Khi đám người Sở Thanh Phong trở lại cục cảnh sát thì đã gần h tối, đi lấy camera mất hai giờ. Lúc này cả cảnh cục đều im ắng, chỉ có phòng trực ban còn lóe lên ánh đèn, Sở Thanh Phong mang theo ba người tiến vào phòng để vật chứng, chỉ huy cả bọn buông rương, sau đó nói: "Vụ án không thể kéo dài lâu, đêm nay tăng ca xem hết camera đi, ngày mai tôi sẽ cho mọi người nghỉ nửa ngày."
Ba người không có ý kiến, đều là gật đầu đáp ứng. Sở Thanh Phong nhìn xuống đồng hồ trên tay, nói: "Thế này đi, Chu Vân và Trần Hy bắt đầu trước, Cố Dao đi với tôi mua chút gì đó trở về ăn."
Có lẽ Sở Thanh Phong đã quen làm đội trưởng, ngữ khí của nàng có một loại khí thế, khiến người ta cảm thấy đây là mệnh lệnh, không phải hỏi. An bài tốt, Sở Thanh Phong không chờ bọn họ phát biểu ý kiến, nói với Cố Dao: "Cố Dao, chúng ta đi thôi."
"À, hảo." Cố Dao thật nghe lời, thấy Sở Thanh Phong đã xoay người đi ra cửa, liền đi theo, mà Sở Thanh Phong vừa đi hai bước, tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay đầu đi trở về, thiếu chút nữa đụng vào Cố Dao, mặc dù không có va phải, nhưng là kém không xa, hai người cao gần bằng nhau, cái mũi chỉ thiếu chút nữa liền dính cùng một chỗ, hai người kinh hãi, mắt to trừng mắt nhỏ, trong ánh mắt quái dị của Chu Vân cùng Trần Hy, ngu ngơ hồi lâu.
Sở Thanh Phong phản ứng trước, nàng đỡ lấy Cố Dao "dời" cô qua một bên, nói với Chu Vân cùng Trần Hy: "Xem cẩn thận một chút, phát hiện có điểm nào đáng ngờ thì ghi xuống, sau đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu."
Hai người một trước một sau đi ở trên hành lang, lúc này nơi nơi im ắng, tiếng bước chân trở nên rõ ràng, không khí như vậy làm cho người ta có chút bất an. Đi đến thang lầu Sở Thanh Phong đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi Cố Dao: "Cố Dao, em rốt cuộc có nhớ hôm nay là ngày cuối cùng?"
Cố Dao ngây người, hỏi: "Cái gì? Ngày cuối cùng gì cơ?"
Sở Thanh Phong nhìn chằm chằm Cố Dao không nghĩ tới cô thật sự quên mất chuyện này, là không thèm để ý sao? Nàng biết mình mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ chuyện này, cho dù lo lắng cũng không ép hỏi, kiên nhẫn chờ đợi, nàng cũng biết nhẫn nại có bao nhiêu vất vả, nếu thật sự không thèm để ý, vì sao em ấy không sớm khiến mình hết hi vọng đi, còn đưa ra kỳ hạn một tuần, biến mình thành kẻ ngu, ngây ngốc chờ đợi?
Cố Dao phản ứng nhượng Sở Thanh Phong cảm thấy một tuần dày vò không đáng, nàng chưa từng thích ai, lần đầu tiên chủ động theo đuổi, không nghĩ tới Cố Dao quên sạch, trong lòng sinh ra một cỗ tức giận, lạnh lùng hỏi Cố Dao: "Em đây là ý gì? Không phải em kêu tôi chờ một tuần sao? Hay là em căn bản chưa từng đem chuyện này, đem tôi để ở trong lòng?"
Cố Dao lúc này mới nhớ, cô đích xác là quên kỳ hạn, nhưng không có quên chuyện này, cũng thời thời khắc khắc rối rắm, bằng không cô cũng sẽ không mất ngủ mấy đêm. Cô chỉ là không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, có lẽ trong tiềm thức cô hi vọng hôm nay chậm đi một chút. Cố Dao không phải người vô tâm vô phế, nếu có thể trực tiếp cho Sở Thanh Phong một đáp án, cô đã sớm cho, cô chỉ không rõ nội tâm của mình.
