Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Dịch Chi tuy không phải sinh viên thể thao nhưng từ những năm trung học đã là chân sút vàng của đội bóng Sùng Văn, năng lực tuyệt đối xuất sắc.
Một cầu thủ thuận chân trái như Lương DỊch Chi thực sự giỏi vận dụng tư duy nghịch đảo[] trên sân bóng, từ đó các cầu thủ phòng ngự khó có thể cản bước.
[]: xem xét điều ngược lại những thứ bạn mong muốn.
Thân hình cao to lại linh hoạt không ngờ, thuần thục dẫn bóng lướt qua đối phương.
Đại học Trung Sơn và đại học Sùng Văn đều là hai đội thường tiến vào sâu trong giải đấu, nếu ở năm trước, ai thắng ai thua thì đến phút cuối vẫn chưa dám chắc.
Năm nay thì khác, Sùng Văn được đá sân nhà nên có lẽ chiếm ưu thế hơn, cộng thêm quái vật sân cỏ Lương Dịch Chi xuất trận, kết quả dự đoán sẽ bùng cháy.
Lương Dịch Chi được đo ni đóng giày cho vị trí tiền đạo, cậu giống mũi đao sắc nhọn, một lần lại một lần rạch mở hàng thủ Trung Sơn.
[]: thường đứng gần khung thành của đối phương nhất, và do đó chủ yếu chịu trách nhiệm ghi bàn cho đội bóng của mình
Chỉ mới mười phút bắt đầu trận đấu, Sùng Văn đã triển khai vài mũi tấn công mãnh liệt, tuy Trung Sơn đã giải quyết mối nguy nhưng khí thế dần suy yếu.
Thời gian trôi qua, lối đá của Sùng Vàng càng thăng hoa, Trung Sơn bị bó tay bó chân nên đành đặt toàn bộ tinh lực lên tuyến phòng thủ, nhịp điệu trận đấu rơi vào chân những cầu thủ sân nhà.
“Phút thứ mười chín của trận đấu, Sùng Văn đã tổ chức nhiều pha tấn công nguy hiểm trước khung thành Trung Sơn. Chúng ta có thể thấy năm nay Sùng Văn đã sẵn sàng với trạng thái tốt nhất, số mười! Số mười Lương Dịch Chi sút bóng, một cú sút đẹp mắt!!!”.
Lúc này Lương Dịch Chi phát huy toàn bộ ưu thế tốc độ, trước khi Tcầu thủ Trung Sơn kịp cản phá thì cậu lập tức thay đổi trọng tâm cơ thể, công phá thẳng tiến về vùng m[].
[]: Lấy điểm phạt đền làm tâm kẻ một cung tròn ở ngoài khu phạt đền có bán kính m, để xác định vị trí đứng của những cầu thủ khi thực hiện quả phạt m. Khu phạt đền còn thường được gọi là “vùng cấm địa” hoặc “vòng m“.
[]: hình minh họa
Hậu vệ Trung Sơn hoảng loạn, ùa lên muốn ngăn cơn bứt tốc của Lương Dịch Chi, nhưng chưa kịp thì đúng lúc này Lương Dịch Chi bỗng nhiên tung một cú sút thẳng về phía khung thành.
Thủ môn trơ mắt nhìn quả bóng nhanh như chớp chuẩn xác lao đến góc chết, cậu ta thử nhảy lên bắt bóng nhưng vẫn thất bại.
“VÀOOOO! Sùng Văn quả thực đang sở hữu một cầu thủ ưu tú tiềm năng. Chỉ trong hai mươi phút đầu tiên, cậu ấy đã ghi được bàn thắng dù đây chỉ là màn chào sân đầu tiên ở một giải bóng đá lớn….”.
Tiếng hoan hô từ khán đài bùng nổ đến tận chân trời, chấn động đầu Phần Kiều quay mòng mòng. Ngay lúc ấy, Lương Dịch Chi đang chạy bỗng xoay người vẫy tay với khán giả, giơ ngón trỏ thẳng lên trời. Vài sợi tóc đen lòa xòa, nụ cười tươi rói hiên ngang đẹp trai khiến trái tim người ta như muốn trốn thoát khỏi lồng ngực.
