Thời gian luôn bất tri bất giác trôi qua, vừa nghênh đón mùa đông thì không lâu sau đã là Giáng Sinh rồi.
Lễ Giáng Sinh nguyên bản cũng không phải ngày lễ của nước nhà, tuy rằng mấy năm gần đây cũng lưu hành, nhưng chính phủ cơ quan linh tinh sẽ không có nghỉ phép. Diệp Tuệ Linh mấy ngày nay cũng không quá để ý, lúc đại học nàng từng tham gia party trường học tổ chức, nhưng ly khai vườn trường rồi, đặc biệt là sau khi ly hôn, nàng càng thêm không để ý.
Buổi sáng, Diệp Tuệ Linh gặp mấy đồng sự trẻ chúc Giáng Sinh vui vẻ, nàng cũng chỉ là ảm đạm cười, nói hai tiếng "cám ơn", không hơn. Diệp Tuệ Linh y theo thường ngày đi làm, tâm tình không có gì phập phồng, đối với người thích quạnh quẽ như nàng mà nói, Giáng Sinh có cũng như không.
Một ngày bận rộn công tác, rất nhanh qua đi, Diệp Tuệ Linh lái xe về nhà, trên vệ đường tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt, rất nhiều quầy hàng đều nhân cơ hội này thúc đẩy hoạt động, nhân khí vượng hơn bình thường. Đèn đỏ, Diệp Tuệ Linh dừng xe, lơ đãng nhìn cách đó không xa, nơi nơi đều là người, từng đôi, hoặc từng bầy. Nàng im lặng nhìn, chẳng biết vì sao lại thấy tịch mịch, có lẽ là bởi vì sự so sánh không tương đối.
Diệp Tuệ Linh nhìn thấy người khác sung sướng mà nàng lại cô đơn, ngay cả đèn xanh cũng không phát giác, mãi cho đến khi xe sau không kiên nhẫn ấn loa, nàng mới hồi phục tinh thần. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Dọc theo đường đi đều náo nhiệt vui mừng, Diệp Tuệ Linh cô đơn càng đậm, sau đó nàng nhớ đến bạn bè của mình, nhưng nàng vốn quạnh quẽ, bằng hữu cũng chỉ có Sở Thanh Phong, còn có Lâm Tử Vận.
Lại là đèn đỏ, Diệp Tuệ Linh đột nhiên rất muốn liên hệ bằng hữu, lấy điện thoại ra, tìm được Sở Thanh Phong, thông qua một khắc lại ngừng, cuối cùng cười cười từ bỏ, nàng biết Sở Thanh Phong cũng không có thói quen ăn Giáng Sinh, mình gọi điện thoại qua, sợ còn có thể bị Sở Thanh Phong cười mình già mồm cãi láo. Sau đó nàng tìm được số của Lâm Tử Vận, nhưng nàng không gọi, chỉ ngẩn người nhìn, cuối cùng lại nghênh đón một trận loa không kiên nhẫn. Khởi động xe, Diệp Tuệ Linh tự giễu, chính mình xem ra là thật sự làm kiêu a.
Thở dài một hơi, Diệp Tuệ Linh quyết định cái gì cũng không muốn, bình tĩnh lái xe về nhà. Nàng nghĩ, gần đây cũng không biết Lâm Tử Vận bận rộn cái gì, vài ngày không có xuất hiện, lúc trước vẫn còn ngẫu nhiên lại đây ăn một bữa cơm trưa, nhưng vài ngày nay cũng chỉ có tin nhắn không thay đổi sớm muộn ân cần thăm hỏi, hoàn toàn không thấy thân ảnh.
Xe tới cửa tiểu khu, Diệp Tuệ Linh lại kinh ngạc phát hiện xe Lâm Tử Vận đậu ở chỗ này, mà bản thân tiếu sinh sinh cúi đầu dựa vào xe. Lâm Tử Vận mặc quần bò ôm lấy hai chân, áo khoác màu đen, khăn quàng màu trắng, tóc dài hiền thục, đứng thẳng trong gió, cảm giác này thật là mê người.
Không biết bạn có thử qua cảm giác đó chưa, một người bạn vừa nhớ đến không lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, nguyên bản không có chờ mong, lại vừa mừng vừa sợ. Mà Diệp Tuệ Linh hiện tại chính là cảm giác đó, Lâm Tử Vận giờ phút này đột nhiên xuất hiện, nàng kinh hỉ.
Lâm Tử Vận tựa hồ có dự cảm đột nhiên ngẩng đầu, phương hướng đúng lúc là của Diệp Tuệ Linh, sau đó cô mỉm cười, như hoa quỳnh nở, đặc biệt xinh đẹp động lòng người. Cách xa như vậy, Diệp Tuệ Linh cũng không biết Lâm Tử Vận có phải xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn vẻ mặt của mình hay không, nhưng nàng lại không tự kìm hãm được nở nụ cười tương tự.
Dĩ vãng, Lâm Tử Vận đột nhiên xuất hiện, Diệp Tuệ Linh sẽ không để ý tới hoặc là chất vấn cô vì sao lại ở chỗ này, nhưng hiện tại nàng vui sướng cùng chờ mong Lâm Tử Vận xuất hiện, hạ xuống cửa xe, mỉm cười hỏi: "Chờ đã lâu? Sao không gọi điện cho tôi trước? Hôm nay trời rất lạnh đấy."
"Tôi biết chị luôn luôn về đúng giờ, cho nên tính hảo thời gian và đợi một hồi." Lâm Tử Vận cười khẽ giảo hoạt đáp, cảm giác cô cho Diệp Tuệ Linh chính là có sức sống, rất nhạy cảm.
"À, vậy lên đi."
Hai người dừng xe đi ra, Diệp Tuệ Linh cầm công văn, Lâm Tử Vận dẫn theo mấy túi đồ. Hết thảy đều tự nhiên, Diệp Tuệ Linh đi qua nhìn thấy, nghi hoặc hỏi: "Nhiều như vậy, là vật gì?"
Lâm Tử Vận giơ gói to, ngữ khí ôn nhu, mỉm cười nói: "Một ít đồ ăn, tôi muốn cùng chị ăn cơm, không biết chị có ăn Giáng Sinh không, nếu có thì coi như cùng chị chúc mừng, nếu không thì coi như là một bữa cơm bình thường."
Diệp Tuệ Linh nhìn thấy trong tay Lâm Tử Vận có rất nhiều gói to, nghĩ một chút sau đó nói: "Nếu tôi mừng Giáng Sinh, có lẽ sẽ cùng bằng hữu khác ra ngoài ăn, cô không sợ không đợi được tôi?"
Lâm Tử Vận nhún vai, nói: "Không sao cả, vận khí của tôi luôn tốt."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiến vào thang máy, Diệp Tuệ Linh dựa vào tường nhìn Lâm Tử Vận nói: "Kỳ thật tôi không quen mừng Giáng Sinh, cô thì sao?"
Lâm Tử Vận mân miệng, nói: "Trước đây ở cô nhi viện vẫn là vô cùng chờ mong, bởi vì khi đó sẽ có người hảo tâm tặng quà, thực vật cũng sẽ tốt hơn bình thường một chút. Bất quá, sau này không còn thói quen này nữa."
Diệp Tuệ Linh trầm mặc, nàng muốn an ủi Lâm Tử Vận lại không biết mở miệng như thế nào, hơn nữa trong lòng nàng cảm thấy Lâm Tử Vận là người cường thế, không thích người khác an ủi, cho nên dừng một hồi, nàng đổi đề tài, hỏi: "Gần đây bề bộn nhiều việc sao?"
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh một cái, có điểm bất đắc dĩ nói: "Gần đây người đến sở sự vụ uỷ thác rất nhiều, cho nên có đôi khi tôi cũng phải tự mình ra trận."
Trải qua Lâm Tử Vận trong khoảng thời gian này tỉ mỉ thiết kế, như gần như xa tiếp cận, Diệp Tuệ Linh đối với cô đổi mới rất nhiều, ít nhất hiện tại Diệp Tuệ Linh thiệt tình coi cô như bạn tốt, ngoại trừ Sở Thanh Phong. Tiến vào nhà Diệp Tuệ Linh, hai người cũng không khách sáo khách khí như lần đầu, không cần Diệp Tuệ Linh tiếp đón, Lâm Tử Vận như về tới nhà mình, đổi giày xong liền đi vào bếp.
Diệp Tuệ Linh đổi giày, ở cửa ngây người một hồi, nàng có ảo giác nơi này hiện tại chính là nhà nàng và Lâm Tử Vận.
Như cũ là do Lâm Tử Vận nấu chính, Diệp Tuệ Linh chỉ biết mấy món đơn giản, cũng không giúp được nhiều lắm. Lâm Tử Vận thành thạo nấu ăn, Diệp Tuệ Linh đứng ở một bên nhìn, mà Lâm Tử Vận cũng không đuổi nàng ra ngoài, cô còn muốn Diệp Tuệ Linh phát hiện ưu điểm của mình đâu.
Lâm Tử Vận chủ trù, Diệp Tuệ Linh ngẫu nhiên hiệp trợ, không khí hòa hợp hài hoà, cơm chiều không lâu đã xong. Hôm nay là Giáng Sinh nhưng lúc ăn cơm ai cũng không chúc đối phương một câu. Nhàn thoại kéo tới tương đối nhiều, hai người đều nhẹ giọng, thật ấm áp.
Lâm Tử Vận còn mua hoa quả đến, hai người cùng thu thập, Lâm Tử Vận rửa chén, cắt một mâm trái cây đem ra ngoài, hai người ngồi trên ghế sa lon, mở TV vừa xem lễ mừng Giáng Sinh vừa ăn.
Ăn hết quả táo, Lâm Tử Vận tìm khăn tay, phát hiện ở Diệp Tuệ Linh bên kia, thấy nàng đang xem TV xuất thần, không muốn phiền toái nàng, trực tiếp thò người đi qua. Hộp giấy cách Lâm Tử Vận có chút xa, cô thò người qua, thiếu chút nữa đã té lên đùi Diệp Tuệ Linh, thật vất vả mới đụng đến.
Lúc lấy khăn tay, đầu vai Lâm Tử Vận không cẩn thận va bụng trái Diệp Tuệ Linh, không nghĩ tới Diệp Tuệ Linh phản ứng thật lớn, phát ra một tiếng "a...", toàn thân có vẻ như sợ run.bg-ssp-{height:px}
Lâm Tử Vận một bên lau tay, một bên kỳ quái nhìn Diệp Tuệ Linh, khó hiểu hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Diệp Tuệ Linh xấu hổ, cảm thấy mình phản ứng hơi quá, mặt đỏ lên, nửa quả táo vừa ăn đều ném ra ngoài, nàng cũng rút ra một tờ giấy lau tay, giải thích: "Không có việc gì, cô vừa... Tôi sợ ngứa."
"A?" Lâm Tử Vận nghe được hai mắt tỏa sáng, tựa hồ phát hiện chuyện thú vị, Diệp Tuệ Linh sợ ngứa, cô chưa bao giờ biết. Bất quá nghĩ đến cũng bình thường, Diệp Tuệ Linh trời sanh tính quạnh quẽ, hiếm cùng ai tiếp xúc thân mật cho nên cực ít người biết. Lâm Tử Vận chuyển động nhãn cầu, một cỗ hương vị giảo hoạt du nhiên nhi sinh, cô xem Diệp Tuệ Linh, kéo dài nói: "Nguyên lai... Tuệ Linh tỷ tỷ sợ ngứa a."
Lâm Tử Vận đột nhiên vươn tay, dưới tình huống Diệp Tuệ Linh không phòng bị, gãi bụng nàng.
"A..." Diệp Tuệ Linh kinh hãi, vội vàng tránh né, Lâm Tử Vận không thuận theo không buông tha, Diệp Tuệ Linh thật sự rất sợ ngứa, nàng chịu không nổi, bị động nở nụ cười, miệng cầu xin tha thứ nói: "Tử Vận, đừng... Đừng đùa... Haha... Tôi sợ ngứa thật mà..."
