại bước ra ngoài, toàn thân như được giác ngộ, tự cầm hợp đồng ký xoèng xoẹt.
Dạ Mạn không biết Lục Phi đã hứa hẹn gì, Trương Phong Nam đặt bút xuống, nằm ườn trên bàn, đúng là lên thuyền giặc thật rồi, tới rồi thì chịu thôi!”
“Cô Dạ, có thật là tôi chỉ cần đạm nhiệm chuyện của con người thôi không?”
“Vâng, cứ như hôm nay thôi ạ, anh giải quyết mong muốn của cái hồn ma với cõi dương, cứ như hôm nay ấy, có con bé mặc đồng phục buộc tóc đuôi gà nhún nhảy sau lưng anh ấy.
”
Trương Phong Nam run lẩy bẩy, hèn gì sao đang hè mà lại mát thế, hoá ra là ma đứng cạnh bên, còn cái hành lang đó nữa chứ, mới lên là thấy âm u, ngần đó ma không lạnh mới lạ.
Nhập gia tùy tục thôi, chỉ làm việc liên quan tới người, vừa kiếm tiền vừa tích đức được, mấy lời sếp nói cứ văng vẳng bên tai, Trương Phong Nam quyết định cố gắng làm quen với thế giới mới.
Vừa mới tới được mấy ngày, Trương Phong Nam đã thần kinh vững vàng, sau khi gặp Hắc Bạch Vô Thường, anh ta dường như quen với cuộc sống thế này luôn rồi, bình thường hơn chút, Dạ Mạn đánh tiếng với Hắc Bạch Vô Thường, nó muốn giữ lại trợ thủ đắc lực này.
Từ lúc có Trương Phong Nam trợ giúp, công việc của Dạ Mạn càng lúc càng được nâng cao hiệu suất, một ngày có thể giải quyết năm vụ, hiện giờ những vụ khác hóc búa là vụ của những linh hồn chết oan, tuy là tìm được chứng cứ, nhưng để cảnh sát đứng ra giải quyết là tốt nhất.
Nó có thể viết ra sống chết của những tay hung thủ này, khiến đám xấu xa đền bù tội nghiệt, nhưng dù gì thì sửa đổi sổ sinh tử ở dương gian sẽ làm hao phí năng lượng của Đoàn Đoàn và Viên Viên (tên mới đặt cho bút gọi hồn), thêm nữa thì đồ ăn của hai đứa này đắt quá đáng, quan trọng là trả tiền không nổi, vì thế có thể dùng thủ đoạn pháp luật giải quyết vấn đề thì không nên sử dụng sổ sinh tử.
Trong đầu Dạ Mạn loé lên tên của Tư Đồ Hạo, Tư Đồ Đại Chính với Tư Đồ Hạo là bố con, không biết chú ấy có chịu để con mình tham gia không?
Dạ Mạn thương lượng với Lục Phi, cuối cùng quyết định không mở mắt âm dương cho Tư Đồ Hạo như Trương Phong Nam, nhưng có thể tiết lộ chút sự việc về thế giới mới.
Công việc thuyết phục Tư Đồ Hạo sẽ giao cho Tư Đồ Đại Chính, ông ấy làm việc hiệu suất cao, chỉ một đêm đã thuyết phục được thằng con trai.
Có Tư Đồ Hạo trợ giúp, Dạ Mạn làm việc hiệu quả hơn thấy rõ, hiện giờ một ngày đã làm được đến mười vụ, ngặt nỗi hồn ma tới xếp hàng nhiều không kể siết, Dạ Mạn vẫn thấy làm không kịp ngơi tay.
Lục Phi cũng đồng cảm sâu sắc, đằng trước hắn còn một ngàn tám trăm người đang xếp hàng, chừng nào mới tới lượt hắn? Hay là dùng mỹ nam kế, hắn đường đường là Diêm vương địa phủ, sao có thể làm mấy chuyện này!