Màn hình lớn chiếu hình ảnh cận cảnh, bình luận viên chộp mổ xẻ động tác này ngay.
“Lương Dịch Chi giơ một ngón trỏ về phía cổ động viên Sùng Văn, chắc biểu hiện cho bàn thắng đầu tiên, chẳng lẽ cậu ấy rất tự tin vào bàn thắng thứ hai thứ ba sao? Xem ra cậu trai tự tin phết đấy......”.
Thiếu điều muốn hoạch toẹt là Lương Dịch Chi kiêu căng ngạo mạn.
La Tâm Tâm vỗ vỗ ngực, những cái khác cô không rõ lắm nhưng cô dám khẳng định, ánh nhìn sau bàn thắng chắc chắn dành cho Phần Kiều, động tác ngón trỏ kia cũng hướng về Kiều Kiều luôn.
Chiến thắng đầu tiên tặng em….Ngẫm lại thì, thật sự cao ngạo chọc trời!!!
Mái tóc đen kia, khuôn mặt đẹp trai ương ngạnh, khuôn ngực rắn rỏi gợi cảm, khiến cô – một người yêu bằng mắt không thể kìm nén được tim đập mặt đỏ! Không uổng công khi gia nhập đội ngũ fan girl Lương Dịch Chi mấy năm liền!
“La Tâm Tâm….” – Lí Dương kéo ba hồn chín vía cô quay về. “Em lại bị trai đẹp hớp hồn đúng không?”.
La Tâm Tâm nhanh chóng nhắm mắt thủ thân trong sạch, nghiêng người ôm eo Lí Dương, phủ nhận liên hồi: “Không có không có, em chỉ mê mẩn một mình anh thôi!”.
“Thật sao?”.
“Thật!!!!” – La Tâm Tâm khẳng định chắc nịch, cô hạ giọng, bỗng phát hiện môi chạm vào một vật thể mềm mềm.
Cái gì thế này? La Tâm Tâm mở mắt mới phát hiện môi mình vậy mà chạm vào má Lí Dương.
“Cái này cũng không thể trách anh” – Lí Dương ngây thơ vô tội. “Em nhắm mắt tự hôn đấy chứ”.
“Anh đành cho em hôn một cái, người khác cũng không được đặc quyền này đâu” – Lí Dương vênh váo.
Giả như người vừa sáp mặt đến không phải cậu ta, Phần Kiều không chịu nổi nữa, cô quay đầu đi. Tôi chẳng thấy hai người phát cơm chó gì hết, tôi không thấy.
Hiệp một sẽ kết thúc trong vài phút nữa, Lương Dịch Chi quả nhiên lại rung lưới đối thủ lần hai, lúc quả bóng nằm gọn bên trong, mọi người đồng loạt hô vang. Bởi vì sau màn ghi điểm, cậu cố ý chạy đến khán đài Sùng Văn giơ số hai!
Mồ hôi lăn dài nhưng thoáng nhìn cậu vẫn tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, nụ cười rộ lên hàm răng trắng bóng.
Lướt qua trông ngứa mắt thật!
Ít nhất đối với cổ động viên Trung Sơn, những người hâm mộ bóng đá từ ngàn dặm xa xôi đến Đê Đô phải cắn răng chịu đựng.
Hiệp một kết thúc, đại học Trung Sơn thủng lưới hai bàn, cầu thủ mỏi mệt không thể vực dậy nổi. Ở hiệp hai, huấn luyện viên phải thay hai cầu thủ cạn kiệt năng lượng, chiến thuật đổi thành quyết phòng thủ nghiêm ngặt.
Đến làm khách, việc thất thủ có thể giải thích, nhưng ít ra không thể Sùng Văn xuyên thủng lưới bọn họ lần nữa!
Mục tiêu của hàng phòng thủ là Lương Dịch Chi, hai cái đuôi Trung Sơn màu vàng lẽo đẽo theo sau cậu, chín cầu thủ còn lại gần như cố thủ ở nửa sân nhà.
“Trơ tráo ghê….” – Mặt La Tâm Tâm đen xì nổi cáu: “Bên Trung Sơn chơi bẩn vậy hả? Lòng tự trọng của một đội bóng mạnh đâu rồi?”.
