Tuy rằng bộ dạng Tàng Huyền Thanh lúc nào cũng trông như chưa tỉnh ngủ, nhưng trong mắt Lâm Tử Vận, Tàng Huyền Thanh nghiêm túc tới cực điểm, cô không nói giỡn, cũng không nói vô nghĩa, chuyện có thể làm cô mở miệng đều là trọng yếu.
Khi nhận được cuộc gọi của Trần Dương, Lâm Tử Vận không dám lãnh đạm, lập tức quay đầu xe Lamborghini cực nhanh, vừa tiếp cận nội thành liền nhấn max speed, trực chỉ Tàng gia.
Bảo vệ đại môn Tàng gia thấy xe Lâm Tử Vận ở phía xa xa, lập tức mở cửa, Lâm Tử Vận tiến vào Tàng gia, dừng xe đi vào, tùy tay bắt tên bảo vệ gần mình nhất, hỏi: "Đại tỷ đâu?"
Đại hán kia đối Lâm Tử Vận rất cung kính, hắn cúi xuống, nói với Lâm Tử Vận: "Tử Vận tiểu thư, Đại tiểu thư xuất môn, còn chưa về ạ."
Lâm Tử Vận dừng bước, khẽ nhíu mày nghi ngờ, sau đó cô gật gật đầu, khoát tay áo, ý bảo gã kia không cần tiếp tục giải thích, tự mình đi vào trong.
Ở trong đại sảnh đợi chừng một giờ, Tàng Huyền Thanh mới mang theo Kinh Luân và Trần Dương trở về. Lâm Tử Vận thấy Tàng Huyền Thanh đang vào cửa, lập tức đứng dậy, hô: "Đại tỷ."
"Tử Vận, tới rồi?" Tàng Huyền Thanh đối Lâm Tử Vận khẽ mĩm cười, diễn cảm đó khiến Lâm Tử Vận cảm nhận có đại sự xảy ra, bất quá cô cũng không truy cứu, cô chưa bao giờ nhìn thấu Tàng Huyền Thanh, ở trong mắt cô, Tàng Huyền Thanh vĩnh viễn đều có một cỗ sắc thái thần bí, như thế nào đều nhìn không thấu triệt, cho dù mình và chị ấy đã tương xử nhiều năm. . Truyện Full
Tàng Huyền Thanh ngồi trước mặt Lâm Tử Vận, không đợi cô hỏi, Tàng Huyền Thanh nhân tiện nói: "Tử Vận, Mộ Dung Phỉ ở Bóng Đêm vừa bị tổ trọng án bắt, tôi hy vọng em có thể lấy tốc độ nhanh nhất giúp em ấy đi ra, bất kể như thế nào cũng không thể để em ấy ngồi tù."
Lâm Tử Vận nghe Tàng Huyền Thanh nói, nhìn thấy biểu hiện rất ít khi xuất hiện của chị ấy, trong lòng hơi kinh ngạc, theo như cô biết, trừ bỏ Trần Dương cùng Kinh Luân, tựa hồ không ai có thể được Tàng Huyền Thanh coi trọng như thế, Mộ Dung Phỉ hẳn là thiếu nữ phi đao trong lễ tang của Tàng Thiên Hải ngày đó đi.
Lâm Tử Vận xem ra, nếu muốn trong vòng tháng được Tàng Huyền Thanh coi trọng, quả thật là nhiệm vụ bất khả thi. Vì thế cô phi thường muốn biết rốt cuộc Mộ Dung Phỉ đã làm cái gì, hoặc là nói nàng rốt cuộc đã làm thế nào, trong tháng ngắn ngủn cô không gặp Tàng Huyền Thanh, được Tàng Huyền Thanh coi trọng như thế.
Đối với chuyện của Tàng Huyền Thanh, Lâm Tử Vận không dám tò mò, cô quyết định đến lúc đó nhất định phải hỏi Mộ Dung Phỉ một chút, rốt cuộc... Dựa vào cái gì? Cô hỏi Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, Mộ Dung Phỉ bị bắt vì chuyện gì?"
"Đánh lén cảnh sát." Tàng Huyền Thanh mỉm cười nhướn mi, nhưng khẩu khí cũng rất bình tĩnh, tựa như cô đang kể ra việc vặt trong cuộc sống: "Cả quá trình, để Trần Dương nói cho em biết đi."