Cố Dao xuất chúng, đương nhiên không thiếu người theo đuổi, chẳng qua dĩ vãng đều là nam, Cố Dao không có cảm giác, liền cự tuyệt, Sở Thanh Phong là nữ, cấp một cái kỳ hạn, đối với Cố Dao, đây là lần đầu tiên, cho nên cô mới dao động không ngừng.
Chẳng lẽ Cố Dao đối Sở Thanh Phong không có chút cảm giác? Kỳ thật không phải, cô cũng thích Sở Thanh Phong, thích cùng nàng ở chung, khi đó cô cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng là có một số việc Sở Thanh Phong không biết cũng không thể cho nàng biết, quan hệ giữa các nàng không đơn thuần, cô là em gái nuôi của lão đại Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh, cho nên những thứ cần cân nhắc nhiều hơn Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong cho dù bình thường rất là kiên cường, nhưng nàng cũng là nữ nhân, uỷ khuất nhìn Cố Dao, bất tri bất giác nước mắt liền chảy ra.
Cố Dao thấy Sở Thanh Phong khóc, luống cuống băn khoăn trong lòng nháy mắt quăng ra sau đầu, vội vàng kéo tay áo Sở Thanh Phong, nói: "Tỷ tỷ, chị... Chị đừng như vậy. Em không quên chuyện này, em cũng đem chị để ở trong lòng. Chỉ là..."
Tùy ý Cố Dao lôi kéo tay áo của nàng, Sở Thanh Phong không nhúc nhích, mắt ầng ậng nước nhìn Cố Dao, cô nói đến một nửa lại dừng, nhưng nàng có thể nghe ra, Cố Dao hẳn là sẽ cự tuyệt mình, trong lòng chua xót, Sở Thanh Phong trào phúng cười, hỏi: "Chỉ là? Chỉ là cái gì? Cố Dao, em hãy cho tôi một đáp án đi, như vậy tôi sẽ có thể chết tâm, rốt cuộc buổi sáng không cần nghĩ em mà vô tâm công tác, buổi tối không cần nhớ em mà mất ngủ cả đêm."
"Không, không phải..." Cố Dao vội vàng lắc đầu phủ nhận, bất tri bất giác cũng bật khóc, tình yêu đồng tính, nguyên bản không nên yêu, chỉ có thể âm thầm rối rắm, chua xót không thể kể. Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, nói: "Tỷ tỷ, em cũng thích chị, em chỉ không biết nên làm thế nào mới tốt, chúng ta... Em chỉ sợ chúng ta sau này..."
Sở Thanh Phong có thể cảm nhận được cảm giác chua xót, bởi vì nàng cũng là một đương sự, yêu một người khiến tâm sinh vui mừng nhưng đồng dạng cũng khiến tâm sinh bàng hoàng, huống chi là yêu một người đồng giới sẽ càng thêm bàng hoàng chua xót. Sở Thanh Phong nếm qua đau khổ, nghe Cố Dao nói vậy, sinh lòng thương tiếc, nàng không tự chủ được khẽ hôn khoé miệng Cố Dao, thuận tiện ngậm giọt lệ đang trượt xuống, ôm lấy Cố Dao nói: "Cố Dao, tin tôi, em không cần nghĩ gì cả, chỉ cần em tin tưởng tôi là tốt rồi, tôi sẽ xử lý tốt."
Cố Dao gật gật đầu, cằm vừa lúc nhẹ nhàng đặt lên vai Sở Thanh Phong, nhượng Sở Thanh Phong biết mình đáp lại, nhưng Sở Thanh Phong không phát hiện trong mắt Cố Dao có nồng đậm lo lắng.
Hai người "ôn tồn" một hồi, Sở Thanh Phong nhẹ buông Cố Dao ra, giúp cô lau nước mắt, lúc này nàng vui sướng, thoải mái vì đã giải quyết xong chuyện trọng đại. Nàng dắt tay Cố Dao, mỉm cười: "Chúng ta đi mua đồ đi, bằng không bọn họ sẽ sốt ruột."
Sở Thanh Phong và Cố Dao đích thực hơi lâu, trở lại cục cảnh sát đã là một giờ sau, hai người đều xách một túi to, Sở Thanh Phong xách bốn phần mì nước, Cố Dao lại xách đồ uống và thức ăn vặt.
Sở Thanh Phong vào phòng, vừa đi đến bàn vừa không quên nhắc nhở Cố Dao: "Cố Dao, chỗ này."