“Kèm Lương Dịch Chi sát như vậy, chắc cậu ấy không ghi bàn được rồi….” – Phần Kiều cảm nhận sâu sắc mình rất sợ Lương Dịch Chi đá được quả thứ ba thì đầu óc lại chập mạch chạy đến trước khán đài giơ ba ngón nữa.
“Này không dám chắc” – Lí Dương ngồi cạnh cười cười đầy ẩn ý. “Hiện giờ Lương Dịch Chi đang lôi cái đuôi chạy khắp sân, thể lực bọn họ sắp chống đỡ hết nổi rồi….”.
Khoảng cách đến chỗ Lương Dịch Chi rất xa, Phần Kiều cố nhìn chăm chăm, hai người Trung Sơn quả nhiên chạy ngày càng chậm, dần dần bị Lương Dịch Chi bỏ xa.
Cơ hội!!!!
Lúc này bỗng dưng một trung vệ[] bất thình lình truyền một đường bóng dài cho Lương Dịch Chi, phía trước cậu không có bất kì cầu thủ nào ngáng đường, cầu thủ Trung Sơn chỉ nghĩ Sùng Văn chuyển sang tấn công nên nới lỏng cảnh giác.
[]: Trung vệ (hậu vệ trung tâm) là một vị trí thuộc hàng hậu vệ đảm nhận nhiệm vụ phòng ngự của đội bóng. Trong đội hình thi đấu của một đội bóng, trung vệ sẽ thi đấu ở dưới hàng tiền vệ và ở trên hậu vệ, thủ môn. Theo đó, nhiệm vụ chính của trung vệ sẽ kèm các cầu thủ tấn công của đối phương chơi tại cùng vị trí, hỗ trợ cho thủ môn trong quá trình bảo vệ cầu môn của đội nhà.
Cú chuyền bóng này có thể nói là không hề có chủ ý, xung quanh chẳng có ai, thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, Lương Dịch Chi đã co chân sút thật mạnh.
“Lương Dịch Chi phán đoán sai lầm…..” – Bình luận viên chưa dứt lời, bóng đã lọt vào cầu môn Trung Sơn…
Một cái bạt tai cực mạnh!
Bình luận viên vội vàng chữa ngượng: “Xem ra trạng thủ môn Trung Sơn hôm nay không tốt, bóng đã bay sượt qua đầu ngón tay, cú sút này hoàn toàn nằm trong khả năng chặn bóng của cậu ấy! Lương Dịch Chi đã lập được cú hat-trick ngay khi mới chào sân. Có vẻ huấn luyện viện Sùng Văn táo bạo đưa ra quyết định cho một tân binh giữ vị trí tiền đạo là hoàn toàn chính xác......”.
Thủ môn Trung Sơn đành kêu than, chỉ cậu ta biết lực sút từ quả bóng kia cỡ nào, đến bây giờ đầu ngón tay bị sượt không còn cảm giác dù cậu đã đeo găng tay.
Chơi bóng kiểu này thì đấu giải này làm gì? Cứ thế trở thành cầu thủ chuyên nghiệp luôn đi!.
Cơ bản tỉ số thắng thua đã định, lần này Lương Dịch Chi không giơ ba ngón nữa, bởi Lương Dịch Chi chưa kịp manh động thì cầu thủ đội Sùng Văn đã kích động tung lên trời, mặt cậu đen như đít nồi.
Ngược lại Phần Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Trung Sơn mạnh dạn bày ra đội hình thùng sắt[] thể hiện lời thề son sắt không cho Sùng Văn lấy thêm một bàn thắng nào nữa.
[]: hay còn được gọi là đội hình hậu vệ, là một chiến thuật phòng ngự siêu chắc chắn. Có khả năng phản công nhưng thấp, chủ yếu thiên về phòng ngự.
Rất may là lần này, Sùng Văn không ghi thêm bàn nào cho đến hết hiệp hai.
......
Trận đấu kết thúc, trong phòng thay đồ, Lương Dịch Chi thậm chí chưa đợi huấn luyện viên quay về tổng kết đã nhanh chóng thay áo đấu tắm rửa rồi vội vã chạy ra khán đài số của Sùng Văn, cả quá trình chưa đến phút.
