Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Dọc theo đường đi từ Thái Hoa Sơn đến Vân Châu, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn nghe Lý Tu Thần lẩm bẩm oán hận.
Lỗ tai Lạc Tiệm Thanh rất thính, lời Lý Tu Thần nói đều rơi hết vào trong tai y. Từ đầu chỉ là oán hận sao mình luôn gặp xui xẻo như vậy, sau lại bắt đầu phân tích: “Vì sao mỗi lần đều xảy ra vấn đề? Lúc đi di tích Bắc Đẩu không lấy được gì? Sau đi Vạn Thú lĩnh thì vừa thấy được đan dược lại đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở dưới chân núi, đan dược cũng chẳng thấy đâu?”
Lý Tu Thần có thể nghĩ như vậy đã làm Lạc Tiệm Thanh rất kinh ngạc. Trong kí ức của Lạc Tiệm Thanh, tám năm trước, lúc vừa gặp Lý Tu Thần thì đối phương chính là tên ngu xuẩn không đầu óc, bây giờ có thể ngẫm lại tự hỏi đã xem như có chút đột phá.
Nhưng mà phát hiện có gì đó không ổn đã là cực hạn với Lý Tu Thần, hắn có nghĩ mãi cũng không ra tất cả chuyện này là vì sao.
Đến Vân Châu thì đúng là chạng vạng.
Đại lục Huyền Thiên tổng cộng chia làm một núi, ba mươi sáu châu, tám đại hiểm cảnh và mười sáu hoang nguyên.
Một núi tất nhiên là chỉ Thái Hoa Sơn, nằm ở trung tâm cả đại lục. Còn ba mươi sáu châu, chính là nơi sinh sống của cộng đồng nhân tộc. Tám đại hiểm cảnh, đời trước Lạc Tiệm Thanh đã từng trốn suốt ở một nơi trong số đó – Cực Bắc Chi Địa, cuối cùng bị Nhị sư đệ và Lục sư đệ tìm thấy. Mà Mặc Thu từ nhỏ đã sống ở Hàn Băng Hoang Nguyên, chính là một trong mười sáu hoang nguyên.
Vân Châu trong ba mươi sáu châu cũng không tính là quá giàu và mạnh, chỉ là một châu lớp giữa. Đất đai bằng phẳng, không có hiểm địa. Tứ tông, Bát đại thế gia và Mười sáu môn phái đều không hoạt động ở đây, chỉ có rất nhiều tông môn nhỏ tự do phát triển tại mảnh đất này.
Nếu phải nói Vân Châu có gì đặc biệt, thì chính là nó tiếp giáp với Ma Đạo cung.
Ma Đạo cung là khu vực đặc thù nhất của nhân tộc, nó không thuộc về ba mươi sáu châu, nơi đó là thiên đường của ma tu.
Người khắp thiên hạ đều biết, chỉ cần không phải là đại chiến giữa hai tộc, ma tu và tu sĩ khác đều sẽ như nước với lửa, gặp nhau là đánh. Nhưng từ sau khi có Ma Tôn, vị đại năng cường hãn này sáng lập ra Ma Đạo cung. Y đã từng dẫn dắt ma tu đánh chiếm hết ba châu, cuối cùng Thái Hoa Sơn phải phái ra thái thượng trưởng lão lúc đó, tức phong chủ Ngọc Tiêu phong mới ngăn được trận chiến này.
Từ đó về sau, ma tu chiếm được một mảnh đất có thể an ổn sinh sống —— Ma Đạo cung.
Chuyện này xảy ra hơn ba nghìn năm, rất nhiều người đã cho vào quên lãng. Sở dĩ Lạc Tiệm Thanh còn nhớ rõ là vì vị thái thượng trưởng lão kia chính là sư tổ của y, sư phụ của Huyền Linh Tử.
Căn cốt siêu phẩm tuy nói ngàn năm có một, nhưng không nhất định một ngàn năm chắc chắn sẽ có một. Sư phụ của Huyền Linh Tử không phải căn cốt siêu phẩm, ông sống ba ngàn năm mới tìm được một Huyền Linh Tử, may mắn là Huyền Linh Tử chỉ tốn ba trăm năm đã tìm được Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh biết, nhân sĩ chính đạo đều nói, sư tổ nhà mình đánh lui Ma Tôn kia. Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, trước đây Huyền Linh Tử đã từng nói với y: “Ma Tôn là một người đáng để kính sợ, y đánh bại sư tổ của ngươi.”
