Diêu Thanh và Đạm Đài Yên cũng đang chạy tới Tàng gia, nhưng cô lái xe không mau, không cần phải... Lo lắng, đối với cô mà nói, cùng Đạm Đài Yên cùng một chỗ là trân quý nhất, chuyện khác có cũng như không. Cô tới Tàng gia chậm hơn Sở Thanh Phong phút.
Ánh mắt Diêu Thanh thật là tốt, cách Tàng gia còn một khoảng, Đạm Đài Yên chỉ có thể nhìn thấy đại môn mở rộng, năm người đứng ở cửa, diện mạo rất mơ hồ, Diêu Thanh lại có thể liếc mắt một cái liền thấy rõ, trong đó có ba người là thuộc tổ của Sở Thanh Phong, cô nhăn mặt thản nhiên nói: "Sở Thanh Phong mang người tới, vướng bận!"
Đạm Đài Yên không nghi ngờ thị lực của Diêu Thanh, thế giới này chỉ có nàng hiểu rõ Diêu Thanh nhất, cô là người ai cũng nhìn không thấu, vĩnh viễn thần bí, giống như trên thế giới này không có chuyện có thể làm khó được cô, luôn làm cho người ta có cảm giác không thực nhân gian khói lửa. Cho dù Đạm Đài Yên là người Diêu Thanh thân mật nhất, cũng có chút không nhìn thấu cô. Nàng sở dĩ hiểu rõ Diêu Thanh nhất, cũng là bởi vì cô nguyện ý mời nàng bước vào thế giới nhỏ mà thôi.
Lời Diêu Thanh nói, Đạm Đài Yên chỉ cười một tiếng, không đánh giá. Nàng biết đây đối với Diêu Thanh mà nói, không phải việc khó, nàng chỉ sợ phiền toái.
Hai bảo an Tàng gia và ba cảnh sát dưới trướng Sở Thanh Phong thấy một chiếc xe lạ lại đây, đều tưởng người của đối phương, đường này không có khả năng xuất hiện người không quan hệ, năm người không hẹn mà cùng ngăn chặn đại môn, ánh mắt không hề tốt. Diêu Thanh phớt lờ, vô cảm chạy thẳng vào cổng mới hạ cửa xe, không nhô đầu ra cũng không nói chuyện.
Diêu Thanh cùng Đạm Đài Yên đều là cái loại liếc mắt một cái liền nhìn ra người không đơn giản, khí độ không thể xâm phạm, bảo an của Tàng Huyền Thanh tự nhiên là không biết các nàng, nhưng những cảnh sát kia lại biết, các nàng thật sự rất dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ, đều là liếc mắt một cái liền có thể nhớ kỹ cả đời, là lãnh đạo của bọn hắn, là chỉ huy nhiệm vụ lần này, tuy rằng không biết chức vị của các nàng, nhưng thấy các nàng có thể cùng thị trưởng Trần Minh Ngôn ngang vai ngang vế, cũng biết địa vị của các nàng như thế nào.
Ba gã cảnh sát theo bản năng cúi chào, nhất thời gọi không ra xưng hô, có chút xấu hổ. Diêu Thanh thản nhiên hỏi: "Đội trưởng Sở Thanh Phong của các ngươi ở bên trong?"
"Đúng... Đúng vậy."
"Ừ, các ngươi canh chừng nơi này đừng để ai tiến vào." Diêu Thanh ngữ khí bình thản không mang theo cảm xúc, lại có một cỗ uy thế làm người ta khó có thể kháng cự. Ba người vội vàng đáp ứng, lôi kéo hai gã bảo vệ tránh ra, Diêu Thanh cũng không kéo dài, chậm rãi quay cửa xe lên, trực tiếp chạy vào. Sở Thanh Phong tuy rằng hung hung, cũng không có trực tiếp lái vào, Diêu Thanh ngược lại, hoàn toàn xem như nhà mình, tuyệt không khách khí.
Xe ở Tàng gia cũng chỉ là đi vài bước mà thôi, bởi vì ở giữa còn cách một đoạn đình viện, căn bản không thể thông xe, Diêu Thanh và Đạm Đài Yên đành phải xuống. Đi vào đình viện, Diêu Thanh nhăn mặt cẩn thận quan sát xung quanh, Đạm Đài Yên thấy cô đột nhiên dừng bước nghi hoặc hỏi: "Thanh, làm sao vậy?"
Diêu Thanh có điểm ngạc nhiên cười cười, nói: "Tàng gia thật là thú vị, em xem tòa đình viện này, thoạt nhìn bình thường, nhưng kỳ thật đây là trận pháp cực kỳ hiếm thấy, có thể mê hoặc người ta, nếu không có người dẫn đường, xoay chuyển hồi lâu cũng nói không chừng."