Dòng người ở lối ra dày đặc, mọi người lần lượt di chuyển, nhóm Phần Kiều chắc là chưa về.
Quả nhiên không đến nửa phút sau, Phần Kiều và La Tâm Tâm xuất hiện trong đám đông.
Vóc dáng Lương Dịch Chi cao to đẹp trai ngời ngời, hòa mình vào đám đông chưa bao lâu thì đã có người nhận ra, đám đông xôn xao không ít.
“Kiều Kiều, Lương Dịch Chi đang đợi cậu đúng không?” – La Tâm Tâm nhận ra Lương Dịch Chi đầu tiên.
Phần Kiều ngẩng đầu, hoảng sợ núp sau lưng La Tâm Tâm, cô tránh những người dồn dập như vậy còn không kịp.
Lương Dịch Chi cứ như không phát hiện Phần Kiều đang né mình, đi về phía cô ngay tắp lự.
“Phần Kiều!”.
Những sợi tóc đen nhỏ nước tong tong, ánh mắt trong veo sáng rực, không có một chút gì mệt mỏi sau phút trận đấu, trái lại thần thái sảng khoái rạng ngời. Rõ ràng hai người không quen nhau lắm nhưng Lương Dịch Chi gọi tên Phần Kiều như đã gọi cô một ngàn lần.
La Tâm Tâm cảm thấy có chút ngược thân, một cô fangirl nồng nhiệt trơ mắt nhìn thần tượng của mình chỉ say đắm mỗi một cô gái khác......
Cô gái này còn là bạn thân của cô! Bờ a ban nặng bạn, thờ ân thân! BẠN – THÂN!
La Tâm Tâm không do dự kéo Phần Kiều đang núp phía sau mình ra, đuôi cún vẫy lia lịa: “Hotboy à ~ chúc mừng cậu!”.
Dù sao thì Lương Dịch Chi đã ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, rồi tự giác đi bên cạnh Phần Kiều.
“Cậu đi đâu đấy?”.
“Đi ăn” – Phần Kiều chưa kịp bịt miệng La Tâm Tâm thì cô đã nhanh nhảu bán đứng.
“Khéo thế, tôi cũng phải đi ăn” – Lương Dịch Chi bật cười, nụ cười suýt lóa mắt La Tâm Tâm.
“Ừm hứm” – Lí Dương đằng hắng, mặt mày xám xịt.
La Tâm Tâm quay phắt lại, tuôn một tràng không chớp mắt: “Mình vừa sực nhớ mình và Lí Dương mới ăn đây, bây giờ không đói lắm, tụi mình muốn đi hẹn hò. Hai người đi ăn đi, nhân tiện kết bạn luôn”.
Dứt lời nhanh trí kéo Lí Dương rời khỏi sân bóng như chạy trốn, mặt Phần Kiều tối sầm.
Toàn thân Phần Kiều kỳ cục gượng gạo, cô chần chừ một lát rồi nói: “Tôi cũng không đói lắm, cậu tự đi ăn đi”.
“Gì chứ?” – Xung quanh hơi ồn, Lương Dịch Chi cúi ngang lỗ tai Phần Kiều hỏi lại.
Phần Kiều càng không thoải mái, nhưng nhớ đến những chuyện cậu ta từng giúp mình lúc trước bỗng cảm thấy nợ cậu ta thứ gì.
Phần Kiều không phải đứa ngốc nghếch, cô rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, câu trả lời thường chính xác không sai một ly. Cô có thể đoán được tâm tư Lương Dịch Chi đối với mình.
Biểu hiện hôm nay của Lương Dịch Chi quá rõ ràng, Phần Kiều đại khái hiểu Lương Dịch Chi hẹn mình ra ngoài với ý gì.
Phần Kiều không muốn nhưng cô lại do dự, không biết liệu nên nói rõ một lần cho cậu ta không?
Lương Dịch Chi hệt như không phát hiện Phần Kiều đang tần ngần, cậu quyết tâm ngỏ lời: “Cậu muốn ăn bánh ngọt không? Tôi biết một quán dimsum Vân Nam lâu đời nè, ngon lắm”.
