Sau khi Sở Thanh Phong lạnh lùng nói một câu kia, hoàn cảnh nguyên bản thư giãn thích ý lập tức trở nên chặt chẽ cẩn thận, ai cũng thành thành thật thật quay về chỗ, cụ thể làm cái gì thì mọi người không biết, dù sao chính là im ắng. Cố Dao thấy Sở Thanh Phong đã đóng cửa phòng, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi, tựa hồ rất mệt mỏi. Cô dời ánh mắt, cau mày, lấy tay đỡ trán, lại tiếp tục rối rắm, không biết tới chừng nào mới xong.
Cố Dao chuyên tâm rối rắm Sở Thanh Phong, chuyện khác liền trở nên đần độn, thậm chí nó khiến cô xem nhẹ thời gian, lúc ăn cơm trưa ở căn tin cũng là phân tâm nghiêm trọng, hết giờ ăn, cô mới phát hiện đồ ăn còn nguyên, nguyên lai cô ăn không ngồi rồi nhưng lại không cảm thấy chán ngấy, quả nhiên là vô vị, có thể biết cô rối rắm đến trình độ gì.
Thời gian trôi qua rất mau, Cố Dao chưa nghĩ ra kết quả, đã đến lúc tan việc, cô còn không tự biết, mãi cho đến những đồng nghiệp khác đều đi hết, lưu ý cô Trần Hy trước khi đi hỏi một câu: "Cố Dao, tan tầm rồi, sao còn chưa đi?"
Cố Dao ngạc nhiên phát giác, đã đến giờ về, cô kịp phản ứng, nhìn Trần Hy một cái, Trần Hy đứng bất động, ý đồ muốn cùng cô đi rất rõ ràng, Cố Dao nghĩ đến ánh mắt Sở Thanh Phong buổi sáng xem mình cùng Trần Hy nói chuyện phiếm, nhìn cửa phòng Sở Thanh Phong vẫn đóng chặt, không biết Sở Thanh Phong về chưa. Cô bật thốt: "Đội phó về chưa?"
Trần Hy thấy Cố Dao xem nhẹ vấn đề của mình, xem Sở Thanh Phong trước, hỏi cũng là Sở Thanh Phong người kia, trong lòng có chút không thoải mái, hắn ghen tị quá, mặc dù biết Sở Thanh Phong không có nhiều khả năng sẽ là tình địch của hắn, nhưng nhìn thấy Cố Dao ở cục cảnh sát thân thiết nhất, quan tâm nhất, chú ý nhất luôn là Sở Thanh Phong khiến hắn chua xót. Hắn khó hiểu, giả vờ như vô tình đáp: "Đội phó? Không biết nữa, tôi cũng không chú ý, có lẽ đã đi rồi."
Chỉ có Trần Hy biết hắn nói dối, Sở Thanh Phong vẫn luôn ở trong phòng, nhưng hắn có trực giác, nếu hắn nói Sở Thanh Phong còn chưa rời đi, Cố Dao nhất định sẽ không ra về với hắn. Chính hắn cũng không biết vì sao lại có trực giác này, hơn nữa còn rất chắc chắn.
"À, vậy hả..." Cố Dao nghe Trần Hy nói, nhẹ đáp một câu, cúi đầu che giấu sự thất vọng, Sở Thanh Phong thật sự đi rồi sao? Cô mím môi, điều chỉnh tâm tình, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nói với Trần Hy: "Anh đi trước đi, tôi còn nhiều thứ cần sửa sang lại."
Ánh mắt Trần Hy ảm đạm xuống, quả nhiên kết quả vẫn là giống dĩ vãng, Cố Dao cự tuyệt hắn tới gần, sâu kín nhìn Cố Dao, Trần Hy bất đắc dĩ, ngoài miệng lại vu vơ nói: "Ừ, được rồi, tôi đi trước, cô trở về cẩn thận một chút."
