Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ Nhã Vy
Võ Tòng được khiêng vào thành, vừa vào cửa thành, dân chúng hai bên đã lập tức hoan hộ, hoa tươi lụa là cũng được ném tới chỗ hắn, Võ Tòng đành miễn cưỡng cười cười.
Lúc này, tim hắn đang khẩn trương đập bình bịch, biểu lộ mất cân đối, đi đường run tay run chân, trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, chính là sắp được gặp Võ Đại Lang rồi!
Bộ đầu thấy hắn như vậy thì nghĩ hắn bị dân chúng nhiệt tình dọa sợ, không khỏi tươi cười hớn hở, trong lòng lại thêm mấy phần thiện cảm với người thanh niên tuấn tú này.
Hắn cười vỗ vai Võ Tòng, an ủi: “Võ huynh đệ, đừng sợ! Dân huyện Dương Cốc chúng ta nồng nhiệt quá đó thôi. Mai có rảnh, ca ca mang đệ đi ăn món bánh nướng Võ Đại Lang nổi danh trong huyện!”
Cái gì? Bánh nướng Võ Đại Lang?
Cả người Võ Tòng chấn động, bắt lấy tay Lý bộ đầu, gấp giọng hỏi: “Bánh nướng Võ đại lang ở đâu? Ở đâu?”
Mày kiếm của hắn nhăn lại, đáy mắt tỏa ánh sáng, bức thiết nhìn Lý bộ đầu, vội vang muốn biết tung tích của ca ca.
Võ Tòng vốn là người có sức mạng, sốt ruột rồi không tự giác mà tăng thêm năm phần sức, nắm tay Lý bộ đầu khiến huynh ta kêu oai oái!!! Huynh ta nhăn mày, kêu gào bảo hắn buông tay.
Võ Tòng lúc này mới kịp phản ứng, vô ý thức buông lỏng tay ra mới nhìn thấy trên cánh tay béo mập của Lý bộ đầu xuất hiện một dấu bàn tay xanh xanh hồng hồng, đành ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi Lý bộ đầu, ca ca của đệ là Võ Đại Lang, đệ thất lạc huynh ấy đã lâu, vừa nghe tin tức của huynh ấy… Ra tay không đúng mực, mong Lý bộ đầu thứ lỗi!!”
Võ Tòng vốn có vẻ ngoài tuấn tú, biết mình làm sai, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ chân thành tha thiết, vẻ mặt áy náy nhìn Lý bộ đầu, khiến cho người ta không tự giác mà tan giận.
Huống chi cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Lý bộ đầu nhấc cánh tay sưng đỏ, miễn cưỡng nở nụ cười, xem như tha thứ cho hắn, kỳ thật trong lòng đã sớm rơi lệ như tắm, má nó chứ, không hổ là anh hùng đánh hổ! Lực cánh tay này cũng đủ tát chết một con gấu rồi!
“Nhưng bánh hấp Võ Đại Lang này bán ở đâu? Kính mong đại ca có thể giúp đệ.” Võ Tòng chuyển chủ đề đặt lên người Võ Đại Lang tiếp.
Lý bộ đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, trong lòng cảm thấy dường như có cái gì khang khác, như là… đang sống! Đúng, chính là loại cam giác này, lúc mới gặp mặt, trên người người trẻ tuổi này vẫn mang theo vẻ phiền muộn, đôi mắt trầm lặng tối tăm, bây giờ mới có chút tinh thần phấn chất.
Lý bộ đầu thỏa mãn gật đầu, thấy Võ Tòng sốt ruột tiến lên một bước, sắc mặt lập tức trắng nhợt, không ngớt nói: “Đệ đứng đó được rồi!” Giỡn quài, vừa không cố ý chút mà còn suýt bẻ gãy tay mình rồi, nếu giờ mà kích động thì còn muốn mình sống sao?!
Lý bộ đầu vẫn còn sợ hãi nói: “Bánh hấp của Võ Đại Lang mới mở ở phố thiếu niên đó. Nhưng hôm nay náo nhiệt như vậy, chắc Võ Đại Lang cũng có ra xem.”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời: “A! Đó không phải là Võ Đại Lang sao? Ấy… Đại Lang, mau tới đây! Nhanh lên!”
Lý bộ đầu vội ngoắc Võ Đại Lang.