Lương Dịch Chi đã khảo sát kĩ lưỡng, chí ít cậu tìm hiểu được Phần Kiều không thích ăn cơm, cô thích ăn bánh ngọt, đặc biệt là bánh trung thu chân mây[] đặc trưng của Vân Nam, từ khi Phần Kiều đến Đế Đô chưa từng được nếm qua.
[]: Bánh trung thu chân mây có thể bắt nguồn từ năm bởi Hồ Tăng Quý, một đầu bếp, cải tiến từ món bánh bao chân mây (một món ăn quen thuộc ở Vân Nam). Nguyên liệu chính là jambon (thịt dăm bông) Tuyên Uy (Vân Nam) và các phụ liệu khác như đường kính, mật ong, mỡ heo, mì nấu chín, …, Lớp vỏ ngoài giòn nhưng không nát, thơm nhưng không khô, dầu nhưng không béo, ngọt nhưng không ngấy, nhân bên trong xốp, mềm, mặn ngọt đan xen.
Bánh trung thu chân mây
Phần Kiều phân vân, thoát khỏi đám đông, bốn phía dần lặng yên, cuối cùng mới đưa ra quyết định. Tình cờ cả hai dừng dưới một tán cây bạch quả[], cô xoay lại, nghiêm túc hỏi: “Lương Dịch Chi, cậu thích tôi đúng không?”.
Cây bạch quả
Hôm nay Phần Kiều khoác ngoài một chiếc áo ngắn màu xanh biển tươi mát tôn lên nước da trắng sáng, một sợi tóc dài mềm mại thẫn thờ trượt xuống bên tai, vẻ mặt trang trọng cùng đôi mắt trong sáng tinh anh xuyên thấu tâm can chộn rộn của Lương Dịch Chi như muốn chạm tay vào.
“Bị cậu phát hiện rồi” – Lương Dịch Chi đáp, ánh mắt không hề bối rối, ngược lại còn thản nhiên vui vẻ thừa nhận.
Mái tóc lòa xòa rũ xuống vầng trán vẫn chưa khô, che khuất tầm mắt cậu. Lương Dịch Chi nóng vội vuốt hết ra sau rồi ép mạnh xuống, cậu cúi đầu, lúc này mới có thể nhìn vào mắt Phần Kiều.
“Cậu cùng đến với tôi chỗ này được không? Nếu không thì để tôi nghĩ cách khác”.
Chiếc áo T-shirt trắng Lương Dịch Chi rộng trắng thùng thình, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Đôi mắt bướng bỉnh thường ngày chỉ đọng mỗi sự chân thành tỏ ý thận trọng đặt câu hỏi.
Được không? Nếu không tôi sẽ suy nghĩ cách khác?
Không hiểu sao hình ảnh một Lương Dịch Chi ngày thường lạnh lùng phũ phàng bất chợt xuất hiện trong đầu Phần Kiều, bộ dạng thô lỗ với con gái bỗng chút hơi buồn cười, người trước mặt này thật sự là Lương Dịch Chi à? Cậu ta cũng có lúc dễ thương thế ư?.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Phần Kiều vẫn lắc đầu, cô túm suy nghĩ vẩn vơ về, trả lời Lương Dịch Chi: “Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm này, cậu không cần lãng phí thời gian nơi tôi”.
Khi bị cả thế giới quay lưng chỉ trích, Lương Dịch Chi đã giúp đỡ Phần Kiều, cô mải vẫn chưa nói câu từ chối, cô đã cân nhắc từ ngữ mình xem là uyển chuyển nhất: “Tôi đã có người mình thích rồi”.
Trái tim Lương Dịch Chi bị giáng một đòn nặng nề, anh đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phần Kiều, phát hiện cô không trốn cũng không tránh.
Đây không phải cái cớ cự tuyệt Lương Dịch Chi, Phần Kiều không hề nói dối.
Lương Dịch Chi im lặng một hồi, cậu đột nhiên cười khúc khích, giọng điệu ngạo mạn: “Người cậu thích có cậu không? Thích cậu giống tôi không?”.
Không chờ câu trả lời, cậu nói tiếp: “Nếu anh ta cũng thích cậu giống tôi, nhất định bây giờ tôi không được phép đứng cạnh cậu”.
Lời phản bác vẫn nghẹn ở họng Phần Kiều, tiếng Lương Dịch Chi đã vang lên.