"À, hảo." Cố Dao đáp lời đi tới.
Chu Vân cùng Trần Hy đều tạm dừng, quay đầu nhìn các nàng, bọn hắn có cảm giác kỳ diệu, hình như Sở Thanh Phong và Cố Dao ra ngoài một chuyến, không khí liền bất đồng, đây là ảo giác sao?
Lòng có việc vui, tinh thần thư sướng, giọng nói của Sở Thanh Phong và Cố Dao đều lộ ra vui vẻ, so với khí tràng áp lực hai ngày trước, thật đúng là khác nhau rõ ràng. Chu Vân cùng Trần Hy đều hoài nghi yên lặng nhìn, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự đoán chừng.
Cả hai đặt đồ xuống bàn, Sở Thanh Phong xoay đầu lại, nói với Chu Vân và Trần Hy: "Trước dừng lại ăn cái gì đi, mì nước không thể để lâu."
Chu Vân cùng Trần Hy nói tạ, sau đó liền đi qua lấy mì, mà Sở Thanh Phong cùng Cố Dao bởi vì vừa trở về, trên trán đều có một tầng mồ hôi mỏng, Sở Thanh Phong lấy ra một bao khăn tay, thuận tiện đưa cho Cố Dao, nói: "Lau mồ hôi đi." Sở Thanh Phong đối Cố Dao cũng thật tỉ mỉ, chu đáo.
"A... À, hảo." Cố Dao có chút mất tự nhiên, cô không có bình tĩnh như Sở Thanh Phong, thật giống như trong lòng cất giấu tiểu bí mật không thể để cho người khác biết, luôn chột dạ.
Chu Vân và Trần Hy đặt bốn tô mì nước lên bàn, chính là khi phân đũa lại phát hiện thiếu một đôi. Chu Vân xoay người nhìn Sở Thanh Phong, nhất thời lặng đi. Lúc này Sở Thanh Phong và Cố Dao đang lau mồ hôi, tóc Sở Thanh Phong hơi dài lại không buộc, khi lau thì súy hai cái, vuốt mái lên.
Sở Thanh Phong trong cảnh cục là mỹ nữ nổi danh, Chu Vân thầm mến đã lâu nhất thời ngây ngẩn cả người. Sở Thanh Phong cảm giác được tầm mắt Chu Vân, buông tay, nhăn mặt, hỏi: "Chu Vân, làm sao vậy?"
Chu Vân bị phát hiện, xấu hổ ho khan hai cái che giấu, nói: "Không, chỉ là thiếu một đôi đũa thôi."
"Hả?" Sở Thanh Phong đi qua nhìn, quả nhiên là thiếu một đôi, nàng xem Cố Dao, bởi vì các nàng tự tay đóng gói, nàng bỏ vào túi, Cố Dao lấy đũa. Cố Dao hốt hoảng lấy sai, cô xin lỗi nói: "Ngượng ngùng, là tôi lấy thiếu, làm sao bây giờ?"
Thấy Cố Dao giải thích, Chu Vân cùng Trần Hy đều nói không có việc gì, Sở Thanh Phong không nói chuyện, tựa hồ là đang suy tư nên làm thế nào mới tốt. Chu Vân có kinh nghiệm, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Không có chuyện gì, bẻ một đôi thành hai đoạn là được, không cần chú ý nhiều như vậy."
Sở Thanh Phong nhìn tô mì, miệng tô có vẻ sâu, hơn nữa đũa đã vốn ngắn, nếu lại bẻ thành hai thì không tiện lắm. Sở Thanh Phong lắc lắc đầu: "Hay là thôi đi, đũa bẻ thành hai, quá ngắn, ăn không tiện. Hai người ăn trước đi, không cần xen vào chúng tôi, chờ Cố Dao ăn xong tôi sẽ dùng đũa của em ấy."
Sở Thanh Phong nói xong, Chu Vân liền kinh ngạc nhìn Sở Thanh Phong, người khác không biết Sở Thanh Phong, nhưng hắn và Sở Thanh Phong đã hợp tác nhiều năm, biết Sở Thanh Phong chưa bao giờ dùng qua đồ của người khác, hắn nhớ rõ có nhiều lần ăn cơm với đồng nghiệp, người khác gắp đồ ăn cho nàng, nàng bỏ qua, lúc này nàng lại nói dùng đũa của Cố Dao, gọi Chu Vân làm sao có thể không kinh ngạc.