"Hảo, cám ơn anh." Cố Dao cảm tạ Trần Hy quan tâm, nhưng điều này lại làm cho Trần Hy u uất, cảm tạ đại biểu cảm ơn, một vài thời điểm cũng là đại biểu khách khí. Trần Hy bất đắc dĩ đi ra cửa, quay đầu nhìn bóng lưng Cố Dao, hướng theo đầu cô thì đúng là phòng Sở Thanh Phong, Trần Hy đứng tại chỗ, nhíu mày càng chặt, nhìn cô hồi lâu, mà Cố Dao một chút cũng không có phát giác.
Cố Dao ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, nghĩ nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra định luận, cuối cùng hạ một quyết định gian nan, đêm nay trở về, gọi Lâm Tử Vận hỏi ý kiến, sở dĩ cô sẽ nghĩ tới Lâm Tử Vận, nguyên nhân đơn giản là vì người nào cũng biết Lâm Tử Vận thích phụ nữ. Chẳng qua hỏi như thế nào, Cố Dao còn cần cẩn thận cân nhắc một chút.
Quyết định rồi, Cố Dao liền thu thập đồ đạc, đứng lên chuẩn bị trở về. Vừa đi tới cửa lại nghe thấy sau lưng "két" một tiếng, là tiếng cửa mở ra, cô quay đầu lại nhìn, thấy cửa phòng Sở Thanh Phong mở ra một đường nhỏ, trong nội tâm thoáng chốc kinh hãi, nhưng cỗ kinh hãi này chỉ vừa nảy lên, đã bị giội tắt ngúm.
Đi ra không phải Sở Thanh Phong, mà là Chu Vân, hơn nữa Chu Vân vừa đi ra vừa quay đầu nói: "Thanh Phong, thời gian không còn sớm, cô cũng mau trở về đi."
Chẳng biết vì sao, thính giác của Cố Dao trở nên dị thường linh mẫn, sau khi Chu Vân nói cô nghe thấy tiếng bước chân, không cần nghĩ cũng biết là của Sở Thanh Phong, thật là kỳ dị, Cố Dao nghe thấy, bắt đầu kinh hoảng lên, không kịp nghĩ nhiều, liền vội vàng... Chạy trốn.
Cố Dao chạy trốn, Sở Thanh Phong đương nhiên không biết, nàng nghe Chu Vân nói, vừa ra khỏi phòng vừa khóa chặt cửa: "Haha, tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi chỉ có một người. Chu Vân, anh đó nha, cũng đừng làm cho mẹ anh sốt ruột chờ đợi."
Chu Vân là con trai độc nhất, cha hắn hy sinh khi hắn còn nhỏ, sở dĩ nói là hy sinh, bởi vì cha hắn cũng là cảnh sát, có một lần cùng thổ phỉ bắn nhau, bất hạnh bị trúng đạn vong mạng, được phong tặng liệt sĩ. Cha qua đời, Chu Vân sống với mẹ cho tới bây giờ, Sở Thanh Phong biết rõ điều này.
Chu Vân vốn trầm tính, trước mặt Sở Thanh Phong lại càng thêm ngại ngùng, một chút cũng không giống cảnh sát thiết huyết, Sở Thanh Phong nói vậy, hắn cũng không biết trả lời thế nào, chỉ là thật thà phúc hậu cười cười.
Sở Thanh Phong đóng cửa, nhìn Chu Vân, thấy hắn cười, nàng không để ý nữa, ngược lại đem lực chú ý đặt lên hồ sơ trên tay hắn, nói: "Chu Vân, thời gian cũng không sớm, anh nhanh chóng chỉnh sửa hồ sơ đi, ngày mai chúng ta tổ chức thảo luận."
"Hảo." Chu Vân gật gật đầu, nói: "Cô..."
Câu kế tiếp còn chưa thốt ra, Sở Thanh Phong đã đoán được hắn muốn nói cái gì, mở miệng: "Vậy làm phiền anh, tôi đi trước đây."
Chu Vân thất vọng, trầm mặc gật đầu nói: "Hảo, trên đường cẩn thận."