Lâm Tử Vận thật vất vả mới có cơ hội thân cận Diệp Tuệ Linh, hơn nữa chính cô cũng thấy nó thú vị, sao cô có thể dễ dàng buông tha cho, vì thế Diệp Tuệ Linh cầu xin tha thứ lại càng khơi dậy sự tà ác của cô, lại càng không dễ buông tha. Diệp Tuệ Linh nóng lòng trốn tránh, Lâm Tử Vận không lơ là tiến công, vì thế hai người ở trên ghế sa lon loạn thành một đoàn...
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh vật lộn, biến thành Diệp Tuệ Linh nằm vật xuống ghế, mà Lâm Tử Vận liền đặt ở trên người nàng, hai người bốn mắt tương đối, đều đột nhiên dừng lại, thở dốc, nhìn đối phương... Sửng sốt.
Lâm Tử Vận yêu thích Diệp Tuệ Linh bao nhiêu, chỉ có cô biết, cảm giác kia giống như trúng một loại độc mang tên "Diệp Tuệ Linh", sâu tận xương tủy, rốt cuộc khó giải, mỗi ngày mỗi đêm muốn nàng nhớ nhung nàng. Nhìn Diệp Tuệ Linh ở khoảng cách gần, Diệp Tuệ Linh thở ra phun lên mặt cô, một trận ngưa ngứa, trực tiếp xâm nhập vào lòng, tâm cũng ngứa theo. Cô nhìn Diệp Tuệ Linh, chậm rãi nóng lên, trong mắt tràn ngập yêu, dục vọng, dần dần ánh mắt dời về môi Diệp Tuệ Linh...
Diệp Tuệ Linh cũng ngây người, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Tử Vận, cách nhau gần như thế, Lâm Tử Vận thổ khí như lan, ám muội phi thường, nàng nhất thời phản ứng không kịp...
Lâm Tử Vận muốn hôn Diệp Tuệ Linh, hôn đôi môi mê người kia, nhưng cô không dám, ánh mắt tràn ngập dục vọng, hướng lên hai mắt Diệp Tuệ Linh, ai cũng biết, đây là hỏi, là mời.
Diệp Tuệ Linh có thể cảm giác được Lâm Tử Vận muốn làm gì, nhưng nàng không cự tuyệt, có lẽ giờ phút này trong nội tâm nàng cũng có dục vọng, có lẽ nàng cũng cần tình cảm mãnh liệt, có lẽ nàng cũng thích Lâm Tử Vận, tất cả chuyện này chỉ có nàng biết.
Lâm Tử Vận không bị cự tuyệt, cô hôn lên, lúc bắt đầu mềm nhẹ, nhưng rất nhanh liền khống chế không nổi dục vọng, thâm trầm sở kích vọng lại, mãnh liệt như thế, là không thể kiềm chế như thế.
Diệp Tuệ Linh nhắm hai mắt lại, đôi môi Lâm Tử Vận, thật mềm, thật ấm áp, cũng thật thoải mái.
Thử đụng vào lại không bị cự tuyệt, nụ hôn của cô trở nên xâm lược, thứ cô cần không phải là đơn giản đụng vào cô muốn nhiều hơn, Lâm Tử Vận không dám tưởng tượng. Đầu lưỡi ấm áp trơn ướt bắt đầu chen vào môi Diệp Tuệ Linh, liếm láp hàm răng Diệp Tuệ Linh, hy vọng có thể mở ra cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia.
Diệp Tuệ Linh nhắm mắt lại, Lâm Tử Vận hôn khơi dậy dục vọng nàng che giấu hồi lâu, nàng cảm nhận được Lâm Tử Vận thử cùng trưng cầu, nàng do dự, do dự lại bù không nổi dục vọng, biết rồi, nàng buông lỏng ra hàm răng, đầu lưỡi Lâm Tử Vận linh hoạt chui vào.
Hai người từ hôn nhẹ biến thành hôn sâu, đầu lưỡi trong miệng Diệp Tuệ Linh quấn lấy, khó phân thắng bại.