“Phần Kiều, lãng phí thời gian hay không đều do tôi quyết định” – Lương Dịch Chi khôi phục vẻ lạnh lùng đáng ghét, tia nhìn kiêu căng không chứa chấp bất kì ai, Phần Kiều lờ mờ cảm nhận được sự tức giận ẩn bên trong.
“Cậu đương nhiên có quyền từ chối tôi, nhưng đồng thời tôi cũng có quyền tiếp tục thích cậu. Đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ, tôi sẽ không từ bỏ cho đến khi cậu ở bên một người khác”.
Khẩu khí kiên định, bộ dạng không chút gì gọi là nói đùa.
Khẳng định xong, Lương Dịch Chi quay đi, được hai bước thì chợt nghĩ đến điều gì. Cậu vòng lại trước mặt Phần Kiều, đặt danh thiếp vào lòng bàn tay cô: “Đây là địa chỉ quán bánh trung thu chân mây kia, mỗi lần cầm theo card visit thì không cần xếp hàng nữa”.
Phần Kiều đờ đẫn nhìn Lương Dịch Chi, hiển nhiên chưa kịp phản ứng.
Lương Dịch Chi bỗng dưng cúi người, thừa dịp Phần Kiều lơ là, nhanh môi lẹ mắt nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô rồi đắc ý đứng thẳng dậy.
Cơn gió lùa qua, lá cây bạch quả vàng óng chậm rãi thả rơi, vừa khéo hạ cánh nơi tim Phần Kiều, theo góc độ của Lương Dịch Chi là thế. Khoảnh khắc đó đôi mắt Phần Kiều trợn tròn, cánh môi hoa đào hé mở, cực kỳ đáng yêu.
Tâm trạng Lương Dịch Chi phấn chấn hẳn lên, cậu cười khanh khách: “Phần Kiều, cậu đừng giận”. Bằng cử chỉ dịu dàng, Lương Dịch Chi nhẹ nhàng gỡ giúp Phần Kiều phiến lá vàng au, cậu miết nó trong lòng bàn tay: “Tiếp đây Sùng Văn sẽ còn rất nhiều trận đấu, nếu cậu đến xem, tôi sẽ tặng cho cậu từng bàn thắng một”.
“Tôi không thèm!” – Phần Kiều quả nhiên sửng cồ, không hề quan tâm đến Lương Dịch Chi nữa, cô lập tức quay người bỏ chạy, càng chạy càng nhanh, dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cậu thích người khác thì sao? Lương Dịch Chi không tin mình kém cạnh ai, cũng không tin có người thích Phần Kiều hơn mình.
Một cô gái đặc biệt lần đầu tiên gõ cửa cuộc đời Lương Dịch Chi, làm sao cậu có thể dễ dàng từ bỏ?.
Cơ mà ít nhiều gì bánh trung thu chân mây đã phát huy công dụng, vì mặc dù Phần Kiều tức giận bỏ đi nhưng cô đã không vứt bỏ tấm danh thiếp kia.
So với các món trà bánh khác ở Vân Nam thì lượng thực khách ưa chuộng bánh bao chân mây không nhiều, mà quán bán món này ở Đế Đô cũng không bao nhiêu, hương vị đúng chuẩn lại càng ít ỏi hơn nữa. Lương Dịch Chi thật sự rất vất vả mới tìm được một cửa hiệu lâu đời, mỗi lần ghé mua phải xếp một hàng dài rồng rắn.
Nếu phiền phức như vậy, lỡ Phần Kiều thà bỏ không ăn thì phải làm sao bây giờ?
May mắn thay, tiệm bánh Hằng Viến Trai lâu đời cũng có ý mở rộng quy mô kinh doanh, Lương Dịch Chi thẳng thắn đề xuất với chú Tư thỏa thuận mua được cổ phần của Hằng Viến Trai. Từ đó tiến hành sáp nhập, vì thế muốn ăn bánh Hằng Viến Trai mới ra lò chỉ tốn vài phút.
Lương Dịch Chi không thể kìm chế khóe nhếch lên, không một ai có thể quấy rầy tâm trạng tốt đẹp của cậu.
......