Đạm Đài Yên nghe Diêu Thanh nói như vậy, cũng cẩn thận quan sát, lại không hề phát hiện cái gì kỳ quặc, nhưng nàng không có hoài nghi Diêu Thanh, sự bác học của Diêu Thanh, nàng kiến thức không chỉ một lần, trái lại cảm thấy Diêu Thanh không gì không hiểu, kiến thức bao quát các mặt, thậm chí là kỳ tích gì đó cũng biết. Không biết cô là từ nơi nào học được, lại như thế nào có nhiều thời giờ như vậy, học nhiều đồ như vậy.
Diêu Thanh thấy động tác của Đạm Đài Yên, ôn nhu cười, nói: "Nếu không hiểu sẽ nhìn không ra kỳ quặc, Yên, nếu em có hứng thú, ngày sau tôi có thể nói cho em nghe."
Đạm Đài Yên đẩy đẩy tiểu quỳnh mũi, nói: "Thôi quên đi, chị cũng không phải không biết em ghét nhất là mấy thứ phức tạp, dù sao chỉ cần chị biết là tốt rồi, chị hiểu chẳng khác nào em hiểu." Nàng sinh ra ở quân nhân thế gia, cũng sinh trưởng ở quân nhân thế gia, tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, hỉ võ bất hỉ văn.
Không cần nhiều lời, Đạm Đài Yên tự nhiên không sợ bị trận pháp cấp thấp gây khó xử, bởi vì bên người nàng chính là Diêu Thanh tri thức uyên bác đâu.
"Muốn đánh lén cảnh sát? Trảo cho tôi, để tôi nhìn xem Tàng gia rốt cuộc ngang tàng đến cỡ nào!" Diêu Thanh và Đạm Đài Yên vừa tiếp cận phòng khách liền nghe thấy Sở Thanh Phong lạnh lùng nói, nhìn lại, chỉ thấy hai phe đã giằng co.
Diêu Thanh khẽ cau mày, đứng ở cửa lên tiếng: "Tốt lắm, Sở Thanh Phong ngươi mang theo người của ngươi trở về đi, chuyện nơi đây ta sẽ xử lý."
Thanh âm của cô không vang dội, như đang nói chuyện bình thường, nhưng nó lại có hiệu quả khó tưởng tượng nổi, thanh âm kia truyền vào tai mỗi người, liền giống như một đạo thanh tuyền, nháy mắt khiến người tỉnh táo lại.bg-ssp-{height:px}
Mọi người đột nhiên nghe thanh âm này, nhìn về phía cửa, đã thấy hai nữ nhân cực kỳ xuất chúng, một nữ tử mặc sườn xám màu xám nhạt, không trang điểm, lại đẹp hơn bất kỳ nữ nhân trang điểm nào, đó là một cảm giác cực kỳ thiên nhiên thoát tục, như là tiên nữ không dính khói lửa nhân gian. Người kia, mặc quân trang lục sắc, cũng không hoá trang, lại đồng dạng xinh đẹp, hơn nữa hai mắt sáng ngời có thần, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.
Trường hợp bởi vì thanh âm của Diêu Thanh, thoáng chốc yên tĩnh trở lại, không khí có chút quái dị. Ở trong mắt của nam nhân, đây cũng là hình ảnh phấn khích, sáu vị mỹ nữ xuất chúng giờ phút này tụ lại với nhau, Diêu Thanh trong trẻo thoát tục, Đạm Đài Yên mạnh mẽ oai hùng, Tàng Huyền Thanh quyến rũ mị hoặc, Mộ Dung Phỉ lãnh diễm thuỷ linh, Sở Thanh Phong xinh đẹp hào phóng, Cố Dao manh manh đáng yêu.
Sáu nữ nhân, tầm mắt dao động có chút kỳ dị, Diêu Thanh nhìn chăm chú vào mỗi người, ánh mắt thật bình thản, nhưng ngầm có một cỗ khí thế làm cho người ta không dám đối diện, Đạm Đài Yên đưa ánh mắt tuần tra qua lại ở giữa Sở Thanh Phong, Cố Dao, Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ, bộ dáng như đang suy nghĩ, không ai biết nàng suy nghĩ cái gì. Bốn người Tàng Huyền Thanh đều nhìn Diêu Thanh và Đạm Đài Yên, ai cũng không nói, âm thầm đánh giá đối phương.
Không khí đang ngưng trọng, đột nhiên một tiếng "ầm" vang lớn, mọi người hướng chỗ tiếng vang nhìn lại, đã thấy Kinh Luân đứng sau luôn luôn bình tĩnh như cao tăng nhập định, lúc này thần tình kinh hãi nhìn Diêu Thanh, bối rối lui ra phía sau đụng phải ghế dựa, ngã ngồi dưới đất, bởi vì trên mặt hắn viết đầy kinh văn, khó nhìn thấy diễn cảm, nhưng ánh mắt hắn lại như gặp quỷ, tràn ngập kinh hoảng, hơn nữa miệng hắn hé mở, tựa hồ muốn nói cái gì, cảm xúc sợ hãi lại ngăn ở yết hầu, nói không nên lời, hai tay hai chân lạnh run.