Huyền Linh Tử khi đó đã đạt tới Hóa Thần kỳ, hắn đánh giá một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ như vậy cũng đủ để thấy được Ma Tôn mạnh đến cỡ nào.
Mọi người đều biết, Ma Tôn giết rất nhiều người, một đường tu luyện của y đều là máu của người trong thiên hạ. Y là một đại ma đầu từ đầu đến đuôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến truyền kỳ về y, bởi vì Ma Tôn có căn cốt nhất phẩm hạ phẩm.
Căn cốt nhất phẩm hạ phẩm kém đến cỡ nào, chỉ cần suy nghĩ một chút, trong Thái Hoa Thất Tử, Tả Vân Mặc tư chất kém nhất còn là căn cốt nhất phẩm thượng phẩm, năm người còn lại đều là nhất phẩm cực phẩm, Lạc Tiệm Thanh thì là căn cốt siêu phẩm, chỉ thế thôi cũng đủ hiểu.
Nhưng chính một ma tu theo lý thuyết là tuyệt đối không thể đột phá Độ Kiếp kỳ lại trở thành Ma Tôn.
Bước chân lên đất Vân Châu, Lạc Tiệm Thanh lập tức nghĩ tới chuyện này. Tuy y chưa từng gặp vị Ma Tôn kia, nhưng cũng hiểu biết không ít về đối phương. Hơn nữa lần này vì sao Lý Tu Thần muốn tới Vân Châu, Lạc Tiệm Thanh đã sớm biết.
Trong “Cầu Tiên ” có nói, Lý Tu Thần sẽ thu được hậu cung thứ ba của mình tại đây.
Đó là một cô gái lãnh huyết tàn nhẫn, mặc một thân quần áo đen, mỗi khi máu văng lên cũng không nhìn ra. Nàng luôn nói cười vui vẻ rồi bất thình lình ra tay, không cần bất kỳ vũ khí nào, tay không móc tim của đối thủ ra. Nhìn trái tim máu chảy đầm đìa còn đang đập, cô gái xinh đẹp vẫn mỉm cười, lại khủng bố như ác ma.
Đây là đồ đệ của Ma Tôn, ma nữ Vân Hương của Ma Đạo cung.
Sau khi vào Vân Châu, Lạc Tiệm Thanh lập tức ẩn giấu khí tức. Y ngẫm nghĩ trong chốc lát, vẫn là lấy mặt nạ màu bạc trong nạp giới ra đeo lên mặt.
Lạc Tiệm Thanh đi theo sau Lý Tu Thần, thấy hắn rẽ vào một khách điếm. Lúc này Lạc Tiệm Thanh cũng không lo lắng, y lại đi qua một dãy phố, ở lại một khách điếm khác.
Vân Châu gần Ma Đạo cung, vì giữ gìn trật tự ở Vân Châu, thường xuyên có tu sĩ qua lại trong châu thành, dân chúng bình thường đã sớm quen với những tu sĩ này. Các tu sĩ luôn có tính cách quái lạ, cho nên Lạc Tiệm Thanh đeo mặt nạ cũng không làm người khác chú ý.
Trong châu thành, thành chủ có tu vi thấp nhất là Hợp Thể kỳ, hơn nữa, Vân Châu còn có ba môn phái tầm trung thực lực không tệ. Ở trong này, Lạc Tiệm Thanh cũng không dám lộ liễu, y bình tĩnh cầm lấy thẻ phòng của mình rồi đi vào phòng, sau đó bắt đầu đả tọa tu luyện.
Ba ngày sau, một nữ tử xinh đẹp mặc đồ đen nghênh ngang đi qua khách điếm của Lạc Tiệm Thanh, mỗi bước đi của nàng đều vang lên tiếng chuông bạc leng keng. Dọc theo đường đi đều có thể nghe rõ tiếng linh đang vang giòn, ghép lại thành một ca khúc nhẹ nhàng.
Cũng không phải không ai thấy phiền, nhưng khi nhìn đến tu vi của thiếu nữ thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Kim Đan hậu kỳ!
Cô gái còn trẻ như vậy đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ! Nhất định là nàng có bối cảnh ghê gớm, không thể trêu chọc!
Lạc Tiệm Thanh đứng ở cửa sổ tầng hai của khách điếm, nhìn xuống cô gái xinh đẹp ngạo nghễ kia. Y nhìn thấy đối phương xuyên qua dãy phố, đi vào chính khách điếm mà Lý Tu Thần đang ở. Nhìn một màn này, Lạc Tiệm Thanh cũng không cần phải đoán nữa, chỉ nhếch khóe môi cười.