Sở Thanh Phong mỉm cười gật đầu, xoay người liền đi, không chút lưu luyến, Chu Vân không chú ý, lúc Sở Thanh Phong xoay người, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ Cố Dao, khẽ nhíu mày ra ngoài.
Chu Vân cầm hồ sơ, tâm nguyên bản sốt ruột lại trở nên hư không, hắn vốn muốn nói với Sở Thanh Phong: "Chúng ta cùng làm, rất nhanh sẽ xong." Chỉ là Sở Thanh Phong không cho hắn cơ hội nói ra. Nhìn bóng lưng Sở Thanh Phong, ánh mắt hắn có chút phức tạp, có thất vọng, còn có mê luyến.
Chạng vạng h, sắp tới mùa đông, sắc trời muộn tương đối sớm, giờ phút này hoàn toàn tối đen. Chợ đêm Đông Hoa, khu vực Cố Dao thuê, lâu năm không tu sửa, đèn đường cũ nát ảm đạm, mấy bóng đèn đã quá hạn sử dụng, bởi vì không có người chăm sóc quan tâm, chợt lóe kiên trì sứ mạng của mình, phảng phất như một người sắp tắt thở, đang cố gắng hô hấp.
Ngã tư đường hẳn là nên náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh nơi này đặc thù, ngược lại cực kỳ quạnh quẽ, Cố Dao sớm đã quen, cước bộ thuần thục đi về tiểu hang ổ. Mày vẫn nhíu chưa từng lơi lỏng, trong nội tâm còn ghi nhớ một màn kia, chỉ biết mình không thoải mái, lại không biết cảm giác này chính là ghen.
Cô thầm nghĩ, Sở Thanh Phong thấy cô và Trần Hy nói chuyện phiếm, quăng cho cô ánh mắt như vậy, lại cùng Chu Vân ở chung phòng, nội tâm cực độ bất mãn, tràn ngập chua xót.
Cố Dao đi đến một con hẻm nhỏ, tiểu hang ổ của cô nằm cuối hẻm, một chiếc xe màu đen đậu đối diện, ngay cả cửa xe đều là màu đen, căn bản thấy không rõ bên trong có người hay không, mà Cố Dao cũng không chú ý, bởi vì cô luôn thấy xe đậu ở chỗ này. Cô không biết chủ xe là ai, chỉ nhớ rõ ngày đầu mình dọn đến đây, chiếc xe kia đã tồn tại, chưa thấy nó di động qua, cũng chưa thấy có ai từ trong xe bước ra, cô cho rằng hẳn là xe cũ bị chủ nhân vứt bỏ.
Cố Dao không biết, kỳ thật trong xe có người, hơn nữa không chỉ có một, khi cô đi vào hẻm, bên trong xe có ba cặp mắt nhìn chằm chằm cô. Sáu mắt, ba người, ngồi ở trong xe nhìn Cố Dao biến mất, một người tới gần cửa xe tiếp tục nhìn con hẻm, hai người kia liền chuyển hướng, tựa hồ đang chú ý có ai đến gần.
Ba người cực kỳ im lặng, bọn hắn phân công minh xác nhìn xung quanh, ước chừng phút sau, một nam tử mang mũ vệ y, tay đút trong túi quần, có điểm lén lút tới gần.
Ba người trao đổi ánh mắt, người ngồi gần cửa khẽ nhíu mày, gật đầu một cái, hai người kia liền xuống xe, trực tiếp đi về phía nam tử.bg-ssp-{height:px}
Đi ra cửa xe là hai nam nhân cường tráng khôi ngô, đặc biệt nhất là vẻ ngoài thống nhất, đầu bóng lưỡng, âu phục đen, giày da đen. Bọn hắn ngăn nam tử tới gần hẻm nhỏ.
Nam tử tựa hồ bị hoảng sợ, ngơ ngác nhìn hai người không biết từ đâu xuất hiện, dáng người cùng vẻ ngoài khiến người ta sợ hãi. Nam tử vừa muốn mở miệng, hỏi mục đích của đối phương, nhưng một trong hai người không hề vô nghĩa, chỉ chỉ sau lưng hắn, phun ra một chữ rất đơn giản: "Cút!" . Truyện Quân Sự
Nam tử hoảng sợ, hắn mấp máy môi hai cái, muốn biện luận cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, xoay người ly khai.
Hai gã đại hán nhìn thấy nam tử bước nhanh rời đi, đồng thời bất duyệt nhíu nhíu mày, nhìn nhau, lắc đầu trở về, mở cửa xe đi vào.
Một người đóng cửa xe, ồm ồm nói: "Con mẹ nó không thú vị, gặp được đều là hỗn đản không có dũng khí, muốn thả lỏng một chút tay chân cũng không có cơ hội."
Gã ở giữa tràn đầy đồng cảm, phụ họa nói: "Ừ, đích xác, rất con mẹ nó không thú vị!"
Người gần sát cửa sổ vẫn chuyên chú nhìn đầu hẻm, hắn nghe hai người nói chuyện, cũng không quay đầu lại, cười lạnh nói: "Như thế nào? Các ngươi ngại nhiệm vụ này không thú vị sao? Không muốn làm sao?"
Hai gã kia nghe thế, đồng thời nhăn mặt, một người nói: "Chúng ta nào có ghét bỏ, chỉ là nói trên đầu lưỡi, giải buồn thôi."
Người kia không có chuyển khai, hừ lạnh: "Hừ, đừng oán hận nhiều như vậy, cũng đừng bắt chước thiêu thân, nếu xảy ra sai lầm, hậu quả không cần ta nói, các ngươi cũng biết."
Bỗng nhiên hắn phóng nhẹ ngữ khí tiếp tục nói: "Hơn nữa, chúng ta được phái tới bảo hộ Dao tiểu thư, liền tỏ rõ chúng ta là được Đại tiểu thư tín nhiệm, đây cũng không phải cơ hội ai cũng có. Mỗi tháng chia hoa hồng, chúng ta thu nhiều hơn các huynh đệ khác! Muốn đánh nhau, các ngươi còn sợ không có cơ hội?"
Hai gã kia đồng ý quan điểm này, vì thế mỉm cười gật đầu, tiếp tục chuyên chú nhìn xung quanh, bọn hắn âm thầm chờ mong, có ai dám phản kháng đến giải buồn đi.
Ngoài hẻm phát sinh hết thảy, Cố Dao đương nhiên không biết, lúc này cô đã về nhà. Nhà Cố Dao đích xác xứng với chữ "nhỏ". Ăn cơm xong, Cố Dao tắm rửa một cái, sau đó trực tiếp nằm ở trên giường, hai mắt mở rất lớn, nhìn trần nhà ố vàng, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cô đang yên lặng suy nghĩ nên hỏi Lâm Tử Vận thế nào mới tốt.
Cố Dao chưa từng yêu, cô rối rắm đủ rồi, ngay cả gọi Lâm Tử Vận trưng cầu ý kiến, cũng làm cho cô xoắn quẩy hơn hai giờ. Chờ đến h, cô mới nghĩ xong, ngồi trên giường, cầm di động, chần chờ một chút, bấm số của Lâm Tử Vận.
Lâm Tử Vận so với Cố Dao xa xỉ hơn nhiều, cô ở tiểu khu xa hoa, đường xá cùng phương tiện đều là số một số hai H thị. Lâm Tử Vận tắm rửa xong, ở một mình, cô cũng tùy tiện rất nhiều, tắm rửa xong đi ra, cũng chỉ quấn một cái khăn, đang lau tóc, di động liền vang lên.