Hôn không đủ để phóng thích dục vọng của Lâm Tử Vận đối với Diệp Tuệ Linh, cô thả lỏng thân thể, hoàn toàn trấn áp Diệp Tuệ Linh, hai tay ôm chặt Diệp Tuệ Linh, nhưng ôm chặt cũng không đủ, không bổ khuyết được tiểu thú đang mãnh liệt rít gào trong nội tâm cô.
Diệp Tuệ Linh đã bị Lâm Tử Vận hôn mê muội, toàn thân nóng lên, sắc mặt đỏ hồng. Lâm Tử Vận chưa thoả mãn, tay cô bắt đầu có động tác, vuốt ve chân Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh không cự tuyệt, cô hướng về phía trước vươn vào y phục Diệp Tuệ Linh, đụng chạm làn da mềm nhẵn chặt dồn giữa bụng Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh không phản kháng, cô tiếp tục hướng về phía trước, còn cách áo lót đặt lên tuyết phong, cảm thấy nơi đó cứng rắn gồ lên...
"Ưm..." Diệp Tuệ Linh không thể áp chế ngâm khẽ ra tiếng, xúc giác mẫn cảm, nàng rùng mình một cái, cũng thanh tỉnh lại, lý trí thật kiên định, nàng đẩy Lâm Tử Vận: "Tử Vận... Không cần..."
Yêu một người, không nên chính là có dục vọng, yêu một người, mới có thể vì ý nguyện của nàng mà khắc chế dục vọng của mình. Lâm Tử Vận quá yêu Diệp Tuệ Linh, cho nên kỳ thật không biết, chỉ cần cường ngạnh một chút, có lẽ... Sự tình thế gian đều như thế, có lẽ chỉ là giả thiết, căn bản không tồn tại "có lẽ".
Lâm Tử Vận buông Diệp Tuệ Linh ra, ngồi dậy.
Lâm Tử Vận rời đi, Diệp Tuệ Linh cực độ hư không, nàng cũng ngồi dậy, cực lực bình phục tâm cảnh cùng khí tức.
Không khí nhất thời cứng ngắc xấu hổ, có chút ngưng trọng, không biết qua bao lâu, Lâm Tử Vận mở miệng, xin lỗi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, thật xin lỗi. Tôi..."
"Không." Diệp Tuệ Linh cắt đứt Lâm Tử Vận, nàng biết Lâm Tử Vận không hề sai, Lâm Tử Vận có hỏi, là do mình không cự tuyệt, tâm tình loạn cả lên: "Đừng, cái này không trách cô."
Lời này tựa hồ nhượng Lâm Tử Vận nhìn thấy hi vọng, hai mắt cô phát sáng lên, kinh hỉ nhìn Diệp Tuệ Linh, nhưng mà, kế tiếp Diệp Tuệ Linh nói: "Tử Vận, cô... Có thể để tôi yên lặng một mình?"
Hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, những lời này người nào cũng biết, nhưng lại có bao nhiêu người đã trải nghiệm qua cảm giác này. Mất mát gấp bội, hai mắt Lâm Tử Vận vừa sáng lên lại tối sầm xuống, nhìn Diệp Tuệ Linh trầm mặc hồi lâu, môi động vài cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, đứng dậy: "Ừ, vậy... Tuệ Linh tỷ tỷ sớm một chút nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon."
Lâm Tử Vận đi rồi, Diệp Tuệ Linh tâm loạn vô cùng, nàng không hiểu biết chính mình, nàng chán nản cuộn tròn trên ghế sa lon, dúi đầu vào hai gối, duy trì trạng thái đó, rất lâu...
Lâm Tử Vận không lập tức rời đi nhà Diệp Tuệ Linh, cô ngồi ở trong xe, ánh mắt thâm trầm ngưng trọng, không biết tiền cảnh ở nơi nào, ngón tay mảnh khảnh không ngừng vỗ về môi mình thì thào: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi bắt đầu không tin, chị thật sự không có cảm giác với tôi..."
Mấy chương sau sẽ quay lại với cặp đôi tâm thần phân liệt của chúng ta ~