Phân Ngoại Yêu Nhiêu

chương 127: đầu ngón tay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Thanh Phong ngũ vị tạp trần rời đi phân cục Thành Dương, nội tâm nàng quả thật đã loạn thành một đoàn, Lý Hiểu Nhu nói Mộ Dung Phỉ là em gái mình, nàng có thể lựa chọn không tin hoặc là hoài nghi, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân.

Trở lại văn phòng, Sở Thanh Phong xoay ghế dựa nhìn ra cửa sổ, mày nhíu chặt, nàng nhớ lại cùng phụ thân khắc khẩu, còn có Sở Thu lần lượt kiên định phủ nhận, hắn nói chưa từng làm chuyện có lỗi với hai mẹ con nàng, nhưng nàng thủy chung không tin hắn. Có một số việc, căn bản không thể dựa vào ngữ khí kiên định của Sở Thu là phủ nhận được, tỷ như Sở Thanh Phong từng điều tra qua tiền lương của hắn, mỗi tháng có một nửa chẳng biết đi đâu, Sở Thu lại thủy chung không thể giải thích hợp lý.

Mộ Dung Âm Âm xuất hiện vừa vặn ăn khớp Sở Thanh Phong bắt đầu hoài nghi Sở Thu, điều này làm cho nàng không thể không tin Lý Hiểu Nhu, hơn nữa Lý Hiểu Nhu cơ hồ cũng không có lý do lừa bịp nàng, vì thế lòng nàng rối loạn, vốn là vội vàng muốn liên hệ Mộ Dung Phỉ, lúc này lại có chút sợ hãi, sợ nghi ngờ biến thành sự thật, nội tâm không khỏi muốn hỏi Sở Thu: Ông rốt cuộc là người như thế nào? Lời thề son sắt của ông rốt cuộc có mấy phần chân thật?

Tin tức không truyền nhanh như vậy, cũng không có tin tức Sở Thu ngộ hại, làm bạn thân tốt nhất của Sở Thanh Phong, Diệp Tuệ Linh đến xế chiều vẫn không biết gì. Hôm nay là cuối tuần, nàng vốn là cùng Lâm Tử Vận, nhưng đơn vị tổ chức liên hoan, nàng không thể không tham gia.

Liên hoan, hai tháng một lần, quy định là có thể dẫn theo người nhà, các đồng nghiệp đều dẫn theo gia đình tới bầu bạn, chỉ riêng Diệp Tuệ Linh luôn độc thân tiến đến, cảm giác như thế cũng không tốt, phản ứng nhiều nhất là cười mà không nói, trong lòng xấu hổ khổ sở chỉ có thể ấm lạnh tự biết.

Nghĩ trong nhà có Lâm Tử Vận yên lặng chờ mình trở về, Diệp Tuệ Linh cảm thấy liên hoan không thú vị, trong lòng có chút bài xích cùng không yên. Nếm qua cơm trưa, ngồi một lát, nàng lợi dụng lý do "thân thể không quá thoải mái", rời đi. Ngồi vào xe, thần kinh căng thẳng thoải mái rất nhiều, tâm tư bức thiết muốn về nhà, thầm nghĩ Lâm Tử Vận đang làm gì. Chơi máy tính? Ngủ trưa? Hay là làm gia vụ?

Trong nhà có người chờ đợi, cảm giác không đồng dạng, ít nhất khi về nhà không cần tự mình xuất ra chìa khóa, trực tiếp nhấn chuông cửa sẽ có người mở cửa, sau đó còn có thể nhìn thấy một người vì nàng trở về mà vui sướng. Diệp Tuệ Linh bấm chuông, nghĩ Lâm Tử Vận sẽ dùng biểu tình nào để nghênh đón mình. Hẳn là vui sướng đi? Vừa nghĩ như thế, cũng cảm thấy trong lòng ngọt nị nị.

Cửa mở ra, nhìn thấy quả nhiên là Lâm Tử Vận quen thuộc mỉm cười, sau đó không chờ Diệp Tuệ Linh nói cái gì, đã bị Lâm Tử Vận vội vàng kéo vào, tiếp theo cửa "oành" một tiếng đóng lại. Diệp Tuệ Linh ngây ngô, Lâm Tử Vận làm cái gì vậy? Không chờ nàng nghĩ rõ ràng, lại bị Lâm Tử Vận hung hăng bắt lấy hai tay, giơ lên khấu trên ván cửa, sau đó Lâm Tử Vận hung hăng hôn môi nàng.

Nụ hôn đến quá mức đột nhiên, quá mức mãnh liệt, đầu Diệp Tuệ Linh trống rỗng, có thể cảm giác được, chỉ có lưỡi Lâm Tử Vận quấy trong miệng, sau đó triền đi dùng sức mút vào. Diệp Tuệ Linh thậm chí cảm thấy lưỡi có chút đau, dưỡng khí trong phổi tựa hồ cũng bị hút sạch, một trận choáng váng, tay bất giác bắt đầu giãy giụa, trong lòng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Tử Vận dời môi đi lại không thả tay, liếm liếm môi, mị nhãn như tơ, lộ vẻ triền miên nhu tình nhìn chằm chằm Diệp Tuệ Linh, khàn khàn hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị có thích cảm giác này không?"

Mặt Diệp Tuệ Linh đỏ hồng, thở phì phò, vốn là nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, thấy diễn cảm cũng không có phát sinh chuyện gì mới yên lòng, sau đó nghe cô hỏi dò, trong lòng có một cỗ buồn bực xấu hổ, Lâm Tử Vận đùa mình? Thở nhẹ hồi đáp: "Cảm giác? Tử Vận, em đang làm gì?"

Nghe câu trả lời, Lâm Tử Vận nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Tuệ Linh, suy nghĩ gì đó, lại không mở miệng, buông Diệp Tuệ Linh ra, ngồi xuống mở ra tủ giày, lấy ra dép lê phóng tới trước chân nàng, tiếp theo xoay người muốn đi.

Diệp Tuệ Linh kinh ngạc nhìn Lâm Tử Vận xoay người, hoàn toàn đoán không được Lâm Tử Vận suy nghĩ cái gì, vừa rồi vì sao hành động như vậy, chẳng lẽ là rất muốn mình? Không có khả năng, mới có mấy giờ không gặp nhau thôi. Vội vàng thay dép lê, sau đó đi vào theo, mới phát hiện Lâm Tử Vận xoay người là vì rót nước cho mình.

Diệp Tuệ Linh tiếp nhận cái ly, ngồi ở trên ghế sa lon, nhíu mày nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, cũng không mở miệng, xem xét kỹ lưỡng, trong lòng nghĩ có phải chuyện gì xảy ra mới làm cô đột nhiên hành động? Lâm Tử Vận tựa như chìm vào tự hỏi, nhẹ chau mi tuyến mềm mại đáng yêu, tập quán ngồi đối diện Diệp Tuệ Linh, tiếp theo nâng chân Diệp Tuệ Linh lên, phóng tới trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, uống một hớp nước, Lâm Tử Vận cực độ tự nhiên hầu hạ mình, tâm đã ngưa ngứa, gợn sóng nhộn nhạo, thanh âm cũng trở nên cực kỳ ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: "Tử Vận, vừa rồi em bị sao vậy? Đang nghĩ gì thế?"

Tay Lâm Tử Vận không ngừng vuốt ve chân Diệp Tuệ Linh, cô giương mắt nhìn xem nàng, lại hỏi một lần: "Tuệ Linh tỷ tỷ, vừa rồi... Chị không vui sao?"

Bị hỏi, tim Diệp Tuệ Linh đập gia tốc, mặt đỏ lên, cũng không chịu thành thật trả lời, chỉ nói: "Có thích hay không không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, em đang suy nghĩ cái gì đấy?"

Lâm Tử Vận cau mày, quan sát Diệp Tuệ Linh, sau đó tựa hồ phát hiện cái gì, khóe miệng liền gợi lên giống như tiểu hồ ly, đắc ý nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thích phải không? Chẳng qua là ngại nói."

Mặt Diệp Tuệ Linh càng đỏ, có chút chán nản mình luôn thua ở trong tay Lâm Tử Vận, nàng trầm mặc không nói, ra vẻ trấn định, buông ly, sau đó lấy chân khỏi đùi Lâm Tử Vận, đứng dậy ngồi kế cô, tay rất quen thuộc nắm lỗ tai Lâm Tử Vận, buồn bực xấu hổ nói: "Nói! Em đang suy nghĩ gì?"

Lâm Tử Vận càng thêm xác định Diệp Tuệ Linh thích, cười càng thêm đắc ý, cũng không để ý bàn tay trên lỗ tai mình, biết chị ấy không đành lòng dùng sức, quay người ôm lấy Diệp Tuệ Linh, nhẹ nhàng nói: "À... Là vầy, em ở nhà nhàm chán, liền lên mạng, sau đó thấy được một câu."

Thấy Lâm Tử Vận căn bản không sợ, ngược lại là đoán chừng mình, Diệp Tuệ Linh cũng lười giả bộ, buông tai Lâm Tử Vận ra, vẫn để em ấy ôm mình lay động, nghi hoặc hỏi: "Một câu? Nói gì?"

"À, là 'khi một người phụ nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, họ sẽ rất thích tình nhân đặt mình trên tường cưỡng hôn'." Lâm Tử Vận tuyệt không thẹn thùng nói toạc nguyên văn, Diệp Tuệ Linh nghe xong liền xúc động đến mắt trợn trắng, trong lòng ai thán: Lâm Tử Vận, em là phụ nữ, không phải tiểu cô nương, thứ này mà em cũng tin sao.

Diệp Tuệ Linh tựa vào sô pha, nói: "Tôi là phụ nữ, em cũng là phụ nữ. Sao em không nói em thích bị đặt trên tường cưỡng hôn?"

Lâm Tử Vận nghe nói như thế, ngừng ôm Diệp Tuệ Linh, buông nàng ra cách một chút nhìn nàng, nghiêm túc nghĩ, gật gật đầu nghiêm trang nói: "Đúng, Tuệ Linh tỷ tỷ, bằng không chị thử hôn em như vậy đi? Em nghĩ em cũng sẽ rất thích."

Diệp Tuệ Linh ngơ ngác nhìn Lâm Tử Vận, mặt nóng như lửa đốt, tâm như nai con chạy loạn, tựa hồ bị lời của cô kéo ra một ít dục vọng, chờ kịp phản ứng, nàng vỗ nhẹ đầu Lâm Tử Vận, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ngủ, mắng yêu: "Nhàm chán! Lưu manh! Mệt chết đi được, mặc kệ em, tôi đi ngủ đây."

"Ngủ trưa? Tốt, em cùng chị." Lâm Tử Vận cười trộm sau lưng Diệp Tuệ Linh, nói xong liền đứng dậy, đi theo Diệp Tuệ Linh vào phòng ngủ.

Diệp Tuệ Linh đi vào phòng ngủ, đổi áo, tự nhiên cũng không cần kiêng dè Lâm Tử Vận, nên xem đều xem qua, tiếp tục kiêng dè thì đó là làm kiêu. Diệp Tuệ Linh không quay đầu, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lâm Tử Vận phóng trên người mình, trong lòng có chút kỳ vọng, lại ra vẻ trấn định hỏi Lâm Tử Vận: "Đúng rồi, em ăn cơm chưa?"

"Em đã ăn." Lâm Tử Vận nhìn đường cong xinh đẹp và da thịt trắng nõn của Diệp Tuệ Linh, không yên lòng đáp một câu, bỗng nhiên nói tiếp: "Bất quá... Em hiện tại lại đói bụng."

"Đói bụng?" Đổi áo xong, Diệp Tuệ Linh quay đầu, thân thiết nhìn Lâm Tử Vận, sự quan tâm giữa tình nhân luôn thể hiện ở mấy việc vụn vặt, dễ dàng làm cho người ta hạnh phúc ngọt ngào.bg-ssp-{height:px}

Lâm Tử Vận trực tiếp hơn Diệp Tuệ Linh nhiều, chả thèm đổi áo ngủ, trực tiếp cởi phăng quần áo, đối Diệp Tuệ Linh ân cần, khàn khàn gợi cảm nói: "Vâng, là đói bụng, bởi vì em hiện tại muốn ăn chị, Tuệ Linh tỷ tỷ..."

Diệp Tuệ Linh không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tử Vận, vóc dáng hoàn mỹ xinh đẹp, da thịt trơn láng, đều thật sâu hấp dẫn Diệp Tuệ Linh, khiến nàng không thể dời mắt. Lâm Tử Vận ngay trước mặt nàng, vứt bỏ từng món đồ rườm rà.

Lâm Tử Vận luồn tay ra sau cởi áo lót, Diệp Tuệ Linh không thể kìm được nữa, tiến lên phía trước, đưa tay luồn dưới nách đến sau lưng cô, tự mình cởi bỏ nút thắt, hai khoả hình bán cầu tự động hạ xuống, sau đó bị hai tay Diệp Tuệ Linh thay thế.

Hai người hôn nhau, cước bộ nhất trí qua giường, tiếp theo là song song ngã xuống. Hai người xúc động hô hoán tên của đối phương.

"Tử Vận..."

"Tuệ Linh tỷ tỷ..."

Tốt đẹp chính là cuối tuần, Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh "ngủ" thật sự thoải mái, thức dậy cũng đã hơn h chiều, sau đó hai người đồng loạt thay quần áo, đi ra ngoài mua thức ăn, cuộc sống thích ý mà hạnh phúc. Hai người ăn cơm tối, mở TV tập quán nghe tin tức, sau đó tin về Sở Thu tựa như trời hạn kinh lôi, oanh tiến vào cả mắt lẫn tai, cả hai sợ ngây người, nhất thời phản ứng không kịp, trầm mặc đối diện.

"Tổ trưởng tổ trọng án H thị, cảnh quan cao cấp Sở Thu, đêm qua ở Minh Thương, đọ súng với kẻ bắt cóc, bất hạnh trúng đạn bỏ mình!"

Diệp Tuệ Linh để bát cơm xuống tìm điện thoại gọi cho Sở Thanh Phong, trong lòng nồng đậm lo lắng, đối với bằng hữu tốt nhất mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn, không biết cậu ấy có chịu đựng nổi không. Chờ đợi không lâu, Sở Thanh Phong bên kia liền bắt máy, thanh âm nghe ra tựa hồ cũng không lo ngại: "Alô."

"Thanh Phong, cậu... Không sao chứ?" Diệp Tuệ Linh nhẹ giọng, lo lắng thân thiết hỏi.

"Cậu đã biết? Yên tâm đi, mình không sao." Sở Thanh Phong coi như bình tĩnh, nhưng so với bình thường lại đê mê rất nhiều.

"Thanh Phong, nếu không... Nếu không mình qua nhà, bồi cậu?" Diệp Tuệ Linh thật sự không yên lòng, nếu là có người bên cạnh, có lẽ cậu ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Tuệ Linh, không cần lo lắng cho mình, có Cố Dao ở đây rồi." Sở Thanh Phong đáp.

Ở Tàng gia, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ ngồi trên ghế sa lon, các nàng đã nếm qua cơm chiều, lúc này đang xem tin tức, nhưng nội dung có chút lệch lạc, bất quá cái này cũng không trọng yếu, cô không kinh ngạc, đây là thủ đoạn mà chính phủ xử lý sự tình, giảm bớt ảnh hưởng cùng áp lực, thân là công dân nước nhà, sớm nên thích ứng mới đúng.

Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ nghe tin tức, đều không có phản ứng quá lớn, tựa hồ việc này căn bản không có quan hệ gì với các nàng, không đồng tình bi thương, cũng không vỗ tay bảo hay. Cuộc sống của hai người, thiên về bình thản vô vị, cũng không có gì tiêu khiển giải trí, nhưng cũng phù hợp hai người nhất, im lặng ngồi chung một chỗ, cho dù ngôn ngữ không nhiều lắm, cũng cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.

h tối, Trần Dương sắc mặt âm trầm đi vào phòng khách, Tàng Huyền Thanh mỉm cười, thấy hắn liền đoán được toàn bộ, Trần Dương đứng lại liền nói: "Đại tiểu thư, quả nhiên là có cảnh sát nhìn chằm chằm Lưu Tổ Thông, ta không thể động thủ."

Tàng Huyền Thanh cười khẽ không nói, tuyệt không chán nản, nhẹ tay chỉ sa lon ý bảo Trần Dương ngồi xuống. Mộ Dung Phỉ diện vô biểu tình, đối với tin tức này một chút hứng thú cũng không có.

Trần Dương ngồi xuống, thấy Tàng Huyền Thanh không nói gì thêm, không hề cam lòng cau mày nói: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha tên súc sinh kia?"

Tàng Huyền Thanh giương mắt nhìn Trần Dương, sau đó đưa một tay đỡ trán, tay còn lại nắm bắt vành tai Mộ Dung Phỉ, nhẹ nhàng vuốt vuốt, sủng nịch nhìn Mộ Dung Phỉ, mới không nhanh không chậm nói: "Ta hiện tại lại cảm thấy, cứ như vậy giết chết hắn, tựa hồ là hơi lợi cho hắn. Ta có biện pháp tốt, nhưng vẫn phải cần cân nhắc cẩn thận, ngươi cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, hửm?"

Nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, Trần Dương mới thả lỏng, cung kính đồng ý, trong lòng có chút nghi hoặc, Tàng Huyền Thanh sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó Lưu Tổ Thông đây, nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Không biết Đại tiểu thư chuẩn bị xử trí tên súc sinh kia như thế nào?"

Tay Tàng Huyền Thanh di động từ vành tai Mộ Dung Phỉ đến trên môi, nhẹ nhàng vẽ ra thần tuyến nho nhỏ, trong lòng thầm khen nơi nào của Mộ Dung Phỉ cũng đáng yêu hết. Mộ Dung Phỉ vẫn để Tàng Huyền Thanh làm càn, tuyệt không tức giận, ngẫu nhiên còn có thể chìa lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay Tàng Huyền Thanh.

Trần Dương nhìn thấy tình cảnh như thế, vội vàng cúi đầu không dám nhìn, giả bộ như không thấy. Ngón tay Tàng Huyền Thanh bị lưỡi Mộ Dung Phỉ liếm có chút ẩm ướt, trong lòng càng yêu thích, chơi với lưỡi Mộ Dung Phỉ, thú vị cực kỳ.

Càng chơi, tim Tàng Huyền Thanh đập càng mau, thấy hai mắt Mộ Dung Phỉ tỏa sáng, biết không thể chơi trò chơi thú vị này nữa, mới dời đi, không tự giác đem ngón tay bị Mộ Dung Phỉ liếm qua bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, cười cười, nói: "Lưu Tổ Thông không phải muốn rời khỏi Thanh Liên Hội sao? Hắn không phải là muốn làm thương nhân thanh danh hiển hách sao? Ta mạn phép vạch trần quá khứ của hắn trước mắt người đời để thế nhân đều biết hắn đã làm những chuyện thương thiên hại lý, khiến hắn mất hết danh dự! Ta đã có một ít ý tưởng, bất quá, cụ thể ta còn phải cần châm chước thêm, mà về điểm ấy ta cần lợi dụng Trương thị, ngươi mau chóng điều tra Trương thị, sau đó giao cho ta, nhớ kỹ là, đem ánh mắt đặt lên người Trương thị trưởng nữ Trương Tử Hề, còn có những người thân mật với nàng, hửm?"

"Vâng, Đại tiểu thư." Trần Dương đáp, cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại, liền cáo từ rời đi.

Trần Dương rời đi, Tàng Huyền Thanh khuynh thân hôn lên môi Mộ Dung Phỉ, tẫn hiển mị thái nỉ non: "Mộ Dung, chúng ta đi ngủ đi."

"Hảo." Hai mắt Mộ Dung Phỉ sáng lên, đứng dậy, kéo tay Tàng Huyền Thanh chạy về phòng ngủ.

Mộ Dung Phỉ đi ở phía trước, cước bộ vội vàng; Tàng Huyền Thanh bị lôi kéo, nhìn thấy Mộ Dung Phỉ y như bị giặc đuổi, trong lòng yêu thích sủng nịch thấp giọng "khanh khách" cười không ngừng.

Nói về độ sắc tình thì không có chế nào đọ lại bà Thanh và bé Phỉ đâu:

Truyện Chữ Hay