Chẳng ai hay biết một chiếc Maybach đã lẳng lặng đậu trước cửa Đông từ lâu.
Cố Diễn và Phần Kiều đã chiến tranh lạnh một thời gian dài, một mình anh quay về căn nhà cũ. Quen nếp một người bên cạnh bầu bạn, bỗng dưng bên cạnh trống trải không quen chút nào.
Phần Kiều ít nói, cô vốn không thích nói chuyện, chỉ đưa hai đôi mắt biển hồ nhìn đối phương thì họ lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì. Cố Diễn vĩnh viễn không thể nào quên ánh nhìn u buồn lặng im ngày đó.
Mặc dù làm việc cả ngày, trong lòng anh vẫn lởn vởn bóng ma lo âu khôn tả.
Nhưng nhiều năm trước khi Phần Kiều đến, không phải anh đã một mình sớm tối không ai bên cạnh sao?
Dễ quen với xa hoa, khó quen với thanh đạm [].
[]: ý nói từ tiết kiệm đến phung phí thì rất dễ, nhưng từ bỏ lối sống xa hoa về với sự tằn tiện thì rất gian nan. Ở trường hợp này ý chỉ hồi Cố Diễn còn ở một mình thì chẳng cảm giác gì, nhưng khi có Phần Kiều bên cạnh thì anh không dễ quay về những ngày cô đơn nữa.
Đáng lẽ anh nên biết điều đó sớm hơn, tiếc rằng đã quá muộn, đã quá muộn để rời xa giữ khoảng cách với Phần Kiều.
Phần Kiều không giống những người khác, cô là một cá thể đặc biệt, thế giới thuộc về cô sạch sẽ thanh thuần, có sức hút chí mạng với những người loay hoay trong muôn vàn suy nghĩ phức tạp. Ở bên Phần Kiều tựa thử một loại thuốc phiện không thể cai.
Cảm xúc của bạn sẽ không thể dừng trước Phần Kiều dẫn lối, bị nước mắt của Phần Kiều cảm hóa.
Trên đường về nhà, cõi lòng Cố Diễn hỗn loạn, không hiểu lý do lái xe tới cửa Đông Sùng Văn.
Anh luôn đứng ở đó đợi Phần Kiều.
Bảo vệ nhận ra xe Cố Diễn, vài lần anh ta hỏi thăm có cần mở cổng điện không, Cố Diễn lắc đầu.
Sùng Văn rộng lớn như vậy, không nghĩ anh đợi đến khi gặp Phần Kiều, viêc Phần Kiều đang ở cạnh Lương Dịch Chi nằm ngoài dự kiến của Cố Diễn.
Trí nhớ Cố Diễn rất tốt, lần cuối gặp cậu trai đó trên đường nhân lúc điều trị hội chứng sợ xã hội, cô ấy còn e sợ muốn trốn ngay tắp lự.
Phần Kiều chán ghét tiếp xúc với người lạ, nam sinh có thể bắt chuyện với cô đếm trên đầu ngón tay, Cố Diễn biết hết bọn họ.
Nhưng anh chứng kiến cậu trai kia hôn lên trán Phần Kiều.
Hôm nay Phần Kiều khoác một chiếc áo xanh lam, xa xa kia là vòng eo thon thả, đôi chân thẳng dài. Làn tóc Phần Kiều đen nhánh xõa dài sau lưng, làn da ngọc ngà trắng mịn, dù cho khoảng cách xa đến đâu thì Cố Diễn cũng có thể cảm nhận đôi mắt hoa đào kia tới nhường nào.
Sẽ có người yêu cô, hôn cô, đối xử tốt với cô. Như anh vậy.
Chỉ là, rõ ràng anh đã thông suốt điều này nhưng khí quản anh dần thít lại, anh không thể ngừng lo lắng, nếu tên kia phụ lòng Phần Kiều thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó chàng trai trẻ này chán ghét Phần Kiều?.
Kiều Kiều của anh phải làm sao đây?.
Phần Kiều mảnh mai yếu ớt trong lòng anh khó lắm mới tiếp tục sinh tồn, tiến về phía trước, gian truân vất vả khôn xiết để sống tiếp đến ngày hôm nay. Cố Diễn luôn luôn phải lo lắng, anh muốn cất Phần Kiều vào lồng kính, giấu Phần Kiều dưới đôi cánh rộng để bảo vệ chở che, sợ sơ hở là cô lập tức héo rũ.
