Tàng Huyền Thanh mang theo Kinh Luân, Trần Dương, còn có... Mộ Dung Phỉ tiến nhập nhà gỗ, trong nhà thu thập vô cùng sạch sẽ, trung ương có bàn gỗ vuông màu đen, ghế cũng chỉ có hai cái.
Hắc đạo kỳ thật cũng không phải loạn vô kết cấu như trong tưởng tượng, tương phản bọn họ coi trọng nhất chính là quy củ, khi song phương đàm phán, có thể có tư cách ngồi xuống, vĩnh viễn chỉ có hai người có thân phận ngang nhau.
Cho nên nơi này có thể ngồi xuống chỉ có Phạm lão và Tàng Huyền Thanh, Phạm lão đi đến một bên kéo ghế ra, lại không ngồi xuống ngay, mà là thật nghiêm túc chìa một bàn tay, thỉnh Tàng Huyền Thanh còn đứng ngồi xuống trước.
Tàng Huyền Thanh hiểu quy củ, cũng rất tôn trọng quy củ, cô nghiêm túc hơn so với bình thường, gật đầu, sau đó ngồi xuống, tiếp tục chìa một bàn tay thỉnh Phạm lão ngồi xuống.
Trần Dương và Kinh Luân đứng sau lưng Tàng Huyền Thanh, mà Mộ Dung Phỉ không biết có phải là do không hiểu quy củ hay là không thích đứng ở vị trí nhìn không tới môi Tàng Huyền Thanh, nàng trực tiếp đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, cúi đầu chuyên chú nhìn phiến môi đỏ.
Tàng Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, thấy ánh mắt của nàng vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm môi mình, trong lòng cô nghĩ đứa nhỏ này không nói láo, đích thực là thích son môi màu đỏ. Khi Mộ Dung Phỉ nhìn chằm chằm miệng Tàng Huyền Thanh, ánh mắt chưa từng có nửa điểm tạp chất nào, mà là thật trong veo, không mang theo dục vọng tinh khiết thưởng thức.
Tàng Huyền Thanh cũng không ghét cảm giác này, bởi vì Mộ Dung Phỉ nhìn cô chăm chú, cô tổng có một ảo giác, mình được em ấy ngẩng đầu nhìn, cô thích cảm giác này, bởi vì Tàng Thiên Hải đã nói qua, làm người có thành công hay không, xem cũng không phải tích lũy của cải có bao nhiêu, mà là xem người ngẩng đầu nhìn bạn có bao nhiêu, nếu có người không ngưỡng mộ bạn, bạn phải khiến cho người đó hận bạn, hận đến sống không bằng chết.
Điều này không phù hợp quy củ. Phạm lão nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ lại không để ý đến, thứ có thể khiến nàng chú ý tựa hồ chỉ có sắc hồng trên môi Tàng Huyền Thanh. Bất đắc dĩ, Phạm lão đành phải đưa mắt nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, mang theo bất mãn cùng khó hiểu.
Đối với tầm mắt của Phạm lão, Tàng Huyền Thanh chỉ mỉm cười, bình tĩnh phi thường, tựa như một chút cũng không có cảm giác đến sự bất mãn của hắn. Nhưng Phạm lão khẳng định không thể bình tĩnh như Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh làm như thế là không tôn trọng đối thủ, theo lý thuyết, Phạm lão tuyệt đối có thể kêu thủ hạ đứng cạnh mình, cùng Tàng Huyền Thanh ngang nhau, nhưng là hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được thủ hạ của mình giống Mộ Dung Phỉ dùng ánh mắt chuyên chú nhìn mặt mình, chỉ cần tưởng tượng thôi, hắn đều cảm thấy một cỗ ác hàn từ lòng bàn chân lan tràn toàn thân.
Phạm lão không thể thay đổi hành vi cố chấp của Tàng Huyền Thanh, đành phải ngăn chặn tức giận cúi đầu trầm mặc, mà Tàng Huyền Thanh thấy Phạm lão như vậy, từ cười giả biến thành cười thật, vừa rồi Phạm lão không tuân thủ quy củ, hiện tại mình cũng không tuân thủ quy củ, hắn có thể làm thế nào? Lúc này Tàng Huyền Thanh đối Mộ Dung Phỉ phi thường vừa lòng, cô chính là một phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Tàng Huyền Thanh không nói lời nào, cũng không nóng nảy, cô chờ đợi Phạm lão nói ra mục đích.