Từ lúc Lý bộ đầu gọi tên Võ Đại Lang, cơ thể Võ Tòng đã cứng ngắc lại, hắn chậm chạp xoay người, thậm chí còn nghe được tiếng các đốt ngón tay của mình kêu răng rắc, sau đó hai vóc người đi ra khỏi đám đông, một thiếu niên môi hồng dắt một người trung niên tướng mạo xấu xí.
Bao nhiêu hình ảnh lại hiện ra trước mắt.
Đôi mắt võ Tòng thấp thoáng ướt.
“Ca…” Môi hắn mấp máy, cẩn thận từng li từng tí như sợ đánh thức mộng đẹp trước mắt.
Võ Đại Lang vẫn không phát hiện ra hắn, vẫn đi theo sau Vận Ca.
“Ca!…” Võ Tòng rớt nước mắt, giọng càng lúc càng lớn “Ca!…”
Đúng rồi, lúc này ca ca còn sống! Còn sống!
Võ Tòng cười rộ lên.
“Ca…” Hắn dùng hết sức hô to!
Tiếng hét từ tận đáy lòng, xuyên qua đám người đánh thẳng vào tim Võ Đại Lang.
Lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, không thể tin được mà ngẩng đầu.
Trong đám người, Nhị Lang đẹp trai thiện lương vô cùng nhà y đang đứng đó vừa khóc vừa cười.
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy cơ thể mất đi lực khống chế trong nháy mắt, y muốn mở miệng, nước mắt lại không nhìn được mà rơi xuống, là Nhị Lang sao? Nhị Lang nhà y về rồi sao?
Y cứ đứng trơ mắt ếch như vậy nhìn Võ Tòng lau sạch nước mắt, nở nụ cười sáng lạn, thoáng cái đã quỳ xuống trước mặt y, ôm chầm lấy y.
Võ Nhị Lang trở về thật rồi! Lúc này Võ Đại Lang mới dám tin, lập tức lên tiếng hỏi: “Nhị Lang, đệ đệ! Đệ về thật rồi sao?”
Võ Tòng muốn nói gì đó nhưng nước mắt cứ rơi tí tách, hai huynh đệ cứ ôm nhau khóc như vậy.
Cảnh huynh đệ gặp lại cảm động lòng người khiến quần chúng xung quanh cũng không nhịn được nước mắt.
Lý bộ đầu sờ khóe mắt, tới trước vỗ vai Võ Tòng: “Thì ra đệ chính là Võ Nhiị Lang sao! Tiểu tử! Đệ may mắn lắm đấy!”
Hắn thường tới tiệm bánh của Võ Đại Lang mua bánh hấp, đương nhiên cũng biết trong tiệm có một mỹ nhân tên Lạc Man, nghe Đại Lang nói, đây là em dâu y chuẩn bị cho đệ đệ, lúc ấy hắn còn hâm mộ mãi không thôi.
Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Võ Tòng, hắn đúng là ghen ghét không nổi, nhìn là biết hai người quả xứng đôi, trai tài gái sắc.
Võ Tòng cho rằng Lý bộ đầu nói vậy vì mình có ca ca như Võ Đại Lang, lập tức gật đầu đống ý: “Lý bộ đầu nói rất đúng.”
Nhận thân xong, Võ Đại Lang nhiệt tình kéo Võ Tòng về nhà, trên đường đi còn không ngừng thuật lại chuyện bấy lâu nay, còn cường điệu cái tên của Lạc Man.
Võ Tòng nhẫn nại nghe cả buổi, phát hiện ra ca ca nói mười câu thì chín câu là về người tên Lạc Man kia, Lạc Man lợi hại thế này, dùng một địch ba, Lạc Man thông minh thế kia, phát minh ra bánh nướng thịt lăm, Lạc Man cẩn thận thế nọ, làm quần áo cho y, vân vân và mây mây.
Nghe qua, trong lòng Võ Tòng liền không thoải mái.
Kiếp trước hắn chưa từng nghe tới cái tên Lạc Man! Lại nói, Lạc Man kia có lợi hại gì, dùng một địch ba cái gì, hắn tay không tấc sắt đánh hổ đây nè! Bọn họ không gặp nhau lâu như vậy, ca ca còn chẳng thèm quan tâm hắn!
Trong bản năng, Võ Tòng sinh phản cảm với việc Lạc Man chiếm được vị trí của mình.