"Vâng, Đại tiểu thư." Không cần Tàng Huyền Thanh nhắc nhở, Trần Dương liền đáp ứng, sau đó hắn bắt đầu kể cho Lâm Tử Vận, cả quá trình Trần Dương đều duy trì một âm điệu, hoàn toàn bình thuật, một chút phập phồng cũng không có, không mang theo tình cảm cá nhân, chỉ nói ra sự thật.
Nghe được vị cảnh sát mà Mộ Dung Phỉ thương tổn là Cố Dao, Lâm Tử Vận cau mày lại, thanh âm đề cao nói: "Cái gì? Nó thương tổn Cố Dao?"
Trần Dương gật gật đầu, cũng không phát biểu ý kiến, bảo trì im lặng. Tàng Huyền Thanh hồi đáp: "Ừ, Cố Dao chỉ bị thương ở tay thôi, không nghiêm trọng lắm. Mộ Dung Phỉ cũng không biết thân phận của Cố Dao, cho nên việc này cũng không thể hoàn toàn trách em ấy."
Lâm Tử Vận khó tin nhìn Tàng Huyền Thanh, từ lời của cô có thể thấy, Tàng Huyền Thanh thiên vị Mộ Dung Phỉ, theo Trần Dương kể ra, Lâm Tử Vận biết Mộ Dung Phỉ suýt giết chết Cố Dao, nhưng tâm Tàng Huyền Thanh vẫn khuynh hướng Mộ Dung Phỉ, Lâm Tử Vận suy nghĩ, Mộ Dung Phỉ ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Ngươi đã làm gì? Đại tỷ và Cố Dao lấy quan hệ tỷ muội tương xử hơn năm, ngươi chỉ dùng tháng, lại khiến đại tỷ hoàn toàn hướng về ngươi.
"Đại tỷ, Mộ Dung Phỉ rất trọng yếu?" Lâm Tử Vận hỏi Tàng Huyền Thanh.
"Ừ, đối với tôi, em ấy rất trọng yếu." Tàng Huyền Thanh không do dự đáp, nói đúng sự thật, Mộ Dung Phỉ là người thừa kế cô đã lựa chọn, bằng không sao cô có thể nắm tay Mộ Dung Phỉ, bằng không sao cô có thể vì ngăn cản Mộ Dung Phỉ mà ôm lấy nàng. Nếu là người khác, cô chỉ cần cầm trang giấy xẹt qua động mạch chủ là được rồi.
Tàng Huyền Thanh bị Tàng Thiên Hải giáo dục, hình thành tính cách cực đoan, người cô ấy không thể nhận định, mặc kệ bạn vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không hiểu bạn. Nhưng nếu đã được cô ấy nhận định, cô ấy sẽ bất chấp đạo lý thiên vị bạn.
Nhờ thân phận người thừa kế, Mộ Dung Phỉ đã được Tàng Huyền Thanh hoàn toàn nhận định, đối với chuẩn bị tâm lý ế lâu ế dài Tàng Huyền Thanh mà nói, nó tương đương với vấn đề huyết mạch.
Sau khi Tàng Huyền Thanh khẳng định, Lâm Tử Vận liền không hỏi gì khác, bị người ta gọi "tiếu diện hồ ly" cô mỉm cười nói: "Vâng, đại tỷ, em đã biết."bg-ssp-{height:px}
Khởi động xe Lamborghini đen đi ra đại môn Tàng gia, Lâm Tử Vận lấy di động ra nhìn thời gian, sau đó tùy ý để tại chỗ ngồi, lẩm bẩm: "Đã trễ thế này, vẫn là ngày mai hãy đi, dù sao bây giờ cũng thẩm vấn rồi, mình qua cũng không cải biến được gì a."
Mắt thấy phía trước mở một đoạn đường, Lâm Tử Vận tựa hồ nghĩ tới chuyện tốt, khiến cô không khống chế được gợi lên khóe miệng, cô cười không giống Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh mang theo một cỗ thần bí, còn cô lại mang theo một cỗ tà khí.
"Đánh lén cảnh sát, án kiện này nhất định sẽ bị đệ trình đến viện kiểm sát. Diệp Tuệ Linh, thật hy vọng người nhận được án kiện này là chị, bằng không tôi sẽ cảm thấy thật vô vị."