Lâm Tử Vận có hai cái di động, một cái là công tác, một cái là tư nhân. Di động công tác của cô buổi tối đều tắt máy, mà di động tư nhân lại mở /. Người biết dãy số là ít càng thêm ít, trừ bỏ Tàng Huyền Thanh cùng Cố Dao, còn có Diệp Tuệ Linh. Lúc này vang lên, Lâm Tử Vận hy vọng nhất đương nhiên là Diệp Tuệ Linh, không hy vọng nhất là Tàng Huyền Thanh, bởi vì Tàng Huyền Thanh không phải loại người sẽ hỏi han ân cần, nếu không có chuyện gì, Tàng Huyền Thanh tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô, cái này cũng biểu thị nếu như Tàng Huyền Thanh điện thoại, cô lại phải làm việc.
Lâm Tử Vận cầm di động nhìn, thấy là Cố Dao, cô mỉm cười, cô muội muội này đã lâu không điện thoại tới, chính mình còn muốn em ấy, vì thế vội vàng đón lên, không đợi Cố Dao mở miệng trước, đã nói: "Dao, em thật lâu không gọi điện thoại cho tôi, có phải đã quên tỷ tỷ tôi đây?"
Khuyết thiếu thân tình, lại khát vọng thân tình Cố Dao, trước mặt Lâm Tử Vận luôn dễ dàng cảm nhận được ấm áp cùng cảm động, cô quý trọng Tàng Huyền Thanh và Lâm Tử Vận, đối với cô, ý nghĩa vượt qua máu mủ, đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ cô đều cam nguyện bị hai người sai bảo.
Nghe Lâm Tử Vận nói vậy, Cố Dao trong lòng ấm áp, người Cố Dao muốn làm nũng không nhiều lắm, mà Lâm Tử Vận chính là một trong số đó, cô ngây thơ nói: "Tử Vận tỷ, nào có a, em gần đây chỉ là... Chỉ là hơi bận mà thôi."
Cố Dao giải thích, mới phát giác mình thật sự lâu lắm không có gọi điện cho Lâm Tử Vận, từ lúc tốt nghiệp đến giờ, thật sự quá ít, sao mình lại quên chứ? Trong đầu Cố Dao hiện ra khuôn mặt Sở Thanh Phong.
Lâm Tử Vận luôn đặc biệt thích trêu chọc Cố Dao, đồng dạng là cô nhi, cô thật tâm coi Cố Dao là muội muội của mình, đối với cô, đều là đáng quý, kêu cô sao có thể không quý trọng đâu. Dụ Cố Dao một phen, mà Cố Dao giải thích một đại đội, Lâm Tử Vận thích thú.
Chờ không sai biệt lắm, Lâm Tử Vận mới một vừa hai phải, nói: "Tốt lắm, không đùa em, nói đi, em lần này gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện gì?"
Thiệt tình đối đãi một người, sẽ hiểu biết người đó, Lâm Tử Vận đích thực hiểu biết Cố Dao, cho dù hai người cự cách, chỉ thông qua sóng điện truyền lại, nhưng Lâm Tử Vận vẫn nghe ra Cố Dao có tâm sự.
Cố Dao dừng lại một chút, biết không thể gạt được Lâm Tử Vận, suy nghĩ hồi lâu, cô mới cà lăm hỏi han: "Tử Vận tỷ, kỳ thật em chỉ muốn hỏi chị một chút... Hỏi chị..."
Lâm Tử Vận khẽ nhíu mày, sao Cố Dao lại do dự, trước kia cực ít xảy ra, giữa các nàng là không có chuyện gì không thể nói, cô hỏi: "Dao, em muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, chẳng lẽ em không biết tôi sao? Tôi đối với em tuyệt đối là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."
không biết thì không nói, nhưng nếu đã biết thì sẽ nói hết không hề che giấu
Lời này lại khiến Cố Dao cảm động, cô luôn dễ dàng cảm động, chỉ một chi tiết nhỏ cũng để cô dị thường quý trọng, có tỷ tỷ như Lâm Tử Vận, vốn thân là cô nhi như cô, là may mắn. Lâm Tử Vận nói thế, cô cũng không do dự, thốt ra: "Tử Vận tỷ, em muốn hỏi chị... Sao chị lại thích phụ nữ ạ?"
Mấy chế nói đi, sao mấy chế lại thích phụ nữ?