Vân Châu to lớn như thế, khách điếm cũng phải hơn nghìn nhà, trong “Cầu Tiên ” cũng không viết chính xác là khách điếm nào, nhưng Vân Hương vẫn vào trúng khách điếm đó. Thiên Đạo đúng là rất săn sóc Lý Tu Thần.
Việc này không nên chậm trễ, Lạc Tiệm Thanh trả phòng, đi tới cửa khách điếm của Lý Tu Thần.
Lạc Tiệm Thanh trực tiếp đi vào một cửa hàng may vá ở bên cạnh, chưởng quầy lập tức nhiệt tình tiến tới, lại nghe Lạc Tiệm Thanh cười nhẹ nói: “Ta muốn ở lại chỗ các ngươi.” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh lấy ra một khối vàng.
Vì thế, Lạc Tiệm Thanh thành công ở lại cửa hàng may vá bên cạnh khách điếm.
Khoảng cách gần như vậy, Lạc Tiệm Thanh cũng không lo linh thức của mình bị những người khác phát hiện. Y lén lút thả linh thức sang khách điếm cách vách, tìm tòi một vòng đã phát hiện người có tu vi cao nhất trong khách điếm là một lão giả Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi thấp nhất dĩ nhiên là Lý Tu Thần Trúc Cơ sơ kỳ.
Lý Tu Thần ở gian địa số , Vân Hương thì ở gian thiên số ngay trên gian của Lý Tu Thần.
Hai người chỉ cách một tầng, Lý Tu Thần thỉnh thoảng sẽ đả tọa tu luyện, phần lớn thời gian đều ngồi trong bồn tắm tắm rửa, hoặc là đi ra ngoài lượn lờ. Hắn không biết rằng Vân Hương đã sớm ở tầng trên hắn, còn bày ra một tầng kết giới chung quanh phòng.
Kết giới này rất lợi hại, ngay cả Lạc Tiệm Thanh có linh thức cường đại cũng không phá được kết giới, nhưng y vẫn biết Vân Hương đang làm gì.
Trên sách nói, Vân Hương lấy được một bảo vật ma đạo ở một con sông lớn bên ngoài Vân Châu. Bảo vật này tập hợp đủ oán khí của đất trời, nếu có thể hóa giải oán khí trong đó thì nó sẽ trở thành pháp bảo thiên giai!
Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị. Vân Hương vô cùng tự tin với kết giới này của mình, đó là một pháp bảo Ma tôn ban cho nàng. Nàng dám cam đoan tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không thể phá kết giới này, vì thế nên nàng muốn trực tiếp luyện hóa pháp bảo này ở Vân Châu.
Tư tưởng triết học Đạo gia, ý nói cuộc sống tự do tiêu dao không nhất định phải đến nơi núi rừng hoang vu, cuộc sống ở ẩn tối cao chính là ở nơi đô thị phồn hoa mà trong tâm vẫn tự do, yên bình. Mình thấy tác giả dùng câu này vào đoạn này có hơi bừa, nếu trong hoàn cảnh này thì chính xác phải là “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất” chả liên quan gì đến tiêu dao tự do hết @@
Ở bên này, ba ngày nay Lý Tu Thần tu luyện bữa có bữa không, chỉ không ngừng gọi bên khách điếm chuẩn bị bồn tắm. Phía trên hắn, Vân Hương đang cẩn thận bày ra một pháp trận cuối cùng trong kết giới. Còn ở cửa hàng may cách vách, trong thân thể Lạc Tiệm Thanh tự động vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục”, không ngừng tiếp thu các quy luật trong thiên địa, cướp lấy linh khí đất trời.
Khi Vân Hương lấy Chiêu Hồn Phiến(cờ gọi hồn) từ trong nạp giới ra thì Lạc Tiệm Thanh trợn to mắt nhìn về phía khách điếm.
Y không thể cảm nhận được Chiêu Hồn Phiên, nhưng y lại phát hiện ra một tia oán khí ngập trời. Oán khí kia như sắp hóa thành thực thể, không ngừng va đập vào kết giới của Vân Hương. Có lẽ là thứ oán khí này quá đáng sợ nên đã phát sinh dị tượng, Lạc Tiệm Thanh hiện tại lại có thể quan sát tới cảnh tượng trong phòng Vân Hương.