Một đêm trăng tròn nữa lại sắp đến.
Sắc mặt Lục Phi hết sức ảm đạm, Bạch Vô Thường báo rằng Đầu Trâu Mặt Ngựa đã hút năng lượng của ác quỷ, tìm được cơ thể ký sinh, chỉ biết là ký sinh trong cơ thể nữ, những thứ khác vẫn đang điều tra.
Cơ thể nữ… nhất định phải chú ý đến những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Dạ Mạn vào đêm trăng tròn.
Tại nhà họ Tư Đồ.
Tư Đồ Hạo nghe bố nói về một cái công ty như thế, thật sự hết sức kinh ngạc.
Nhìn thấy sắc mặt thản nhiên của bố, cậu chọn lựa tin tưởng, vì chuyện này mà bố còn cung cấp cho cậu một văn phòng thám tử tư, đây là ước mơ trước giờ của cậu.
Bố nói bố nói công việc ở công ty đó có tính chất đặc biệt, dù cậu là cảnh sát, nhưng cũng không thể khi không mà nhúng tay vào những vụ đã được kết án là tự sát đó, có thám tử cung cấp chứng cứ, sau đó đi lập án thì sẽ danh chính ngôn thuận hơn chút.
May là có Dạ Mạn cung cấp tin tức, Tư Đồ Hạo phá liên tiếp mấy vụ đã để đó nhiều năm chỉ trong vòng mấy tuần, tất nhiên cũng được thăng chức, cậu biết những thứ này đều nhờ có tin tức của Dạ Mạn, Tư Đồ Hạo càng nhìn Dạ Mạn với con mắt khác.
Có Tư Đồ Hạo và Trương Phong Nam tham gia, càng nhiều cái tên được thêm vào công đức của Dạ Mạn, theo tốc độ hiện giờ, chưa đến một tháng là chắc đủ công đức để chuyển cho ba rồi nhỉ?
Dạ Mạn đang lật sổ sinh tử xem xét vụ án thì điện thoại có tin nhắn thoại đến, mở ra thì thấy Tư Đồ Đại Chính chuyển cho nó ba triệu một trăm hai mươi nghìn.
Dạ Mạn khó tin đếm lại con số, hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn, trăm ngàn, triệu, đúng chính xác là ba triệu một trăm hai mươi nghìn!
Nó thành phú bà rồi!
Chỉ mấy viên vẫn thạch mà bán được bao đấy tiền, Dạ Mạn xoa xoa cái bụng hồng hồng của Viên Viên, con nhóc này gần đây đã có được thực thể, kích cỡ trông cỡ Đoàn Đoàn, lông không nhiều bằng Đoàn Đoàn, lông vẫn đỏ.
Ban đầu nó rất ghét màu đỏ, nể tình con nhóc làm ra được đống tiền, Dạ Mạn cũng không ghét bỏ nhóc, nhìn riết cũng quen.
Hai con nhóc vừa ăn xong vẫn thạch, giờ đang ngủ, Dạ Mạn nhét đống vẫn thạch tụi nó vừa ăn xong vào túi.
Vẫn thạch Đoàn Đoàn và Viên Viên đã ăn rồi sẽ được giao cho Tư Đồ Đại Chính, Tư Đồ Đại Chính biết chỗ mua vào bán ra không chênh lệch mấy, cứ mua đi bán lại như thế, vừa không sợ hai đứa nhóc đói ăn, vừa tiết kiệm được tiền, lúc may còn kiếm được mối hời.
Dạ Mạn thấy những ngày sau này sẽ không thiếu tiền nữa.
Ba triệu một trăm hai mươi nghìn, chớp mắt mà nó đã thành triệu phú nhân dân tệ rồi.
Có tiền rồi, tiêu gì đây? Mua đồ cho ba má trước nào, Dạ Mạn nhờ Trương Phong Nam đưa vẫn thạch đã được ăn sang bên Tư Đồ Đại Chính, nó mở điện thoại, mua áo gió cho ba má, trời mát rồi, mặc được rồi.
…
Dạ Mạn nằm ườn trên bàn nhìn về phía phòng họp, thằng cha này thích ở một mình ghê, hừm, mua quà cho Lục Phi luôn đi nhỉ, còn cả Tư Đồ Đại Chính, Tư Đồ Hạo, Trương Phong Nam, Hắc Bạch Vô Thường nữa.
Dạ Mạn gửi yêu cầu mời khách, hôm nay phải rủ mọi người đi ăn một bữa no.
Surprise chưa, đi ăn còn có cả quà, chắc mọi người sẽ vui nhỉ, ngày nào cũng làm việc với người chết, vất vả quá, nó là sếp lớn thứ hai trong công ty, làm vậy để thằng cha sếp keo kiệt kia thấy mình quá đáng cỡ nào.
Mấy ngày mới bắt đầu hoạt động, còn chằng tụ họp được một bữa, ngày đầu tiên khai trương cũng không rủ ai đi ăn, thành tích cao cũng không nói lời nào, thứ keo kiệt, ông sếp keo kiệt nhất trên đời!
Nghĩ tới vẻ mặt rầu rĩ của Lục Phi, Dạ Mạn lại nhoẻn miệng cười.
Còn ba tiếng nữa là tới giờ hẹn, giờ đi mua đồ, tiện thể mua chút cho mình luôn.
Dạ Mạn vui vẻ xách túi đi về phía trung tâm thương mại, nhân viên phục vụ gói ghém quà cáp, gửi đi theo địa chỉ Dạ Mạn đưa.
Dạ Mạn xách chiếc túi Prada mới, bắt xe tới Phúc Vân Lầu.
Phúc Vân Lâu là quán ăn có tiếng ở Thủ đô, còn khó đặt chỗ hơn mấy nhà hàng Michelin, nhất là phòng VIP của Phúc Vân Lâu.
Nghe nói những người vào được phòng VIP toàn là người có máu mặt, món ăn ở phòng VIP cũng được nấu bởi đầu bếp riêng.
Có mấy cô gái đang đứng ngoài hành lang dẫn tới phòng VIP Phúc Vân Lâu, hôm nay Cố Thái Vân mời khách, mời riêng mấy người bạn đại học có gia thế ở Thủ Đô, một là để gắn kết tình cảm, nữa là để lót đường cho sự nghiệp sau này.
“Tôi đã đặt trước phòng VIP rồi, sao giờ lại không cho bọn tôi vào.
” Cố Thái Vân hùng hổ la lối nhân viên phục vụ, mấy ngày trước cô ả đã lấy tên cậu mình để đặt, sao tự nhiên giờ không cho vào, đám người này đúng là không có mắt.
Nhân viên phục vụ hơi khó xử, danh sách cầm trong tay không có ai họ “Cố”.
Dạ Mạn nện bước trên cao gót, đi tới hành lang, từ xa đã nghe thấy cái giọng nói chanh chua, đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà cũng gặp được.
Ngô Hân Hân thấy Dạ Mạn thì kéo tay áo Cố Thái Vân: “Dạ Mạn đó phải không, tớ không nhìn lầm đấy chứ?”
Mấy đứa con gái quay đầu sang, nhìn thấy cô gái đang bận đầm trắng, mái tóc tung bay, đeo túi Prada, khó tin nhìn mãi không dời mắt được.
“Là Dạ Mạn đấy, trời à, đúng là con gái lớn trổ mã, tốt nghiệp xong trổ mã, sao xinh vậy trời.
”
“Phẫu thuật thẩm mỹ hả?”
“Sao mà được, mới tốt nghiệp đã bao lâu đâu.
”
“Da láng mượt quá vậy, đẹp ghê quá, không rời mắt được luôn.
”.