Cố Dao cũng rất kinh ngạc, vốn là mình sai lầm, cô không yên tâm, nói: "Tỷ tỷ, như vậy sao được, chị ăn trước đi, em ăn sau cho."
Cố Dao cũng không thèm để ý việc dùng đũa của Sở Thanh Phong, lần này thì đến phiên Trần Hy kinh ngạc nhìn Cố Dao. Bốn người này quả thật là tổ hợp quái dị.
Sở Thanh Phong thấy nếu tranh nữa, không biết sẽ tranh tới khi nào, vì thế phát huy tác dụng lãnh đạo, nói: "Đừng cãi cọ, mau ăn đi còn làm việc nữa. Cần tranh thủ khuya hôm nay xem hết camera."
Lãnh đạo lên tiếng, bộ hạ tự nhiên không dám tranh cãi nữa, đều im lặng ngồi xuống ăn, Sở Thanh Phong đi tới máy tính, công tác. Cố Dao ăn hết, Sở Thanh Phong tiếp nhận đũa của Cố Dao, không chút do dự bắt đầu ăn, tim Cố Dao đập thật nhanh, trên mặt một trận nóng ran.
Chu Vân cùng Trần Hy nhìn thấy Sở Thanh Phong cầm qua đũa của Cố Dao liền ăn, hai nam nhân thật kỳ diệu liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại rất nhanh dời tầm mắt.
Bốn người công tác liên tục đến hơn h sáng mới hoàn thành, xem tròn hai rương camera chọn lựa những đoạn ngắn. Lúc này bốn người đều dị thường mệt mỏi, Chu Vân và Trần Hy thân là hai nam nhân, tự nhiên sẽ chủ động thu dọn đồ đạc. Sở Thanh Phong thấy không có gì cần hỗ trợ, nói: "Chu Vân, Trần Hy, phiền toái hai người sửa sang lại. Cố Dao, đi thôi, tôi đưa em về."bg-ssp-{height:px}
"Tỷ tỷ, không cần phiền toái, kỳ thật..." Cố Dao biết Sở Thanh Phong cũng mệt mỏi, muốn nàng sớm một chút nghỉ ngơi, vì thế lập tức cự tuyệt. Nhưng cô còn chưa nói xong, Sở Thanh Phong giữ tay cô lại, nói: "Đi thôi."
Sở Thanh Phong giữ chặt Cố Dao ly khai hiện trường, còn lại Chu Vân cùng Trần Hy yên lặng thu dọn đồ đạc, hai người có tâm tư riêng cũng biết đối phương thích ai, không khí phi thường kỳ diệu. Cuối cùng Trần Hy nhịn không được mở miệng nói: "Sở đội phó rất chiếu cố Cố Dao."
Trần Hy nói rất đúng, Sở Thanh Phong và Cố Dao có điểm bất bình thường. Hắn thử thăm dò Chu Vân, bởi vì hắn biết Chu Vân và Sở Thanh Phong là bạn nối khố, muốn nhìn Chu Vân có cảm giác gì hay không, nhưng lại không thể nói quá thẳng, đành phải đánh thọc sườn.
Chu Vân ngẩng đầu nhìn Trần Hy, sau đó lại cúi đầu tiếp tục thu xếp đồ đạc, nói: "Cố Dao là người mới đi, đặc biệt chiếu cố một chút cũng rất bình thường." Hắn cũng hiểu được là Sở Thanh Phong quá quan tâm Cố Dao, có cùng ý tưởng với Trần Hy, lại không nói ra miệng.
Trần Hy cứng ngắc cười, phụ họa nói: "Vâng, có lẽ... Là như vậy đi."
Sở Thanh Phong khởi động xe, chậm rãi lái xe ra cảnh cục, nàng nhớ tới Cố Dao ngụ ở địa phương kia, không thoải mái, mình yêu ai, đương nhiên sẽ hi vọng đối phương sống tốt, nàng muốn nhượng Cố Dao ra khỏi đó, đổi chỗ ở, bằng không... Nàng thấy nhà mình vẫn còn lớn...
Sở Thanh Phong nói: "Em qua nhà tôi nghỉ ngơi đi."
Nghề cảnh sát, khi rãnh thì quá rãnh, nhưng khi vội thì thời gian tắm rửa cũng không có.
Cố Dao hôm qua không về, dĩ nhiên chưa tắm, hơn nữa có chút ngượng ngùng, cự tuyệt Sở Thanh Phong đề nghị: "Tỷ tỷ, hay là thôi đi, hôm qua đến giờ em còn chưa tắm, cũng không có quần áo để đổi, vẫn là..."
Có lẽ là do chức nghiệp cùng tính cách, Sở Thanh Phong cường thế quen rồi, y theo lệ thường, Cố Dao còn chưa nói xong, nàng liền ngắt lời: "Này có cái gì, tôi dư áo ngủ để em đổi, tuy rằng tôi đã xuyên qua, nhưng cam đoan sạch sẽ, trừ phi em ghét bỏ."
Sở Thanh Phong đối Cố Dao rất dụng tâm cho nên cũng rất hiểu biết Cố Dao, nàng ăn Cố Dao đến sít sao, biết Cố Dao cự tuyệt, thì phải dùng phép khích tướng, cam đoan có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất. Quả nhiên, Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói thế, cô vội vàng phủ nhận: "Tỷ tỷ, không phải, chỉ là..."
"Ừ, vậy là tốt rồi, về nhà tôi đi." Sở Thanh Phong mệt thật, nói xong lại ngáp một cái, Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, không nhẫn tâm để nàng lái thêm một đoạn đường, đành phải đáp ứng.
Nhà Sở Thanh Phong không lớn lắm nhưng lại có hai phòng tắm, Sở Thanh Phong tìm áo ngủ của bản thân cùng một bộ chưa xuyên qua giao cho Cố Dao, kêu cô tắm rửa. Hoàn hảo bởi vì Sở Thanh Phong đi dạo phố rất ít, cho nên cô mua nội y rất nhiều. Cố Dao tiến vào phòng tắm, nàng cũng về phòng mình tắm rửa.
Có lẽ bởi vì đây không phải nhà mình, Cố Dao phá lệ tắm lâu, đặc biệt sạch sẽ, đợi cô ra, Sở Thanh Phong đã mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sa lon. Cố Dao vừa ra, Sở Thanh Phong nhìn sang, ngây ngẩn, cái gì gọi là hoa sen mới nở, cái gì gọi là mỹ nhân ra dục... Sở Thanh Phong hiện tại cảm nhận hai thành ngữ này.
Cố Dao mặc áo ngủ màu trắng của Sở Thanh Phong, làn da vốn trắng nõn non mịn chạm qua nước ấm, trở nên phấn nộn hơn, nguyên bản bộ dạng mỹ mạo, lúc này lại càng tăng thêm vài phần, vóc dáng Cố Dao rất tốt, mặc áo ngủ mềm nhẹ trắng tinh, nhiều ra một phần khêu gợi.
Cố Dao cũng ngây ngẩn nhìn Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong mặc áo ngủ màu đen tương phản với Cố Dao, hai chân đan chéo ngồi ở trên ghế sa lon, có vẻ lười biếng, Sở Thanh Phong xinh đẹp, lúc này nhiều hơn một phần, trên người nàng còn tản ra sự quyến rũ bình thường rất khó nhìn thấy.
Sở Thanh Phong không che giấu, Cố Dao càng xấu hổ, Sở Thanh Phong súy tóc dài trên vai, mềm mại như tơ lụa, càng tăng thêm một phần mị lực, nhìn Cố Dao mỉm cười: "Cố Dao, em đẹp quá à."
Sở Thanh Phong chân tâm thật ý khen, thông thường phụ nữ nhìn thấy nữ nhân khác xinh đẹp hơn, đều sẽ so sánh ghen tị, nhưng khi Sở Thanh Phong nhìn thấy Cố Dao cũng không có cảm giác này, tối qua tỏ rõ tâm ý với nhau, Cố Dao đã thuộc về nàng, Cố Dao càng xinh đẹp nàng càng vui vẻ a.
Cố Dao đỏ mặt nói quanh co: "Sao chứ... Tỷ tỷ mới đẹp."
Nghe tình nhân khen mình đẹp, Sở Thanh Phong thật sự vui vẻ, Cố Dao không phải người thứ nhất khen ngợi nàng, nhưng phân lượng bất đồng, cảm thụ tự nhiên cũng không giống nhau.