Chỉ thấy thiếu nữ vận đồ đen xinh đẹp diễm lệ đang đứng trong kết giới, nhìn oán khí đập loạn chung quanh kia thì trào phúng nói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn phá Thiên Ma đại trận của ta đây? Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn dừng lại, ta sẽ không hủy diệt ý thức của ngươi. Nhưng nếu ngươi không ngoan, thì chết cho ta!”
Bộ dáng bá đạo ngang ngược này Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy quen quen. Trong đầu của y xẹt qua thân ảnh đỏ máu của Mặc Thu, sau đó khẽ lắc đầu lẩm bẩm: “Vân Hương này có tính cách hơi giống Mặc Thu, cái kiểu ta là trên hết. Đại khái ma tu bọn họ đều như vậy chăng?”
Oán khí kia nghe Vân Hương nói, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Vân Hương.
Vân Hương hất cằm híp mắt nhìn oán khí này. Oán khí tối đen như cảm thấy bị miệt thị, nó biến thành một đoàn khói đen lao thẳng về phía Vân Hương. Vân Hương không chút hoang mang lấy ra một chiếc Linh Đang trong nạp giới, oán khí kia bỗng dừng lại.
Vân Hương nhếch môi: “Sao, sợ rồi?”
Oán khí run lên hai cái như tức giận, nhưng lại không dám làm gì.
Vân Hương châm chọc nói: “Đúng là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh. Ở trên sông hoành hành mười năm không phải ngươi đã lấy đi hơn trăm tính mạng sao?! Hiện tại lại không dám ho he gì với cô nãi nãi ta sao?”
Oán khí phẫn nộ húc lên kết giới.
Vân Hương cười lạnh nói: “Không biết điều như vậy thì chết đi!”
Vừa dứt lời, Vân Hương bỗng lắc cái Linh Đang nho nhỏ kia. Chiếc chuông này có màu đỏ, lúc lắc chuông không phát ra tiếng động gì, nhưng lại có từng luồng sóng âm tản ra.
Oán khí đụng tới luồng sóng này lập tức tru lên thống khổ, Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên.
Đây rốt cuộc là Linh Đang gì, sao lại có uy lực đáng sợ như vậy, có thể làm cho Vân Hương Kim Đan hậu kỳ trở nên lợi hại như thế?
Sóng âm của Linh Đang khiến oán khí quay cuồng tru lên, nó như phải chịu đựng tra tấn rất tàn nhẫn. Thấy thế, Vân Hương cúi đầu nở nụ cười, nàng tăng tần suất lay động Linh Đang, ai ngờ oán khí kia bỗng rít gào một tiếng, điên cuồng lao tới chỗ nàng.
Vân Hương mở to hai mắt, tay phải xòe ra, cào một đường đỏ máu lên không khí.
Oán khí bị dấu móng tay này cắt thành hai nửa những vẫn lao về phía Vân Hương.
Hai bên lập tức áp sát đánh nhau, tay trái Vân Hương cầm Linh Đang màu máu, không ngừng lay động, tay phải thì luôn công kích oán khí kia. Tiếng kêu gào thống khổ của oán khí liên tục không dứt, nhưng nó vẫn cứng đầu bám sát phía sau Vân Hương. Bộ đồ đen phía sau lưng đã bị nó xé mấy chỗ, lộ ra bờ vai và đùi trắng nõn.
Nhìn thấy cảnh tượng hương diễm bực này mà trong lòng Lạc Tiệm Thanh cũng không hề dao động. Nhưng y biết, lát nữa Vân Hương sẽ dồn hết toàn lực vào chiêu cuối cùng để đánh chết oán khí kia, đồng thời cũng kiệt sức ngã xuống tầng dưới, rơi trúng vào trong thùng tắm của Lý Tu Thần.
Vân Hương thì quần áo rách nát, Lý Tu Thần thì hoàn toàn không mặc quần áo!
Một tiểu mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, còn ngã vào trong thùng tắm, điều này sao không khiến Lý Tu Thần khiếp sợ; vì thế trong sách đã nói, hắn vội vàng bế Vân Hương lên đặt ở trên giường. Nhưng miệng Vân Hương lại vừa vặn đụng trúng thứ này nọ kia của hắn.