Phạm lão ngẩng đầu, trên mặt đã là một mảnh bình tĩnh, nhìn Tàng Huyền Thanh mở miệng nói: "Ta và Thanh Liên Hội các ngươi hợp tác suốt mười năm, luôn luôn là hợp tác khoái trá, bình an vô sự. Nhưng là... Hàng ta cung cấp cho Thanh Liên Hội, mười năm lại chỉ thăng ba lượt giá cả, giá cả bên ngoài đã sớm tăng lên tận mười lần rồi, phương diện này mặc dù có giao tình giữa ta và Tàng lão đại, nhưng cái này cũng không phù hợp quy luật thị trường!"
Tàng Huyền Thanh trong lòng châm biếm, khi nào thì buôn lậu thuốc phiện cũng có thể giống như buôn bán thông thường, vận dụng quy luật thị trường, càng khiến cô buồn cười chính là, khi Phạm lão nói đến hai chữ "quy luật", hắn còn dùng ngón tay mạnh mẽ gõ gõ mặt bàn. Tàng Huyền Thanh bất hồi ứng, vẫn cười đợi Phạm lão nói tiếp.
Phạm lão thấy Tàng Huyền Thanh nghe xong lời của mình, diễn cảm thế nhưng không có bất kỳ biến hóa, khóe mắt run rẩy hai cái, mọi người đều nói Tàng Thiên Hải là một lão hồ ly, người ta vĩnh viễn đều không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, mà lúc này Tàng Huyền Thanh lại rất giống Tàng Thiên Hải trong ấn tượng của hắn, thật sự là một tiểu hồ ly.
Lời đã nói ra miệng thì sẽ không có đạo lý nửa đường dừng lại, Phạm lão tiếp tục nói: "Hiện giờ, Thanh Liên Hội đã không còn Tàng lão Đại, cho dù ngươi là đứa con gái hắn coi trọng nhất, Thanh Liên Hội cũng sẽ không giống trước kia, hơn nữa gần đây có những bang phái khác liên hệ ta, hy vọng ta có thể cung cấp hàng cho bọn hắn."
Phạm lão dừng lại, nhìn như có điểm bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Ai da, cháu gái Huyền Thanh a, Phạm lão ta là người làm ăn, hơn nữa hàng đều là ta và các huynh đệ lấy mạng đổi về, mà giao tình cùng Tàng lão đại, ta cũng nói đúng lý hợp tình, chuyện tới thì nghĩa hết! Đương nhiên... Tuy rằng cần tăng giá cả, nhưng ta cam đoan nhất định sẽ cung cấp hàng cho Thanh Liên Hội với mức giá thấp hơn những bang phái khác. Cháu gái Huyền Thanh cảm thấy thế nào?"
Tàng Huyền Thanh thu liễm tươi cười, mặt không chút thay đổi nhìn Phạm lão, tay trái vê động Phật châu, Phạm lão tựa hồ đã quên hắn làm sao đứng vững gót chân ở H thị nhỉ.bg-ssp-{height:px}
Mười năm trước, những bang phái khác còn đang không ngừng tranh đoạt địa bàn, Tàng Thiên Hải lấy thủ đoạn hung ác nhất, máu tanh nhất, đả kích tên trùm ma túy. Lúc ấy rất nhiều lão đại đều xem không rõ Tàng Thiên Hải muốn làm gì, nhưng bọn hắn cũng rất vui khi nhìn thấy Tàng Thiên Hải cùng trùm ma túy thời bấy giờ chó cắn chó.
Tàng Thiên Hải cuối cùng đã đuổi tên trùm ma túy kia ra khỏi H thị, tiếp tục nâng đỡ Phạm lão, những lão đại liền trợn tròn mắt, bọn hắn rốt cuộc phát hiện, tiền tài mạch máu của bang phái mình đã bị Tàng Thiên Hải bóp chặt. Đây cũng chính là đạo lý Tàng Thiên Hải thường xuyên dạy Tàng Huyền Thanh, đánh rắn nhất định phải đánh bảy tấc, hơn nữa nhất định phải mau! Chuẩn! Ngoan!
Tàng Huyền Thanh mặt không chút thay đổi nhượng Phạm lão càng xem càng không hiểu cô suy nghĩ cái gì, mà đáng sợ nhất đúng là loại người như thế, người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thì cho tới bây giờ cũng không đáng sợ, bởi vì bạn có thể dễ dàng tìm ra biện pháp ứng đối, nhưng nếu là người bạn xem không thấu, chính bạn sẽ không biết phải làm sao, tự loạn trận cước.