Sở Thanh Phong từ trong tâm đến trên mặt tràn ngập mỉm cười, nàng đứng dậy nói: "Cố Dao, theo tôi vào phòng."
Cố Dao "hết hồn", hai người tối qua mới xác định quan hệ, không thể trách Cố Dao đa nghi, nhưng chính cô lại rất nhanh phủ định ý nghĩ này, Sở Thanh Phong mới không phải là người như vậy đâu. Vì thế cô định tâm, đi theo Sở Thanh Phong vào phòng.
Khi Cố Dao thấy Sở Thanh Phong cầm máy sấy mới biết được nguyên lai Sở Thanh Phong muốn giúp mình thổi tóc, được Sở Thanh Phong tinh tế tỉ mỉ đối đãi, Cố Dao trong lòng chảy mật, ngọt mà không nị.
Sở Thanh Phong để Cố Dao ngồi lên giường, sau đó cũng ngồi theo, cầm máy sấy ôn nhu giúp Cố Dao thổi tóc dài. Mới tắm rửa xong, Cố Dao tản ra mùi thơm ngát. Sở Thanh Phong thấy rất thơm, đây là hương vị thơm nhất mà mình từng ngửi qua.
Thổi tóc xong Sở Thanh Phong buông máy sấy, từ phía sau lưng ôm lấy Cố Dao, bên tai cô nỉ non: "Cố Dao, em thơm quá đi, mùi vị này thơm ghê luôn."
Cố Dao đột nhiên bị ôm lấy, toàn thân cương một chút nhưng lập tức thả lỏng, lại nhịn không được tim đập mặt đỏ, ngay cả bên tai đều nóng lên.
Sở Thanh Phong kìm lòng không đậu, dùng đôi môi mềm mại vuốt ve cổ cô thơm ngào ngạt, thuận trơn non mịn còn mang theo mùi thơm, Sở Thanh Phong cảm thấy mình sắp nghiện.
Cố Dao không chịu nổi ngứa, giãy giụa vặn vẹo vài cái, nhẹ kêu một tiếng: "Tỷ tỷ..."
Sở Thanh Phong thiếu chút nữa liền mê muội, nghe thanh âm của Cố Dao mới kịp phản ứng, chậm rãi buông Cố Dao ra, nói: "Tối qua mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Cố Dao đỏ mặt không dám quay đầu, nói: "À, em ra ngoài sô pha ngủ."
Sở Thanh Phong bắt lấy đứng lên muốn đi Cố Dao, nhíu mày nói: "Không cần, sô pha ngủ không thoải mái, hơn nữa giường cũng đủ lớn."
"Chỉ là..." Cố Dao quay đầu nhìn giường đích xác không nhỏ, có điểm do dự. Cô không phải không nguyện ý, chỉ là cảm thấy rất tu nhân, tốc độ tiến triển tựa hồ quá nhanh.
Sở Thanh Phong nhìn ra Cố Dao do dự, cam đoan: "Yên tâm, tôi sẽ không như vừa rồi."
Sở Thanh Phong giống như thiên địch của Cố Dao, nhiều người theo đuổi Cố Dao, muốn tiếp cận cũng khó khăn, chỉ có Sở Thanh Phong có thể ăn Cố Dao sít sao, thỏa hiệp vẫn là Cố Dao.
Hai người nằm trên giường, ở giữa cách một khoảng, có lẽ thật sự cực kỳ mệt mỏi, cả hai rất nhanh đã ngủ. Nhưng người là có tiềm thức, khi lạnh sẽ tới gần độ ấm, hai người càng đến càng gần, cuối cùng Sở Thanh Phong ôm lấy Cố Dao, Cố Dao chui vào lòng Sở Thanh Phong, hai người đều điều chỉnh đến vị trí thoải mái nhất, bình yên đi vào giấc ngủ.
Mới sực nhớ ra là Bách Linh tỷ tỷ có follow tui, huhu my idol ~ không ngờ tỷ ấy ở CA, tui và tỷ ấy mặc dù khác bang nhưng chung một nước ~
À mà mấy chế đừng có nói cho tỷ ấy biết là tui thích tỷ ấy nha, người ta ngại thẹn thùng ôm mặt
CẤM TAG NICK TỶ ẤY VÀO PHẦN CMT =))