Diêu Thanh chú ý tới Kinh Luân, cô liếc mắt một cái nhìn sang, hai tròng mắt hiện lên một tia sáng lạnh, khẽ cau mày, nhưng chỉ trong nháy mắt lại dời đi tầm mắt, động tác cực nhanh làm cho người ta thấy không rõ, phân không rõ là ảo giác hay sự thật. Tàng Huyền Thanh cũng kinh ngạc vì chưa bao giờ biết có cái gì có thể nhượng Kinh Luân kinh hoảng như thế, cô chưa bao giờ thấy qua hắn có bộ dáng như thế, phải biết rằng khi sinh mệnh gặp phải uy hiếp, hắn đều có thể bảo trì bình tĩnh. Tàng Huyền Thanh theo ánh mắt Kinh Luân nhìn qua, vừa lúc thấy chính là Diêu Thanh, lông mày nhíu chặt lại, nữ nhân này rốt cuộc vì sao đến đây, thế nhưng có thể làm Kinh Luân thất thố, nhìn biểu tình của hai người, tựa hồ còn là quen biết cũ?
Những người khác cũng sôi nổi suy đoán, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Diêu Thanh không để ý, nhìn Sở Thanh Phong chờ nàng đáp lại, ánh mắt hờ hững vô ba. Đối diện Diêu Thanh, Sở Thanh Phong nhíu mi không nói lời nào, nàng không cam lòng, bây giờ cơ hội tốt như vậy, nếu không trảo Tàng Huyền Thanh trở về, sợ là lúc sau sẽ rất khó.
Cùng Diêu Thanh đối diện hồi lâu, Sở Thanh Phong vừa định phản bác, điện thoại đột nhiên vang lên, vừa vặn cho nàng một cơ hội sắp xếp câu từ, dù sao Diêu Thanh mới là lãnh đạo, mà cảnh đội yêu cầu kỷ luật nghiêm minh, nàng rất khó phản kháng, vì thế nàng nói câu thật có lỗi cầm di động nhìn, là Sở Thu, nàng nhíu mày, chẳng biết vì sao, nàng đột nhiên có dự cảm bất hảo, quả nhiên là thế, nàng bắt máy liền nghe Sở Thu nói: "Thanh Phong, ta nghe nói con đi Tàng gia... Thu đội đi."
Sở Thanh Phong âm trầm, lạnh lùng hỏi: "Vì cái gì?"
Sở Thu dừng một chút, mới trả lời, chỉ là thanh âm nhu hòa rất nhiều: "Thanh Phong, con hãy thu đội trước đi... Đây là mệnh lệnh."
Sở Thanh Phong cúp điện thoại, sắc mặt lãnh đến đáng sợ, Cố Dao đứng một bên nhìn thấy lo lắng không thôi, nơi này tâm tình của cô phức tạp nhất, cô không muốn Tàng Huyền Thanh có việc, mà bên kia, cô lại muốn Sở Thanh Phong hồi tâm chuyển ý. Những người khác nhìn chăm chú vào Sở Thanh Phong đoán ra nội dung, Sở Thanh Phong nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi, âm thanh lạnh lùng nói: "Thu đội!"
Sau đó chiêu gì cũng không đánh, liền lĩnh đi ra ngoài, khi lướt qua Diêu Thanh, Diêu Thanh thậm chí cảm giác được một trận âm phong thổi qua nhưng cô không hề thay đổi, trên thế giới này không có gì có thể ảnh hưởng cảm xúc của cô.
Sở Thanh Phong vừa đi, Tàng Huyền Thanh trải qua suy đoán liền chắc chắn hai người này hằn là người Đạm Đài gia đến từ Kinh Thành, chỉ là không biết các nàng có mục đích gì, còn Kinh Luân vì sao lại sợ hãi nữ nhân kia như thế, tất cả chuyện này tựa hồ như một cơn mê, nhưng mà cô cũng không nóng nảy hỏi, ngược lại là đè xuống nghi hoặc, mỉm cười, tao nhã yên nhiên, nói: "Ai tới là khách, tuy rằng không biết các ngươi là ai, nhưng... Mời vào, mời ngồi."
Nói xong câu đó, cô quay đầu nói với Trần Dương: "Trần Dương, đỡ Kinh Luân đại sư."
Diêu Thanh thản nhiên gật gật đầu, lôi kéo Đạm Đài Yên đi đến ghế ở đối diện Tàng Huyền Thanh, ánh mắt bình thản vô ba, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân này rất ý nhị, đã vậy còn rất nhanh nghĩ ra phương thức ứng đối, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, làm việc lại vô cùng kết cấu, hơn nữa còn thu phục được tên hòa thượng kia, thú vị."
Uầy, nghe tả vẻ đẹp của đại đội lục mỹ nhân mà tê hết cả người:
Cuối truyện bộ tứ Hề-Y-Lâm-Mộng đả tương du, hảo mong chờ: