Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Fanart Tiệm Thanh do Tất Điêu Tỷ vẽ.

Khi Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, y không biết rằng mình đã bị lão ma tu kia mang khỏi khu vực.

Trong thiên hạ có mười một vị ma tu Đại Thừa kỳ, người có thực lực mạnh nhất chính là Ma Tôn Ma Thiên Thu Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, mà ở dưới y có năm ma tu Đại Thừa hậu kỳ, ba ma tu Đại Thừa trung kỳ và hai ma tu Đại Thừa sơ kỳ.

Giai đoạn đầu ma tu tu luyện khá nhanh, từ Luyện Khí kỳ đến Xuất Khiếu kỳ thế như chẻ tre, thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp, hoàn toàn trái nghịch với Thiên Đạo. Nhưng sau khi đột phá Hợp Thể kỳ, ma tu sẽ hứng chịu trừng phạt của Thiên Đạo. Bình cảnh bọn họ gặp phải khó khăn hơn trăm vạn lần so với tu sĩ khác, thậm chí để đột phá Hợp Thể kỳ cũng khó.

Trong một trăm ma tu Xuất Khiếu kì mới có một ma tu Hợp Thể kì, trong một trăm ma tu Hợp Thể kì mới có một ma tu Độ Kiếp kì!

Vậy nên trong giới Tu Chân hiện nay, ma tu Đại Thừa kỳ đều tiếng tăm lừng lẫy. Riêng Ma Đạo cung đã có năm người.Trong sáu người còn lại có một đôi chị em song sinh, chiếm một ngọn núi trong Ma Vực làm trại chủ, bốn người còn lại đều là tán tu.

Lão ma tu bắt Lạc Tiệm Thanh tên là Hách Liên Mẫn, hơn một nghìn năm trước cũng nổi tiếng khắp đại lục Huyền Thiên, tay dính máu vạn người, lão còn là một đại sư luyện đan nổi danh, am hiểu lấy người làm thuốc, chuyện chế nhân đan! Thế nhân gọi lão là “Huyết Đan lão tổ”.

Huyết Đan lão tổ tuy chỉ có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, nhưng về phương diện luyện đan lại đứng đầu. Năm trăm năm trước, Huyết Đan lão tổ từng đi tới Long châu tiêu diệt cả một gia tộc tu tiên, hơn một ngàn người trong gia tộc kia đều bị luyện thành đan, từ đó về sau liền bặt vô âm tín.

Huyết Đan lão tổ sống hơn hai ngàn chín trăm năm, có thể né tránh nhiều kẻ thù đuổi giết như vậy tất nhiên là người cẩn thận.

Khi lão thấy trên bầu trời tụ tập lốc xoáy đen, phản ứng đầu tiên chính là ôm lấy Thông Thiên Ma đỉnh, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

“Lốc xoáy màu đen này không biết là thứ gì, nhưng nếu có nó, người Ma Đạo cung nhất định sẽ phát hiện, người của Thái Hoa Sơn lén lút tìm kiếm tiểu tử này trong Ma Vực cũng sẽ phát hiện. Bọn họ nhất định sẽ tới đây thám thính, đến lúc đó bản tôn sẽ gặp nguy hiểm.”

Huyết Đan lão tổ dùng toàn bộ linh lực để chạy trốn một cách nhanh nhất. Nhưng bất đắc dĩ là, cứ cách một canh giờ là lão lại dừng lại tìm nơi thích hợp để ẩn trốn, sau đó trộm vào trong đỉnh chuốc Lạc Tiệm Thanh một ít Luân Hồi Liệt Viêm, rèn thân thể Lạc Tiệm Thanh để thích hợp luyện thành nhân đan.

Thông Thiên Ma đỉnh sau khi nhốt người sống bên trong thì không thể cho vào nạp giới, vì thế Huyết Đan lão tổ cứ khiêng cái đỉnh to đùng cẩn thận chạy trốn. Chạy được trăm dặm thì Huyết Đan lão tổ gặp được một đám ma tu chạy theo hướng ngược lại, trong đó còn lẫn theo một vài tu sĩ chính đạo.

Huyết Đan lão tổ khiêng cái đỉnh to đùng, do dự trong nháy mắt sau đó kiên định: “Đây là cơ hội cuối cùng của bản tôn! Căn cốt siêu phẩm thiên hạ chỉ có hai, từ khi Lạc Tiệm Thanh đi vào Ma Vực bản tôn đã luôn theo dõi bọn họ, thật vất vả mới tìm được cơ hội đoạt lấy y. Chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa là y sẽ bị hủy diệt ý thức, cùng với tám mươi nhân đan kia, luyện thành Chí Tôn Nhân đan cho bản tôn! Không thể bỏ qua cơ hội này! Đây là hy vọng duy nhất!”

Trong mắt bùng lên ngọn lửa, Huyết Đan lão tổ đẩy nhanh tốc độ.

Tu sĩ sắp đến đại nạn đều sẽ điên cuồng đến mức người thường khó có thể tưởng tượng được. Huyết Đan lão tổ biết nếu lão bắt Lạc Tiệm Thanh nhất định sẽ bị Thái Hoa Sơn đuổi giết, thậm chí có thể bị Huyền Linh Tử Hóa Thần kỳ kia đuổi giết.

Nhưng lão không có lựa chọn nào khác!

Lão chỉ còn lại có hơn tám mươi năm tuổi thọ, nếu lão không có cách kéo dài mạng thì sẽ thật sự ngỏm luôn!

Huyết Đan lão tổ giết vô số người, mặc dù không kinh khủng như con số hơn ba trăm vạn kia của Ma Tôn, nhưng cũng phải tới trăm vạn sinh mệnh. Trăm vạn kiếp súc sinh! Trăm vạn kiếp trả nợ! Huyết Đan lão tổ không muốn như thế, lão nhất định phải tấn giai, lão nhất định phải thành tiên!

“Chí Tôn Nhân đan là tia hi vọng cuối cùng, vốn là lão định dùng căn cốt nhất phẩm cực phẩm thay thế, nhưng nếu người đã đến đây thì đúng là trời cũng giúp ta! Nếu ăn viên Chí Tôn Nhân đan này thì ta sẽ cải cốt, ta sẽ được một nửa tuổi thọ của các ngươi cộng lại, ta sẽ có cơ hội trùng kích Hóa Thần kỳ!”

Lạc Tiệm Thanh ở bên trong đỉnh không biết gì về chuyện bên ngoài, thế giới bên trong đỉnh như không có điểm cuối.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi tỉnh lại, lúc y hôn mê đã bị Huyết Đan lão tổ rót Luân Hồi Liệt Viêm vài lần, năng lượng Hỏa Diễm vừa tiến vào thân thể Lạc Tiệm Thanh đã bị lực lượng hư vô trong đan điền cuốn đi, cắn nuốt hết.

Giờ phút này, máu trên người Lạc Tiệm Thanh đã khô lại, nhìn thê thảm vô cùng, nhưng chỉ có Lạc Tiệm Thanh biết mỗi một tấc kinh mạch bị tổn hại của y đang khép lại. Lúc trước vốn đã rất cứng cáp thì hiện lại càng cứng cáp hơn trăm lần!

Từng đoạn kinh mạch được năng lượng nóng bỏng mơn trớn lóe lên ánh sáng đỏ. Hồng quang ẩn trong thân thể Lạc Tiệm Thanh có chút kỳ dị.

Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa thanh lí chỗ máu khô đóng vảy trên người, thậm chí khi Huyết Đan lão tổ vào đỉnh kiểm tra thì y luôn giả vờ ngủ, để mặc đối phương rót năng lượng cho mình.

Ước chừng ba canh giờ sau, kinh mạch trong thân thể Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn khôi phục, chỉ có nguyên thần trong đan điền bị ngọn lửa kia cắn nuốt vẫn không phục hồi. Trong đan điền trống rỗng chỉ có lực lượng hư vô và năng lượng Hỏa Diễm xoay vòng quanh.

Lạc Tiệm Thanh dùng linh thức nhìn quét thân thể mình, thấy đan điền không có nguyên thần thì y hơi sững sờ, chỉ có thể cười khổ.

Cảnh giới của y đã đạt tới nửa bước Xuất Khiếu, nhưng bây giờ ngay cả nguyên thần cũng bị mất, vậy bây giờ y là gì?

Tu sĩ chỉ cần nguyên thần chết thì tu vi cũng sẽ giảm xuống rất nhiều, cả đời cũng không thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn bỏ mình.

Nhưng hiện tại y vẫn là nửa bước Xuất Khiếu, chỉ thiếu mỗi nguyên thần mà thôi.

Lạc Tiệm Thanh đang bất đắc dĩ nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một luồng sáng xanh từ lực lượng hư vô bay ra. Lực lượng hư vô sinh ra khi Lạc Tiệm Thanh bắt đầu tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục”, vô cùng thần kỳ, đến nay Lạc Tiệm Thanh vẫn không biết nó là gì, nhưng lực lượng này lại cho Lạc Tiệm Thanh khả năng tu luyện.

Giờ phút này, ánh sáng xanh kia như ánh mặt trời chói lọi, hào quang vạn trượng cắn nuốt toàn bộ năng lượng Hỏa Diễm. Vốn năng lượng Hỏa Diễm còn muốn ngăn cản nhưng cũng chỉ giãy dụa hai cái rồi bị nuốt mất.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn ánh sáng xanh kia vừa lòng xoay vòng hai cái, một lúc sau mới lười biếng nhả ra một nụ hoa nhỏ. Lạc Tiệm Thanh dùng linh lực chạm vào nụ hoa, nụ hoa lắc lắc hai cái như tỏ vẻ không vui.

Hai bên cứ thế “chạm chạm, lắc lắc”.

Một lúc sau, dường như đã mất kiên nhẫn, nụ hoa màu xanh kia hất linh lực Lạc Tiệm Thanh đang điểu khiển ra. Đang khi Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc, chỉ thấy nụ hoa này tao nhã nở rộ.

Hình ảnh đẹp như vậy, Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy lần đầu, e là cả đời khó quên.

Cánh hoa đầu tiên hé mở, ánh sáng lập lòe;

Cánh hoa thứ hai hé mở, hương sen thơm ngào ngạt;

Cánh hoa thứ ba hé mở, linh lực tĩnh lại;

Cánh hoa thứ tư hé mở, hàng vạn hàng nghìn tia sáng đều tụ vào đây, cánh hoa sen mở ra một độ cung hoàn mỹ nhất trên đời.

Khi cánh hoa thứ năm nở ra thì chỉ được một nửa rồi ngừng lại.

Lạc Tiệm Thanh hoảng hốt, không hiểu sao y lại bắt đầu vận chuyển linh lực toàn thân rót vào cánh hoa mới nở một nửa kia. Đây là cơ hội của y, y cần đóa hoa này nở hết toàn bộ! Không phải một cánh, không phải hai cánh, không phải ba cánh… Thậm chí không phải chín cánh hoa vàng trên trán Huyền Linh Tử!

Y muốn đóa Thanh Liên này nở cả mười cánh!

Trong Thông Thiên Ma đỉnh, một lốc xoáy linh lực nhỏ chậm rãi hình thành. Huyết Đan lão tổ đang cẩn thận trốn chạy không phát hiện ra gì lạ, nhưng bên trong đỉnh, lốc xoáy linh lực lại càng ngày càng kinh khủng, càng ngày càng làm cho người ta sợ hãi.

Lấy Lạc Tiệm Thanh làm trung tâm, linh lực cuồn cuộn xoáy tròn, thổi quét không gian vô hạn trong Thông Thiên Ma đỉnh!

Linh lực điên cuồng tràn vào trong đan điền Lạc Tiệm Thanh, thẳng tắp chui vào cánh hoa thứ năm kia. Hoa này không chịu nở, vậy ép cho nó nở, làm cho cánh hoa thứ năm này hoàn toàn nở rộ!

Cánh hoa lại lóe sáng, ánh sáng này tràn ra khỏi cơ thể Lạc Tiệm Thanh, bị Thông Thiên Ma đỉnh cắn nuốt. Nhưng ánh sáng xanh này lại càng lúc càng sáng, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng thì Thông Thiên Ma đỉnh đã không cắn nuốt kịp nữa, ánh sáng vô tận chiếu sáng cả Thông Thiên Ma đỉnh.

Ầm!

Cánh hoa thứ năm từ từ nở ra!

Trong nháy mắt, khí tức Lạc Tiệm Thanh tăng vọt. Y rốt cục đã bước ra khỏi cánh cửa này!

Từ nửa bước Xuất Khiếu đến Xuất Khiếu kỳ!

Chỉ bỏ đi hai chữ, nhưng hai chữ này đủ để trói buộc rất nhiều tu sĩ mấy trăm năm trời, thậm chí cả đời không thể tấn giai.

Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mất hết sức lực, sau khi tu vi tăng, trong thân thể y bị nhồi đầy linh lực. Chúng ẩn nấp trong ngóc ngách kinh mạch, giờ đều tràn ra, tẩm bổ đan điền của y.

Đóa Thanh Liên kia nhẹ nhàng xoay tròn, chỉ mở năm cánh hoa nhưng lại tỏa ra hương sen ngào ngạt.

Lạc Tiệm Thanh nằm ngã xuống đất nhìn nơi đã nhốt mình. Rốt cục y cũng thấy được, nơi này không lớn như y tưởng tượng, rõ ràng là một cái phòng rất nhỏ, xung quanh đều là chất liệu đen nhẵn, trên nóc có một cái cửa nhỏ, bốn phía đều có một lỗ nhỏ để thông gió.

Lạc Tiệm Thanh tuy rằng không rành luyện đan nhưng cũng biết một ít thứ cơ bản, y lập tức hiểu được: “Hóa ra chỗ này là một cái đỉnh lớn?”

Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì lại nghe thấy trên nóc truyền đến tiếng kim loại va chạm. Y lập tức thu lại linh lực, cả đại đỉnh lại khôi phục về bộ dáng tối đen ban đầu. Chỉ nghe lão giả kia khàn khàn nói: “Sao vẫn còn ngủ? Chẳng lẽ đã bị Luân Hồi Liệt Viêm đốt choáng rồi? Choáng cũng tốt, chỉ cần căn cốt của ngươi mà thôi, ngươi có bị làm sao bản tôn cũng đỡ phải xuống tay.”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh liền cảm nhận được có thứ gì đó rất nóng rót vào huyệt thái dương. Lúc này Lạc Tiệm Thanh cũng không rõ vì sao vị tu sĩ Đại Thừa kỳ này lại không phát hiện mình đột phá tới Xuất Khiếu kỳ, nhưng y lại nghe được, hóa ra thứ rót vào người y là Luân Hồi Liệt Viêm!

Thiên hạ có ba loại lửa đặc biệt, theo thứ tự là Hàn Băng Động Hỏa, Luân Hồi Liệt Viêm và Bất Tử Niết Bàn Hỏa!

Lạc Tiệm Thanh trước kia đã từng thấy Hàn Băng Động Hỏa, Ngọc Thanh Tử tôn giả yêu thích luyện đan, tất nhiên cũng thích cất chứa Hỏa Diễm trong thiên hạ. Hàn Băng Động Hỏa nàng từng có một bó nhỏ, tiếc là chỉ có thể duy trì trong mười ba năm ngắn ngủn, trong một lần luyện đan thì Hàn Băng Động Hỏa lặng lẽ tắt.

Có điều cũng chính nhờ chút Hàn Băng Động Hỏa này mà Ngọc Thanh Tử tôn giả luyện ra viên thần đan cấp tám thiên giai mạnh nhất trong đời!

Tu sĩ Đại Thừa Kỳ này lại có Luân Hồi Liệt Viêm, thậm chí còn rất xa xỉ rót vào trong thân thể mình? Đây chính là Luân Hồi Liệt Viêm đó! Có thể luyện chế thần đan cấp tám, thậm chí là thần đan cấp chín, Luân Hồi Liệt Viêm có thể thiêu đốt linh dược cấp chín đó!

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau, nhất là vị trí huyệt thái dương bị rót Luân Hồi Liệt Viêm, đau đến run rẩy.

Lạc Tiệm Thanh sử dụng lực lượng hư vô cắn nuốt Luân Hồi Liệt Viêm vừa được ma đầu kia rót vào, chuyển hóa để mình tu luyện. Điều y cảm thấy khó hiểu nhất, chính là trong đan điền của mình không có nguyên thần, chỉ có một đóa Thanh Liên cực kỳ xinh đẹp.

Có điều, Lạc Tiệm Thanh thử nghiệm, phát hiện mình có thể rời Thanh Liên kia ra khỏi cơ thể.

Lạc Tiệm Thanh: “… Vậy nên là, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường có thể cho nguyên thần ly thể, mà từ nay về sau, ta chỉ có thể để đóa hoa này ly thể sao? Nguyên thần của ta là Thanh Liên, thật ra ta là… một bông hoa?!”

Lạc Tiệm Thanh không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thu lại Thanh Liên vào trong cơ thể.

Lạc Tiệm Thanh không biết rằng lúc y để Thanh Liên rời khỏi cơ thể, uỳnh một tiếng, sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu Huyết Đan lão tổ! Huyết Đan lão tổ sao có thể lường trước được việc đột nhiên có sấm sét đánh xuống, lão nâng cự đỉnh lên ngăn cản theo bản năng, nhưng giơ đến một nửa mới ý thức được, trong đỉnh còn có thuốc dẫn cuối cùng của Chí Tôn Nhân đan —— Lạc Tiệm Thanh!

Vì thế Huyết Đan lão tổ nhanh chóng dùng thân thể bảo vệ Thông Thiên Ma đỉnh, ăn trọn tia sấm sét này.

Uỳnh!

Sấm sét thô to đốt trụi tóc Huyết Đan lão tổ, quần áo cũng bị thiêu cháy, cả người đen xì chật vật như chui từ bùn ra.

Cả đời này chưa bao giờ Huyết Đan lão tổ chật vật như vậy, lão nổi điên muốn mắng trời, nhưng dù sao hiện tại cũng có chuyện quan trọng hơn cần làm, vì thế lão lập tức vác Thông Thiên Ma đỉnh tiếp tục chạy trốn.

Lạc Tiệm Thanh thành thành thật thật đả tọa tu luyện trong đỉnh, tiêu hoá Luân Hồi Liệt Viêm mới vào cơ thể. Đợi đến khi y củng cố cảnh giới được một chút lại rất mừng rỡ phát hiện, y có thể dùng linh lực mở nạp giới của mình!

Lúc này, Lạc Tiệm Thanh không chút do dự lấy ra một viên ngọc châu màu trắng trơn nhẵn, bóp vỡ nó.

Mà ngay lúc đó, tại nơi hình thành lốc xoáy màu đen mấy canh giờ trước.

Đây là một thung lũng rộng lớn, hàng ngàn ma tu tụ tập ở đây cảnh giác đề phòng nhau, tìm kiếm bảo vật và cơ duyên. Mà ở trong số đó, có một ma tu hồng y xinh đẹp bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về hướng Bắc.

“Một trăm năm trước Huyền Linh Tử đã cứu ta một mạng, ta cho hắn ngọc châu làm tín vật báo ân?!”

Đôi đồng tử Mặc Thu co lại, đột nhiên hiểu ra, y nhanh chóng chạy về phía Bắc.

Mà khi y vừa rời khỏi chỗ lốc xoáy màu đen, một luồng sáng vàng bay tới, dừng chân ở thung lũng.

Khi người này xuất hiện trong thung lũng, tiếng hò hét ồn ào bỗng im bặt. Uy áp khủng bố buông xuống, giống như ngọn núi lớn áp chế toàn bộ ma tu ở đây! Ma tu Độ Kiếp trung kỳ cũng bị áp chế không thể ngẩng được đầu lên, chỉ thấy người tới mặc đồ trắng, trên trán đều là mồ hôi, bộ dáng phong trần mệt mỏi.

Tầm mắt Huyền Linh Tử đảo qua mọi người ở đây, phát hiện không có bóng dáng đệ tử nhà mình. Hắn nắm chặt Huyền Linh kiếm, đánh giá trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn chằm chằm ma tu có tu vi cao nhất ở đây – Độ Kiếp trung kỳ.

Ma tu kia đột nhiên bị Huyền Linh Tử nhìn như vậy, cảm giác mình mình sắp chết tới nơi.

Nhưng mà Huyền Linh Tử chỉ nhìn một lúc, sau đó rời tầm mắt. Hắn nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận thay đổi linh lực trong đất trời. Nguyên thần lực thả ra trong phạm vi mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm… vạn dặm!

Huyền Linh Tử mở to hai mắt, bên trong lóe lên ánh sáng, nhanh chóng bay về hướng Bắc. Hắn nâng tay lau đi vệt máu bên khóe môi, dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng kia.

Mà Mặc Thu cách Huyền Linh Tử gần trăm dặm cũng cảm nhận được uy áp nguyên thần kinh khủng kia, y mở to hai mắt không thể tin được, quay đầu nhìn lại. Chỉ một lát sau y đã thấy một luồng sáng vàng bay vọt qua người mình, bay thẳng về phía trước.

“Thả nguyên thần tới khoảng cách lớn như vậy, ngươi không sợ nguyên thần phản phệ mà chết sao!”

Không có thời gian cho Mặc Thu nghĩ nhiều, y đẩy nhanh tốc độ tiếp tục bay về phía trước. Rõ ràng chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ nhưng tốc độ của Mặc Thu lại chỉ kém Huyền Linh Tử một chút, mắt thấy Huyền Linh Tử sắp bỏ xa mình, Mặc Thu cắn răng lấy ra một chiếc Linh Đang màu trắng, bóp vỡ nó.

Nhất thời, tốc độ của y lại nhanh hơn, tiếp tục đuổi theo Huyền Linh Tử!

Lấy linh thức của Huyền Linh Tử, y sớm nên phát hiện Mặc Thu đang đuổi theo sau mình, nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có đồ nhi nhà mình, làm sao còn hơi sức để ý cái khác.

Đối với Mặc Thu, viên ngọc châu kia làm y có thể đại khái cảm nhận được phương hướng của Lạc Tiệm Thanh, nhưng lại không thể xác định chính xác. Y không biết tại sao Huyền Linh Tử lại đi thẳng về hướng đó, nhưng y tin tưởng đối phương khẳng định có phương pháp tìm được Lạc Tiệm Thanh.

Biết rõ vị trí của đối phương, Lạc Tiệm Thanh sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Hoặc là nói, nếu như có nguy hiểm tới tính mạng, nếu như ngay cả Huyền Linh Tử cũng không thể xử lý, y hiện tại lại càng vô dụng.

Nghĩ vậy, trong lòng Mặc Thu có chút chua xót, nhưng y vẫn cắn răng liều mạng chạy theo.

Trong Thông Thiên Ma đỉnh.

Sau khi Lạc Tiệm Thanh bóp nát ngọc châu cũng không ngồi chờ chết. Y vẫn đang suy tính cách rời khỏi đại đỉnh này, làm sao để tự cứu. Đặt toàn bộ hi vọng lên người khác là hạ sách, Lạc Tiệm Thanh từ nhỏ đã được Huyền Linh Tử dạy, chỉ có thực lực bản thân mạnh lên mới là sức mạnh chân chính.

Y suy nghĩ hồi lâu, dùng rất nhiều phương pháp đều không thể phá hư ma đỉnh này.

Mà bên ngoài đỉnh, Huyết Đan lão tổ điên cuồng chạy trốn, lão sắp vượt qua một con sông lớn, mới bước được một bước lại bị một đạo kiếm quang màu vàng cản lại. Huyết Đan lão tổ giật mình, nhanh chóng chạy về hướng khác, nhưng lại có một đạo kiếm khí màu vàng đánh tới, cắt một vệt đáng sợ lên mặt lão!

“Là ai!” Huyết Đan lão tổ tức giận nói. Nhìn lão tức giận vậy nhưng trong lòng đã sợ chết rồi, bởi vì lão có thể đoán được đối phương là ai. Nhưng Huyết Đan lão tổ có chút an tâm: Cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không thể nhìn thấu bản mạng Thông Thiên Ma đỉnh của lão!

Trong phút chốc, một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng hạ xuống.

Huyền Linh Tử cau chặt đôi mi tuấn tú, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt lạnh như băng sương quan sát ma tu xấu xí trước mắt. Tay phải hắn nắm chặt trường kiếm bén nhọn, cổ tay vừa động kiếm quang đã xuất hiện, ngón tay thon dài siết chặt chuôi kiếm, linh lực màu vàng chạy dọc thân kiếm.

“Giao y ra đây!”

Huyết Đan lão tổ vừa nhìn người này đã nhận ra ——

Phong chủ Ngọc Tiêu phong của Thái Hoa Sơn, tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trong thiên hạ, có thể nói là tôn giả mạnh nhất của nhân tu – Huyền Linh Tử!

Chênh lệch thực lực khiến Huyết Đan lão tổ không dám đánh, lão không ngờ được đối phương lại có thể dễ dàng tìm ra mình như vậy. Nhưng Huyết Đan lão tổ dù sao cũng đã sống hơn hai ngàn chín trăm năm, giỏi che giấu giả tạo, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ có căm giận, không lộ ra vẻ gì khác.

Huyết Đan lão tổ tức giận nói: “Huyền Linh Tử tôn giả, ta kính trọng ngươi là cường giả của nhân tộc, trăm năm trước cũng từng sóng vai chiến đấu trên chiến trường hai tộc. Hiện giờ sao ngươi lại cản đường ta, vì sao lại chém ta bị thương!”

Huyền Linh Tử lạnh lùng vô tình lại lặp lại một lần nữa: “Giao y ra đây!”

Huyết Đan lão tổ nói: “Y nào!”

Tay Huyền Linh Tử khẽ nhúc nhích, lại một đạo kiếm khí màu vàng đáng sợ lao tới, trực tiếp đâm xuyên qua bả vai Huyết Đan lão tổ, làm lão thả luôn ma đỉnh đang vác. Rầm! Ma đỉnh rơi xuống đất, Huyền Linh Tử nhìn ma đỉnh này, hai mắt lạnh lẽo. Ngay sau đó, hắn thuấn di tới ma đỉnh.

Không để ý tới ký hiệu phong ấn trên Thông Thiên Ma đỉnh, Huyền Linh Tử trực tiếp vươn tay cầm lấy nắp ma đỉnh.

Trong phút chốc, ma khí đen ngòm cuồng bạo giống như lưỡi dao cắt lên tay hắn. Huyền Linh Tử nhíu mày, để mặc ma khí kia cắt tay mình nát bấy, mở ra ma đỉnh!

Cơ thể hơi run lên, Huyền Linh Tử hơi cúi đầu nhìn vào trong.

Khi ánh mắt đụng tới ma đỉnh trống rỗng thì Huyền Linh Tử mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, bên môi chảy ra máu xen lẫn ánh sáng vàng, men theo cằm chảy xuống.

Không có ai? Sao lại không có!

Huyền Linh Tử ném nắp đại đỉnh đi, cầm kiếm đặt lên cổ Huyết Đan lão tổ. Giọng hắn rất lạnh, lạnh như băng ngàn năm: “Y đâu! Ngươi giấu y đâu rồi!”

Huyết Đan lão tổ nhăn nhó, khổ sở nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, Huyền Linh Tử, ngươi ức hiếp ma tu thế này sao. Thái Hoa Sơn các ngươi từng có hiệp định với Ma Thiên Thu, trong Ma Vực không thể lạm sát ma tu. Rốt cuộc ta đã làm gì sai mà ngươi lại uy hiếp thế.”

Thân mình Huyền Linh Tử hơi lung lay, máu đã dâng lên tới cổ. Hắn cố gắng áp chế xuống, vẫn ngoan cố đặt Huyền Linh kiếm lên cổ Huyết Đan lão tổ, khàn khàn nói: “Ngươi giấu y đi, y ở đâu… y đang ở đâu!”

Lúc này Lạc Tiệm Thanh ở bên trong không hề biết gì hết.

Trong đỉnh vẫn tối đen như trước, Lạc Tiệm Thanh bấm đốt ngón tay tính thời gian, giờ này là lúc ma đầu kia vào đỉnh. Lạc Tiệm Thanh tạm thời không dám làm gì, y thành thành thật thật nhắm mắt lại chờ, ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy ma đầu kia xuất hiện.

“Quái lạ? Chẳng lẽ không cần rót thêm Luân Hồi Liệt Viêm, hay là thời gian thay đổi?”

Lạc Tiệm Thanh tự hỏi, đúng lúc này, một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi lên mặt y.

Chất lỏng kia nóng như lửa, bốc cháy trên mặt y. Thứ này cũng không phải là lửa, nhưng lại khiến Lạc Tiệm Thanh run rẩy. Đây là một giọt máu, đây là một giọt máu chứa rất nhiều linh lực, đây là một giọt máu mang theo hơi thở y rất quen thuộc!

“Sư phụ!”

Nhưng tiếng của Lạc Tiệm Thanh không thoát ra được khỏi đại đỉnh.

Truyện Chữ Hay