Mộ Dung Phỉ hai tay bị còng, trực tiếp đưa vào phòng thẩm vấn, Mộ Dung Phỉ dọc theo đường đi đều trầm mặc, diễn cảm luôn là bình tĩnh cùng lãnh khốc, nàng ngồi xuống, cúi đầu không nhúc nhích, làm cho người ta cảm thấy nàng không có linh hồn, rời đi kẻ điều khiển Tàng Huyền Thanh, liền không biết hành động ra sao.
Lần này là Sở Thu tự mình phụ trách thẩm vấn cùng ghi chép, hắn tiến vào, đóng cửa, sau đó ngồi xuống đối diện Mộ Dung Phỉ, hai mắt lợi hại như chim ưng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phỉ, âm lãnh kêu lên: "Mộ Dung Phỉ!"
Mộ Dung Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Sở Thu, khó hiểu nhíu mi, Sở Thu lợi hại âm lãnh, khiến người ta cảm thấy đau đớn, hơn nữa Mộ Dung Phỉ tựa hồ có chút ấn tượng với ánh mắt này của Sở Thu, nàng nhớ rõ Sở Thu dùng nó, tổng cộng có lần.
Lần đầu tiên, là sau khi Mộ Dung Phỉ đưa cho Sở Thu bài kiểm tra tâm lý của Mạc Nhâm.
Lần thứ hai, là lúc Mộ Dung Phỉ lẩn vào một bang phái nhỏ, dùng đao chọc mù nam tử xâm nhập vào phòng khi nàng đang thay quần áo.
Lần thứ ba, là hiện tại.
Mộ Dung Phỉ không biết ánh mắt này bao hàm bao nhiêu ý tứ, nhưng nàng theo bản năng bài xích mãnh liệt, ánh mắt đó khiến nàng cực độ không thoải mái, thậm chí có dục vọng muốn phá hủy để phản kháng.
Đây là ánh mắt thế nào, Mộ Dung Phỉ không biết, nàng chỉ biết là mình không thích. Chưa bao giờ giết người Mộ Dung Phỉ còn chưa thể cảm nhận được, ánh mắt khiến nàng không thoải mái muốn phản kháng và bài xích đó, đang ẩn chứa sát ý rất sâu.
Mộ Dung Phỉ lại trầm mặc như trước, mãi cho đến khi Sở Thu nổi lên sát ý nhìn nàng hồi lâu, hỏi: "Vì sao phải làm như vậy? Con thật sự muốn giết Cố Dao?"
Mộ Dung Phỉ nghe Sở Thu hỏi, chính nàng cũng không biết vì sao lại nhớ đến một sự kiện, đó là lần đầu Sở Thu dẫn nàng đến ngục giam đặc thù của Mạc Nhâm làm thí nghiệm tâm lý, Sở Thu đã nói với nàng: "Khi làm bài, con chỉ cần viết xuống đáp án tương phản với suy nghĩ, nếu không bọn hắn sẽ khống chế con, giam cầm sự tự do của con."
Lúc ấy Mộ Dung Phỉ làm theo lời Sở Thu nói, nàng đào thoát vận mệnh bị khống chế, mà lúc này nàng suy nghĩ, có nên trả lời đáp án tương phản với suy nghĩ? Mình có thể trốn tránh vòng lao lý?
Mộ Dung Phỉ nhớ đến một ít son hồng mà nàng mê luyến, trầm mặc một hồi, nàng vẫn là lựa chọn hồi đáp: "Không phải, nếu ta không làm như vậy, Tàng Huyền Thanh sẽ hoài nghi ta."
Ngoài phòng thẩm vấn, trừ bỏ Cố Dao và Sở Thanh Phong, toàn bộ thành viên đều cách mặt kính quan sát tình hình, cô gái này dám can đảm đánh lén cảnh sát trước mặt tổ trọng án, bọn hắn chung mối thù tức giận, cùng nồng hậu hứng thú.
Thẩm vấn bắt đầu được một lúc, đột nhiên một người nói "Đội trưởng còn chưa mở camera cùng máy ghi âm. Không phải là đã quên đi?"
Những người khác nghe được câu này, cũng bắt đầu nhíu mày nổi lên nghi ngờ, đều không thể nào tin được Sở Thu sẽ quên đi chuyện quan trọng như vậy. Đến tột cùng là vì sao, mọi người tuy rằng nghi hoặc, lại không ai nhắc nhở hoặc truy hỏi.
Chế Vận mới xuất hiện le lói mà đã thấy độ lầy chà bá lửa =))
Dám bỏ qua lời chế Thanh nói thì chỉ có Chúa Lầy thôi hà =))