Ở văn phòng Sở Thanh Phong, tên cảnh sát kia kể ra chuyện đêm đó, Sở Thanh Phong thỉnh thoảng có hỏi, không hề phát biểu ý kiến. Chờ cảm thấy không còn cái gì có thể hỏi, Sở Thanh Phong liền để hắn đi ăn cơm, sau đó nói mình buổi trưa muốn đi gặp Lý Hiểu Nhu, phiền toái hắn hãy an bài.
Văn phòng chỉ còn lại Sở Thanh Phong, nàng ngưng mi suy tư, theo lời hắn nói, hung thủ giết chết Sở Thu, hiềm nghi lớn nhất có hai người, một là bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, hai chính là Lưu Tổ Thông, còn có một khả năng, hai người kia liên thủ hành hung. Điều này vẫn chỉ là đoán, còn phải điều tra mới có thể xác định, nhưng trước mắt có một chuyện trọng yếu khác cần nàng xử lý.
Sở Thanh Phong cúi đầu nhìn hồ sơ, nàng tựa như chạm đến một sự thật kinh người, Mộ Dung Phỉ rất có thể là tuyến nhân của Sở Thu. Xem "vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm", ở mặt trên viết rõ Mộ Dung Phỉ là con gái Mộ Dung Âm Âm, hơn nữa cũng ghi chú Mộ Dung Âm Âm là tuyến nhân của Sở Thu, vậy thì Mộ Dung Phỉ rất có thể cũng là tuyến nhân của Sở Thu.
Sở Thanh Phong cẩn thận nhớ lại những khâu nhỏ có liên quan tới Mộ Dung Phỉ, nhớ tới Mộ Dung Phỉ vì đánh lén cảnh sát mà bị bắt, thái độ của Sở Thu không rõ, cố ý thả người, điều này làm cho suy đoán trở nên có căn cứ. Sở Thanh Phong càng nghĩ càng xác định Mộ Dung Phỉ chính là người của Sở Thu, thân phận chuyển biến, nên không thể không lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Phỉ.
Nếu Mộ Dung Phỉ thật sự là tay sai của Sở Thu, nếu Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh biết được, Mộ Dung Phỉ tương đối sẽ bị nguy hiểm, cảnh sát ẩn núp trong Thanh Liên Hội, vô tội mất tích đã không phải lần một lần hai.
Án mạng của Mộ Dung Âm Âm dù sao cũng là mười mấy năm trước, đại đa số mọi người đã quên mất, đối Mộ Dung Phỉ an toàn sẽ ảnh hưởng không lớn. Nhưng hiện giờ Sở Thu bị bắn chết, vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm tất nhiên sẽ một lần nữa gây chú ý, Mộ Dung Phỉ bại lộ thân phận là chuyện sớm hay muộn.
Dĩ vãng, Sở Thanh Phong xem Mộ Dung Phỉ là tội phạm, đem nàng đặt ngang Tàng Huyền Thanh, hận không thể bắt nàng chế pháp, hiện giờ lại là vì an toàn của nàng mà cân nhắc. Sở Thanh Phong nghĩ, vụ án của Mộ Dung Âm Âm phải điều tra tiếp, nó và việc Sở Thu bị giết liên hệ quá lớn, căn bản không thể giấu diếm, như vậy... Đành phải một lần nữa xử lý hồ sơ, gạt mất tên Mộ Dung Phỉ. Trước mắt quan trọng nhất là, mau chóng cùng Mộ Dung Phỉ liên lạc, sau đó kêu nàng rút lui khỏi.
Nghĩ đến đây, Sở Thanh Phong đứng dậy, đi ra, sau đó trực tiếp vào phòng Sở Thu, nàng phải tìm được cách liên hệ với Mộ Dung Phỉ. Chuyện này xem ra không hề dễ dàng, cảnh sát trong tay nắm giữ tuyến nhân, đều có phương thức liên lạc đặc thù, nhưng không công khai, cũng không nhập hồ sơ, là vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.
Sở Thanh Phong lục hết phòng Sở Thu, cũng không tìm được gì tương quan, chỉ có thể buông tha, xem ra Sở Thu không có ghi chép lại, hoặc là có hồ sơ, lại bị giấu ở nơi bí ẩn hơn. Sở Thanh Phong như thế nào đều không nghĩ tới, kỳ thật Sở Thu có ghi chép, chẳng qua vật kia hiện tại ở trong tay Tàng Huyền Thanh, là quyển sổ màu đen.
Không tìm được, Sở Thanh Phong trở lại phòng làm việc, nàng ngồi xuống bắt đầu nhíu mi tự hỏi, mình nên nghĩ biện pháp liên lạc Mộ Dung Phỉ, nhất định phải cẩn thận mới được, bằng không Mộ Dung Phỉ sẽ rất nguy hiểm. Chỉ là chuyện này tựa hồ cũng không dễ dàng làm được, phải như thế nào mới có thể tránh đi người của Thanh Liên Hội, móc nối với Mộ Dung Phỉ? Hảo hảo suy ngẫm.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng đập cửa cắt đứt Sở Thanh Phong, nàng thu hồi suy nghĩ, sau đó kêu một tiếng: "Mời vào."
Là Cố Dao, trong tay còn cầm hai cái cà mèn, mỗi tay một cái, khi đóng cửa chỉ có thể dùng lưng, bộ dáng đó thoạt nhìn ngây thơ lại đáng yêu, Sở Thanh Phong thấy tâm tình khá hơn một chút, tiếp theo liền nghe Cố Dao nói: "Tỷ tỷ, ăn cơm đi."
Cố Dao đặt một cái trước mặt Sở Thanh Phong, sau đó ngồi xuống ở đối diện, ánh mắt trợn to nhìn Sở Thanh Phong, tựa hồ chờ nàng chuyển động. Sở Thanh Phong nhìn thấy cà mèn, không có nửa điểm thèm ăn, phát sinh chuyện như vậy, sao nàng có thể nuốt trôi cơm đây. Nhưng trông Cố Dao, mình không ăn thì em ấy cũng không ăn, Sở Thanh Phong đành phải bất đắc dĩ thở dài nói: "Dao, tôi thật sự ăn không vô."
Cố Dao chu miệng, vươn tay, mở cà mèn của Sở Thanh Phong ra, sau đó hai tay cầm đũa đưa lên, nói: "Tỷ tỷ, như thế nào cũng ăn một chút đi, không ăn thì sao có khí lực công tác? Chị xem, ở đây đều là mấy món bình thường chị thích ăn đó. Chị không ăn, em cũng không ăn, cùng nhau đói đi."
Sở Thanh Phong xem cà mèn, hơi nhíu mi, nàng thật sự ăn không nổi, đồ ăn đích thực là mấy món nàng thích, tuy rằng Cố Dao không hỏi, nhưng vẫn nhớ rõ. Nàng cảm thấy Cố Dao nói có lý, không ăn thì sao có khí lực công tác? Còn có rất nhiều chuyện cần nàng xử lý, cuối cùng thở dài một hơi, lấy đũa từ tay Cố Dao, có điểm miễn cưỡng bắt đầu ăn.
Ăn không vô, so với đói còn khó chịu hơn, nuốt không trôi, Sở Thanh Phong nhíu mày, từng ngụm khinh ăn chậm nuốt, vì để mình không cảm thấy khó chịu, đành hỏi chuyện. Sở Thanh Phong nghĩ một chút, sau đó hỏi Cố Dao: "Dao, em nói Tàng Huyền Thanh là đại tỷ của em, mà Mộ Dung Phỉ làm em bị thương, Tàng Huyền Thanh cũng nhẫn tâm?"
Cố Dao hết hồn, đề tài này thật là mẫn cảm, dừng lại động tác trong tay cẩn thận quan sát biểu tình của Sở Thanh Phong, thấy không có dấu hiệu gì mới dám hồi đáp: "Lúc em gia nhập cảnh đội, Mộ Dung Phỉ chưa có xuất hiện ở bên cạnh đại tỷ, em ấy hẳn là không biết quan hệ giữa em và đại tỷ. Đại tỷ sợ em bị bại lộ, cũng không ngăn cản em ấy, tình huống khi đó, tin tưởng đại tỷ cũng không kịp phản ứng."
Sở Thanh Phong nhìn xem Cố Dao, trong lòng thở dài, cô quả nhiên là người mềm lòng, luôn nghĩ tốt cho người khác, cho dù là Mộ Dung Phỉ, cũng không ngoại lệ. Lơ đãng nhớ lại lời Lâm Tử Vận từng nói: "Lấy tính khí của Cố Dao, gian tế? Chị cho rằng em ấy làm được sao?"
Lúc này nhớ tới, đổ lại cảm thấy Cố Dao tính tình này là làm không đến việc này, thở dài, Lâm Tử Vận người nọ thật sự là tinh, nhìn người thấu triệt, quả thật là một nữ lưu. Nghĩ đến đây, Sở Thanh Phong lại bi ai thay cho bằng hữu tốt nhất Diệp Tuệ Linh, đối với yêu tinh như Lâm Tử Vận, cũng không phải là bị ăn gắt gao sao.
Sở Thanh Phong nhắc tới đề tài này, kỳ thật mục đích là vì hỏi thăm một chút về Mộ Dung Phỉ, có thể nghĩ đến tựa hồ cũng chỉ còn lại Cố Dao, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy em không hận Mộ Dung Phỉ? Dù sao cô bé ấy suýt chút nữa đã giết chết em. Đại tỷ em thương em nhưng chẳng lẽ một chút cũng không trừng phạt Mộ Dung Phỉ?"
Cố Dao nhíu mi nghĩ nghĩ, như trước thiện tâm nói: "Người không biết vô tội nha, đại tỷ luôn luôn rõ ràng."
Sở Thanh Phong thầm mắng Cố Dao, ngốc tử, ngữ khí có điểm ê ẩm nói: "Hừ, Tàng Huyền Thanh ở trong lòng em đều nhanh thành thần rồi, nếu cô ta kêu em rời khỏi tôi, em cũng nghe theo sao?"
Ngữ khí rõ ràng chính là ghen tị, Cố Dao nghe ra, trong lòng lại có chút ngọt, đưa tay nắm tay Sở Thanh Phong nói: "Tỷ tỷ, chị yên tâm, chỉ cần chị quan tâm em, em sẽ không rời đi. Hơn nữa đại tỷ cũng sớm biết chuyện giữa chúng ta, từ nhỏ đến lớn chị ấy vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của em."bg-ssp-{height:px}
Sở Thanh Phong và Cố Dao trò chuyện, thật sự quên bi thương trong lòng, nàng rất muốn gặp Mộ Dung Phỉ, nghĩ một chút, tựa hồ không hài lòng với đáp án của Cố Dao, "hừ" hai tiếng nói: "Nghe em nói cô ta tốt như vậy, nếu có cơ hội tôi cũng muốn gặp mặt một lần, dù sao em hiện tại là người của tôi, cô ta nuôi em, đối với em chính là có ân, em không vong ân bội nghĩa, điểm ấy tôi ủng hộ em. Lúc trước cô ta phạm pháp, tôi chưa có chứng cứ xác thực. Tôi tạm thời tin tưởng, cô ta sẽ tẩy trắng, nhưng nếu như bị tôi bắt được chứng cứ gì, Dao, đến lúc đó em không nên trách tôi vô tình."
Nghe Sở Thanh Phong nói như vậy, Cố Dao có chút cao hứng, ý tứ chính là Sở Thanh Phong tiếp nhận quan hệ giữa mình và Tàng gia rồi, nhưng nghe câu nói kế tiếp, lại có một chút lo lắng, nhăn mặt, nhìn Sở Thanh Phong xúc động nói: "Tỷ tỷ, cám ơn chị. Đại tỷ luôn luôn nói giữ lời, hơn nữa khi cha nuôi còn tại thế, cũng luôn luôn kêu chị ấy có cơ hội liền tẩy trắng, em tin tưởng chị ấy sẽ không làm chuyện phạm pháp nữa đâu."
"Ừ, vậy được rồi. Nếu có thời gian, em liên hệ Tàng Huyền Thanh, nói tôi muốn gặp cô ta, nói rõ một chút chuyện giữa chúng ta." Sở Thanh Phong nói, nếu không biết danh sách kẻ hiềm nghi giết Sở Thu không có Tàng Huyền Thanh, thì Sở Thanh Phong tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, mặc dù mục đích là vì liên hệ Mộ Dung Phỉ, nhưng quyết định xuống cũng không tồi, quan hệ giữa Cố Dao và Tàng gia, thủy chung là một cái gai ở giữa các nàng, nếu nhổ sớm, đối các nàng ở chung mới có lợi.
"Hảo, tỷ tỷ, em sẽ an bài ngay." Cố Dao nghe được Sở Thanh Phong tỏ thái độ, trong lòng tự nhiên vui vẻ, nghĩ rằng cơm nước xong sẽ gọi điện thoại cho Tàng Huyền Thanh.
"Ừ, ăn cơm đi." Sở Thanh Phong gõ trán Cố Dao sủng nịch nói. Hai người cúi đầu im lặng ăn cơm, Sở Thanh Phong cân nhắc việc đi gặp Tàng Huyền Thanh, đến lúc đó cần hành sự theo hoàn cảnh, tìm cơ hội nói chuyện với Mộ Dung Phỉ mới được. Đột nhiên một ý nghĩ lao vào trái tim, Sở Thanh Phong nhớ ra, Lưu Tổ Thông là người của Thanh Liên Hội, không biết Tàng Huyền Thanh có liên quan đến cái chết của Sở Thu không? Nghĩ đến đây, hai tròng mắt liền hiện lên một đạo hàn quang.
Tàng Huyền Thanh ăn cơm trưa, đặc biệt chú ý tin tức trên TV, không thấy tin Sở Thu bị giết cũng không kinh ngạc, nước nhà thể chế cường ngạnh, tin tức nhất định đều trải qua chính phủ xét duyệt mới có thể truyền đi, đây cũng không kỳ quái.
Ăn hết cơm, Tàng Huyền Thanh kêu Mộ Dung Phỉ lên giường chờ mình ngủ, sau đó chui vào thư phòng, lật xem quyển sổ của Sở Thu, cô nhìn kỹ từng tờ một lại phát hiện rất nhiều thứ thú vị, mặt trên có ghi lại tuyến nhân mà Sở Thu đang nắm giữ trong tay, còn có phương thức liên lạc.
Tàng Huyền Thanh tìm được hai tên cớm chìm trong Thanh Liên Hội, môi đỏ mọng tươi đẹp như máu hơi gợi lên, châm chọc cười lạnh, trong lòng nghĩ nhất định phải xử lý hai người kia. Tiếp tục xem, cô còn thấy tên Trương thị Trương Tử Hề, bất quá Trương Tử Hề không phải nhân vật chính, mà là một cô gái, tên gọi Chu Tư Y, nữ nhân này thế nhưng cũng cùng Lưu Tổ Thông có cừu oán.
Nhìn đến đây, Tàng Huyền Thanh nở nụ cười, sắc môi đẹp đẽ, cô không phải kêu Trần Dương bắt tay vào điều tra Trương thị à, hiện giờ quyển sổ này của Sở Thu hữu dụng rồi. Khi nghe Trần Minh Ngôn nói, mẫu thân Trương Nghiên Khánh từng quản lý công ty Viện An, cô tính toán muốn đoạt nó về tay, nhưng tổng tài Trương thị Trương Nghiêm Đình dù sao cũng cùng phụ thân đứng chung độ cao, cô tự nhiên không dám xem thường, hạ thủ ở trên người Trương thị trưởng nữ Trương Tử Hề, hiện giờ xem ra tựa hồ tốt lắm, cô phải hảo hảo cân nhắc mới được.
Xuống chút nữa, Tàng Huyền Thanh thấy ghi chép thẩm vấn Lý Hiểu Nhu, cô đột nhiên bừng tỉnh, sợ là cảnh sát đã hoài nghi Lưu Tổ Thông, rất có thể phái người đi giám thị Lưu Tổ Thông nhất cử nhất động, nói như vậy thì kế hoạch ám sát của Trần Dương sẽ gặp đại nguy hiểm, nếu không giết chết Lưu Tổ Thông, mà liên luỵ cả Thanh Liên Hội, được không bù nổi mất. Nghĩ đến đây, cô liền quyết định nhanh chóng tìm Trần Dương nói chuyện, lại không nghĩ rằng mới vừa đứng dậy, phát giác Mộ Dung Phỉ đang bất mãn đứng ở cửa, bộ dáng oán niệm rất nặng.
Tàng Huyền Thanh lặng đi một chút, mới kịp phản ứng là mình kêu Mộ Dung Phỉ lên giường chờ mình ngủ trưa, lâu như vậy, sợ là mất hứng? Trong lòng oán thầm Mộ Dung Phỉ, tiểu quỷ này càng ngày càng nhỏ nhen, nhưng cũng cảm thấy nàng đáng yêu.
Ánh mắt Tàng Huyền Thanh qua lại vài cái giữa Mộ Dung Phỉ và sổ, có chút do dự, cuối cùng vẫn là lựa chọn Mộ Dung Phỉ, nhưng Trần Dương cũng không thể buông, cô cần dùng di động nói với Trần Dương. Cô đi đến bên cạnh Mộ Dung Phỉ, hai tay cầm khuôn mặt nhỏ nhắn, hôn xuống khoé miệng xinh xinh, sau đó nói: "Đợi lát nữa đi, tôi có chút chuyện trọng yếu cần phải xử lý."
"Hảo." Mộ Dung Phỉ nghiêm trang đáp, theo người khác, nàng nhạt nhẽo, theo Tàng Huyền Thanh, nàng đáng yêu. Tàng Huyền Thanh cầm lấy di động gọi cho Trần Dương, sau đó nói: "Trần Dương, cảnh sát đã hoài nghi Lưu Tổ Thông giết Sở Thu, đêm nay trước khi hành động ngươi hãy xem kỹ xung quanh có cảnh sát không, nếu có thì buông tha đi. Chúng ta không thể bởi vì hắn mà liên luỵ cả Thanh Liên Hội."
Trần Dương có chút không tin hỏi Tàng Huyền Thanh: "Sao có thể chứ? Sao cảnh sát lại biết nhanh như vậy?"
Tàng Huyền Thanh nhướng mày lạnh lùng nói: "Chúng ta đối phó tổ trọng án đã lâu, ngàn vạn lần không thể xem thường bọn họ, sau này nhất định phải thận trọng, biết không?"
Cúp điện thoại, Tàng Huyền Thanh cười hì hì nắm tay Mộ Dung Phỉ qua giường, nhìn thấy giường, mày đột nhiên nhíu lại, nghĩ thầm Mộ Dung Phỉ sẽ không lại là muốn chuyện kia đi? Tuổi nhỏ như vậy hẳn là không đến mức đói khát đi? Cô quay đầu xem Mộ Dung Phỉ một cái, thấy nàng hai mắt sáng ngời, Tàng Huyền Thanh kêu khổ, tuy rằng chuyện kia đích xác rất khoái nhạc, nhưng không thể một ngày nhiều lần, cô ngồi vào bên giường, bắt lấy hai tay Mộ Dung Phỉ, nhìn thấy Mộ Dung Phỉ mắt sáng rỡ, nghiêm túc nói: "Mộ Dung, tôi đã quen cần ngủ trưa, cho nên... Em chỉ có thể im lặng ngủ, không thể lộn xộn, biết không? Hả?"
Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu, nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của Tàng Huyền Thanh, sau đó chân mày cau lại, nhìn Tàng Huyền Thanh không nói lời nào.
Tàng Huyền Thanh trong lòng thở dài một hơi, yếu thế nói: "Mộ Dung, nếu tôi không ngủ trưa, tôi sẽ rất vất vả, hửm?"
Mộ Dung Phỉ lúc này mới gật gật đầu, nói: "Hảo, ngủ, em không động."
Tiểu Phỉ ghen tuông kinh vãi =))
Sau này bà Hề và bà Mộng cũng bị dính chưởng từ con bé =))