Trong sách viết như thế này ——
“Nhìn thấy cô gái xinh đẹp quần áo rách nát này, Lý Tu Thần chỉ cảm thấy máu toàn thân tụ hết xuống phía dưới. Cô gái rơi vào trong thùng tắm, quần áo ướt sũng dán lên cơ thể gợi cảm trên lồi dưới vểnh. Lý Tu Thần nhìn thấy viên trắng tròn trước ngực cô gái, mặc niệm mấy lần “không thấy gì hết”, lúc này mới bế cô gái lên.
Ai ngờ hắn vừa bước ra khỏi thùng tắm, thứ dưới thân vừa vặn ở sát môi cô gái, cảm nhận được hơi thở phả lên, Lý Tu Thần hơi nhúc nhích, miệng cô gái lại ma xát lên vật dưới thân của hắn, giống như hôn lên vậy.”
Nhìn đến đây thì Lạc Tiệm Thanh ghê tởm đến muốn nôn hết cơm tối qua đã ăn ra, nhưng y cũng hiểu quyển sách “Cầu Tiên” này hạ lưu đáng khinh là ở chỗ đó.
Trong sách nói Lý Tu Thần vẫn có chút nhân tính, cho dù bị mỹ nhân hôn mê nhóm lửa dục vọng thì hắn vẫn không nhân cơ hội xuống tay với Vân Hương. Nhưng hắn lại nhìn cơ thể gần như trần trụi của Vân Hương mà thủ dâm, văng hết thứ dâm dục kia lên người Vân Hương.
Mà lúc này, Lạc Tiệm Thanh tuy không có hảo cảm với ma tu, nhưng lại không muốn nhìn Lý Tu Thần làm loại chuyện ghê tởm kia. Chưa kể lúc sau Vân Hương không rõ tình hình còn nghĩ Lý Tu Thần là một người tốt, hắn đã cứu mình nên cho Lý Tu Thần một phương thức liên hệ.
Nhưng về việc này, Lạc Tiệm Thanh có hơi nghi ngờ: “… Lý Tu Thần thật sự sẽ không xuống tay với Vân Hương đang hôn mê?”
Lạc Tiệm Thanh nghĩ dọc nghĩ ngang đều cảm thấy Lý Tu Thần không giống người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Giờ phút này, trận chiến trên tầng hai khách điếm đã sắp đến hồi kết. Quần áo của Vân Hương đã bị oán khí kia xé vụn. Nàng thở hổn hển, tức giận nheo lại hai mắt, phun một ngụm máu lên cái Linh Đang màu đỏ kia.
Linh Đang lập tức lóe hào quang đỏ, càng rung lắc dữ dội hơn.
Mắt thấy oán khí sắp bị đánh tan, Vân Hương cũng thả lỏng cảnh giác, Lạc Tiệm Thanh lập tức lấy Sương Phù kiếm từ giữa lông mày ra, định cứu Vân Hương. Quả nhiên, oán khí kia rít gào không cam lòng, miễn cưỡng dốc chút sức lực cuối cùng, phát động công kích với Vân Hương.
Lạc Tiệm Thanh rút kiếm tiến lên, nhưng y còn chưa ra khỏi cửa hàng may đã thấy một luồng sáng vàng đâm xuyên qua đám khói đen kia.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc dừng bước.
Chỉ nghe một giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng vang lên: “A di đà Phật, thí chủ độ hóa oán khí, lập nhiều công đức vô thượng. Chiêu Hồn Phiên này thật quá tàn nhẫn, tiểu tăng thu lại nó, từ nay về sau sẽ niệm “Diệu Pháp Liên Hoa Kinh” đủ chín chín tám mươi mốt ngày cho nó”. Nguyện hàng vạn hàng nghìn oan hồn trong đó sớm siêu sinh.”
Trời cao xanh thẳm, chẳng biết từ lúc nào, một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào đơn sắc đứng ở trên cửa sổ phòng Vân Hương, chắp hai tay bình tĩnh nói. Hắn lật tay cầm lấy Chiêu Hồn Phiên màu đen kia, trên khuôn mặt thanh nhã là ý cười hờ hững, chỉ đứng thôi mà như hoa sen, gió xuân lướt qua.
Vân Hương giật mình nhìn người này, Lạc Tiệm Thanh thì mở to hai mắt kinh ngạc.
Tăng nhân này không ngờ là Nguyên Anh trung kỳ ở độ tuổi bảy mươi!
____________________________
Đống ảnh phía dưới ko liên quan, chỉ muốn nói là t bị thích mấy cái tay thôi ahihi =)))))