Cố Diễn siết chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch, bi ai phát hiện người đem đến hi vọng cũng là người dập tắt chúng chẳng phai anh sao?.
Phần Kiều và cậu trai kia sóng vai cùng một chỗ, hai cô cậu phơi phới tuổi xuân rực rỡ như cặp đôi vườn trường hoàn hảo.
Đây là chủ định ban đầu của Cố Diễn, nhưng cảnh tượng trước mắt anh bỗng cực kì khó coi, hụt hẫng pha lẫn ghen tị.
Đúng vậy, ghen tị, loại cảm giác này từ khi sinh ra chưa từng xuất hiện, khiến anh hoảng loạn, khiến anh bối rối.
Nếu anh và ba Phần Kiều không tồn tại nhiều nút thắt phức tạp thì có lẽ tất cả đã khác thực tại, không nhiều lần anh băn khoăn, tự hỏi. Thế nhưng, nếu ba Phần Kiều không xuất hiện thì cơ hội hai người quen biết bằng không.
Cho nên, bây giờ anh ngồi chốn tối tăm này rình mò cuộc sống của người ta, cuối cùng là vì cái gì?
Cố Diễn chợt sáng tỏ ý niệm anh đè nén tận đáy lòng, chính là suy nghĩ anh khước từ và không muốn thừa nhận nhất.
Có lẽ Phần Kiều đối với anh từ lâu đã không còn như thưở xưa.
Khi anh mời Phần Kiều bước vào thế giới riêng an, khi anh dễ dàng dung túng cho những lúc Phần Kiều mất kiểm soát, Phần Kiều được phép làm nũng, hành động ấu trĩ hệt một đứa trẻ hư đốn và thô lỗ, khi anh dễ bị ảnh hưởng bởi cô…..
Anh như thể đến giờ vừa thức tỉnh.
......
“Phần Kiều? Cậu thẫn thờ gì vậy?” – Phan Văn Lôi vỗ vỗ cô từ phía sau, thấp giọng hỏi. “Nhanh lên, huấn luyện viên nhìn cậu kìa”.
“Hở” – Phần Kiều hoàn hồn, nhanh chóng đến bờ hồ, lao vào nước tiếp tục luyện tập.
Xuống nước hết lần này làm người ta choáng váng, đầu óc trương phình. Nhớ tới Lương Dịch Chi, Phần Kiều lại đau đầu, gần đây cậu ta mặt dày tò tò theo Phần Kiều, đi học cũng thấy, đi ăn cũng gặp, đâu đâu cũng là bóng dáng của cậu ta.
Giải bóng đá chưa chấm dứt mà, bọn họ không cần luyện tập sao?.
“Phần Kiều! Cậu có điện thoại!” – La Tâm Tâm đương đầu với ánh mắt huấn luyện viên xẹt điện, cầm điện thoại lon ton chạy đến.
Trận bóng kết thúc, La Tâm Tâm phải tự thực hiện lời hứa do mình đưa ra trước đây, xem Phần Kiều luyện tập hai tuần liền.
Đã nhiều ngày kiên trì ghé thăm, dưới góc nhìn của huấn luyện viên, cô gái “chẳng làm gì này” sẽ quấy rầy tình yêu huấn luyện của cô.
Thậm chí khi bắt gặp những mẩu chuyện hài cũng phải lôi Phần Kiều từ dưới nước lên để cùng cười một cái......
Thật sự không chịu nổi nữa….Thư Mẫn tức giận ấn ấn huyệt thái dương căng phồng.
......
Bên này Phần Kiều đã nhận điện thoại, là dì Trương ở nhà gọi.
Tần suất gọi điện Phần Kiều giữa Cố Diễn giảm mạnh, trước đây là mỗi ngày một lần, khi ấy mỗi ngày Phần Kiều trông chờ từng giây từng phút, nhưng bây giờ......
Ánh mắt Phần Kiều tàn phai, cô leo lên bờ ngồi, im lặng lắng nghe dì Trương hỏi thăm hàng ngày.