Nhưng việc cấp bách không phải là việc này.
“Ca ca không lấy vợ sao?” Võ Tòng nghe mãi vẫn không thấy nhắc đến chị dâu, không chờ được mà hỏi.
Võ Đại Lang ngượng ngùng gãi đầu: “Ca ca thế này thì nào có ai chịu để ý tới?”
Võ Tòng khẽ nhíu mi, sao không giống như trước? Hắn vừa phát hiện chẳng những không giống mà cuộc sống của ca ca dường như cũng tốt hơn trước nhiều, tuy không phải mặc vải vóc tinh xảo nhưng cũng không mặc vải bố như trước, trên quần áo chẳng có lấy miếng vá nào!
Có chuyện gì xảy ra rồi?
Võ Tòng buồn bực.
“Ca ca, huynh biết người phụ nữ nào tên Phan Kim Liên không?” Nghĩ nửa ngày cũng không ra đầu mối, Võ Tòng trực tiếp mở miệng hỏi.
Võ Đại Lang thoáng kinh ngạc nhìn hắn, không hổ là Nhị Lang! Biết nhanh vậy!
“Biết chứ! Phan Kim Liên là Lạc Man đó!” Võ Đại Lang sảng khoái trả lời.
“Cái gì?” Võ Tòng trừng to mắt hô lên, Phan Kim Liên chính là Lạc Man?!
Võ Đại Lang tò mò nhìn đệ đệ nhà mình, lại kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Sau khi nghe xong, Võ Tòng trầm mặc mất nửa ngày rồi mới mở miệng: “Phan Kim Liên không muốn gả co ca ca cho nên mới nhận ca ca làm nghĩa huynh sao?”
Nữ nhân này vẫn xem thường ca ca như vậy! Võ Tòng cắn răng nghĩ, hình ảnh Võ Đại Lang chết kiếp trước hiện lên, Võ Tòng như lâm vào ác mộng, Phan Kim Liên và gian phu Tây Môn khánh như xuất hiện trước mặt khiến hô hấp hắn dồn dập, hai mắt đỏ bừng, chỉ hận không thể giết chết nàng ta ngay!
Võ Đại Lang nhìn thấy đã biết đệ đệ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đệ hiểu lầm rồi! Ta vốn không muốn lấy muội ấy! Ta muốn muội ấy làm em dâu cơ!”
Cái gì? Võ Tòng thoáng cái dại ra!
Cái gì gọi là thiên lôi cuồn cuộn? Chính là đây!
Chị dâu kiếp trước lại thành vợ mình kiếp này!
Võ Đại Lang một lòng nói tốt cho Lạc Man “Thật ra Tiểu Man tốt lắm. Mấy ngày nay may mà có muội ấy chăm sóc, đệ đệ sau này phải đối tốt với người ta đấy!”
Thất thần mất một chút, Võ Tòng đột nhiên kịp phản ứng lại, như vậy cũng tốt, ít ra ca ca cũng an toàn, về phần hắn, hắn lại muốn xem ả dâm phụ kia có thể làm gì!”
“Vâng!” Khóe miệng Võ Tòng nở nụ cười mỏng như tơ.
Đang nói chuyện thì tới tiệm bánh Võ Đại Lang.
Võ Tòng kinh ngạc nhìn cửa hàng trước mặt, mặc cho Võ Đại Lang kéo vào cửa hàng.
“Tiểu Man! Huynh về rồi nè!” Võ Đại Lang vui mừng hô lên.
“Đến đây!” Giọng nữ như chuông bạc truyền tới.
Võ Tòng không tự giác mà nắm chặt hai tay, ánh mắt thù hận bắn về phía sau tấm vải rèm.
Một tràng tiếng loạt xoạt vang lên, nương theo đó là rèm vải bị xốc lên, dung mạo tinh xảo của Lạc Man rơi vào tầm mắt hắn.
Tiện nhân! Quả nhiên là ả! Võ Tòng hận không thể xông liên lột da ả ta, uống máu ả ta!
Ánh mắt nóng rực khiến nụ cười của Lạc Man ngưng lại, quay đầu theo bản năng.
Một đôi mắt như mắt rắn độc đâm thẳng vào tìm, dọa cho nàng tim đập chậm mất nửa nhịp.
Là Võ Tòng! Trong lòng Lạc Man hô to lên.