"Khanh khách..." Phạm lão đang suy đoán ý tưởng của Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh lại đột nhiên nở nụ cười, cô dựa vào lưng ghế, nhìn hắn khanh khách cười không ngừng, Tàng Huyền Thanh như vậy so với lúc mặt không chút thay đổi càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn, bởi vì khi cười rộ lên, cô xinh đẹp đến không chân thật, ngược lại giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, Phạm lão thậm chí có chút kinh tủng.
Một hồi lâu, Tàng Huyền Thanh mới ngưng cười, dùng ngón tay mãnh khảnh lau nước mắt, không chút để ý nói: "Phạm thúc thúc ngươi thật là, chúng ta đều là người làm ăn, tất cả mọi người được ăn cơm, ngươi muốn kiếm tiền là thiên kinh địa nghĩa, như thế nào còn cần hỏi qua ý tứ của Huyền Thanh? Yên tâm, Huyền Thanh tuyệt đối sẽ không ngăn cản Phạm thúc thúc ngươi kiếm tiền đâu."
Phạm lão nghe nói như thế, có chút kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh, hắn vốn cho rằng cô chắc chắn sẽ không dễ dàng nhả ra, lại không nghĩ tới cô lại lập tức đáp ứng, nhìn Tàng Huyền Thanh thật lâu, Phạm lão mới cuối cùng lựa chọn tin tưởng, mỉm cười nói với cô: "Đa tạ cháu gái Huyền Thanh lý giải, đến lúc đó ta cung cấp hàng cho Thanh Liên Hội, nhất định sẽ cho ưu đãi lớn nhất."
"A, đâu có." Tàng Huyền Thanh gật đầu nói, dừng lại một chút: "Phạm thúc thúc không có chuyện khác cần nói với Huyền Thanh sao? Vậy Huyền Thanh xin phép đi trước."
Phạm lão lắc đầu nói không có việc gì, khách sáo nói nơi này tùy thời đều hoan nghênh Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh đứng lên, mang theo đám người Mộ Dung Phỉ ra cửa, nhưng khi cô đi tới cửa lại ngừng, xoay người mỉm cười nhìn Phạm lão nói: "À, đúng rồi, Phạm thúc thúc, ta quên nói cho ngươi, mọi người đều là thương gia, cho nên ta muốn ngươi có thể lý giải, Thanh Liên Hội chúng ta sẽ tìm được nguồn cung cấp tốt hơn ngươi, cũng có thể sẽ chọn người khác. Gần đây bên kia có một ít người muốn chúng ta giao hàng, ta phải trở về hảo hảo hỏi bọn hắn nguyên nhân mới được."
Sau khi nói xong, Tàng Huyền Thanh liền đi ra ngoài, Phạm lão ngay cả phản ứng cũng chưa kịp. Đây quả thật chính là uy hiếp trắng trợn, Thanh Liên Hội lúc trước dùng thủ đoạn, nắm giữ toàn bộ thuốc phiện ở H thị, nếu Tàng Huyền Thanh cưỡng chế ngăn chặn những người đó, hơn nữa không lấy hàng ở chỗ hắn, hắn cũng đừng nghĩ bán đi.
Phạm lão giận không thể triệt đứng lên, nắm chặt tay hung hăng đập bàn, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn, hắn nhìn Tàng Huyền Thanh mở cửa, thở hổn hển, ánh mắt bao hàm phẫn nộ oán độc, tuy rằng hắn rất muốn hiểu rõ Tàng Huyền Thanh, nhưng hắn lại không thể không đánh giá lực lượng của Thanh Liên Hội. Cuối cùng hắn chỉ có thể phẫn nộ mắng "đàn bà thối", dùng ngôn ngữ dơ bẩn để trút giận.
Tàng Huyền Thanh xuống thuyền, mang theo một đám người đi đến xe đang ngừng ở bến tàu, nếu phía sau cô không có năm gã đại hán mặc hắc y thoạt nhìn trông không giống người tốt, dựa theo bề ngoài mà nói, cô tuyệt đối là một thục nữ đàng hoàng tiêu chuẩn, có tài có đức.
Nhưng "thục nữ" lại híp hai mắt, âm độc nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngươi hãy trành chết Phạm lão bên này đi. Hừ, nếu phát hiện có người nào dám qua mặt Thanh Liên Hội giao dịch lén lút với hắn, ngươi hãy trực tiếp kết liễu hắn cho ta."
Trần Dương mỉm cười thật nhã nhặn, gật gật đầu đáp: "Vâng, xin Đại tiểu thư yên tâm."
Thanh tỷ đúng là độc phụ, độc quá xá độc luôn: