Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cộc cộc cộc”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, cửa chưa được đóng kín. Mọi người ngỡ Bàng Địch đã về, cả bàn quay đầu lại, hóa ra là Lương Dịch Chi.
“Tôi có thể vào được không?” – Tuy miệng thì khách sáo nhưng đôi chân dài ngoằng không có vẻ gì ngại ngần. Cậu ta kéo ghế, ngồi xuống ngay cạnh Phần Kiều.
Từ Việt không biết đây là ai, dò xét: “Cậu là….?”.
Lương Dịch Chi ngẩng đầu, cười như không, kiệm lời hệt như câu từ là vàng bạc: “Bạn cùng lớp”. Ngay cả tên cũng không thèm nói.
Lương Dịch Chi quay sang, đặt một túi thuốc màu trắng vào tay Phần Kiều, ân cần: “Cậu sát trùng vết thương sạch sẽ chưa?”.
Phần Kiều chưa kịp rửa sạch, chỉ mới dùng thuốc sát trùng rửa qua loa rồi lấy khăn tay lau khô. Phần Kiều lè lưỡi vì vết thương rát buốt.
Vậy mà Phần Kiều trả lời cho qua: “Tôi rửa sạch rồi”.
Lương Dịch Chi khẽ liếc bàn tay Phần Kiều đặt dưới gầm bàn, không buồn vạch trần cô. Đảo qua chén thức ăn trước mặt Phần Kiều, y như lần gặp ở căn tin, thức ăn gần như còn nguyên. Phần Kiều đã gác đũa từ khi nào.
“Cậu ăn no chưa?”.
“Rồi” – Phần Kiều lơ đãng trả lời.
“Tôi mua ít thuốc sát trùng, đây, cậu rửa thêm lần nữa đi” – Vốn Phần Kiều có ý từ chối nhưng Lương Dịch Chi không cho cô cơ hội, cậu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài,. Bước ra khỏi cửa, Lương Dịch Chi chạm mặt với Bàng Địch từ toilet về.
Hai người đối diện trong chốc lát, chiều cao mét của Lương Dịch Chi rất có cảm giác dồn ép người ta. Bàng Địch nhớ ánh mắt ương ngạnh lần trước, bất giác sợ run người, nghiêng người để cậu ta đi trước.
Lương Dịch Chi dần khuất dạng phía xa, Bàng Địch chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc: “Sao cậu ta ở đây?”. Từ đợt ở căn tin bị Lương Dịch Chi chặn lời, Bàng Địch hi vọng mình không bao giờ gặp lại cậu ta nữa, vừa mất mặt vừa đáng sợ. Dù gì gặp cậu ta chẳng có gì tốt đẹp hết.
Sau khi Lương Dịch Chi xuất hiện, Từ Việt ngại ngần hồi lâu. Bây giờ thái độ người yêu ngạc nhiên như thế, anh ta thêm tò mò thân phận Lương Dịch Chi hơn nữa: “Rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”.
Bàng Địch vẫn chưa hết giận mà Từ Việt còn dò hỏi tới lui, cậu ta quay lại trợn trừng mắt dữ tợn: “Liên quan gì đến anh!”.
Thể diện Từ Việt bay đi hết từ khi Bàng Địch giở trò giận dỗi, trong lòng rất không vui nhưng không biểu hiện gì, kiên nhẫn dỗ dành mấy câu như trước. Bàng Địch lạnh mặt, không thèm trả lời.
Người ta cãi nhau, Phần Kiều và La Tâm Tâm tiến thoái lưỡng nan, sượng mặt nao núng. Cô tiên ăn uống La Tâm Tâm không còn bụng dạ nào thưởng thức nữa, buông đũa xuống.
Từ Việt dịu dàng nói thêm vài câu, sắc mặt Bàng Địch mới tươi tắn hơn, trả lời anh ta hai lần.
“À, đúng rồi, ” – Bàng Địch thôi ầm ĩ, mãi không hiểu lý do Lương Dịch Chi vào đây: “Cậu ta tới tìm cậu à Phần Kiều”.
“Hả?” – Bàng Địch bất ngờ hỏi, Phần Kiều xấu hổ đáp: “Đúng vậy…..”.
“Cậu ta đối xử tốt với cậu thế, không chừng là thích cậu đấy” – Bàng Địch chớp chớp hàng mi giả dày cộp. “Nể tình chúng ta là bạn cùng phòng, mình khuyên cậu mạnh dạn từ chối Lương Dịch Chi đi. Gì mà chàng trai thanh xuân vạn người mê chứ, một chút bản lĩnh cũng không có. Nếu cậu ta đánh con gái thì không có gì lạ……”.
Đến đây La Tâm Tâm không chịu nổi nữa, dù gì Lương Dịch Chi cũng là thần tượng của La Tâm Tâm suốt mấy năm, tuy bây giờ không còn nhưng mấy lời này chói tai cực. “Không đến mức đánh con gái đâu, mình chưa bao giờ nghe thế cả, Lương Dịch Chi galant với Phần Kiều lắm”.
“Tâm Tâm......” – Phần Kiều kéo kéo tay áo La Tâm Tâm, ý bảo cô bạn đừng nói nữa. La Tâm Tâm lập tức im bặt.
Cả hai bỗng hối hận khi đồng ý đến bữa cơm này, ban đầu vì nể mặt mũi bạn cùng phòng nên đồng ý. Ai dè sau đó biến thành trò hề của cặp đôi trước mặt.
Bữa cơm vất vả trôi qua, La Tâm Tâm nhanh nhẹn nói cảm ơn rồi viện cớ bận việc, dắt Phần Kiều ra khỏi nhà hàng.
Nhà hàng hải sản cửa Đông nằm trên một con đường sầm uất, những hàng ăn vặt hai bên ngã từ đường rao hàng không ngớt. Mùi thức ăn thơm ngon trộn lẫn, đánh thức từng tế bào khứu giác, sinh viên các trường đại học tới lui náo nhiệt, đông đúc.
La Tâm Tâm buông thõng hai vai, thở phào nhẹ nhõm: “Tức điên mất!”, sau đó quay sang hỏi Phần Kiều. “Kiều Kiều, cậu ăn no chưa?”.
“Cậu vẫn chưa no bụng hả?” – Phần Kiều mở to hai mắt ngạc nhiên, La Tâm Tâm cười hì hì: “No rồi thì cũng ăn với mình đi mà, nha….”. Dứt lời, La Tâm Tâm dí sát đôi mắt hạnh đến trước mặt Phần Kiều, hấp háy: “Xin cậu đó….Phần Kiều”.
Phần Kiều chưa từng trải qua cảnh tượng bạn bè nhõng nhẽo như vầy, tuy hơi buồn cười nhưng lạ một chỗ, cảm giác này không tệ. Ngược lại bây giờ Phần Kiều nghĩ mình và La Tâm Tâm lại thân thiết hơn trước.
“Ừ” – Phần Kiều nén cười, mím môi đồng ý.
Sau đó —— La Tâm Tâm thay Phần Kiều mở ra một chân trời mới.
Lần đầu tiên Phần Kiều nhận ra trên ngõ lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy quán ăn vặt chỉ bằng một lòng bàn tay. Làng đại học tụ họp nhiều trường có tiếng gần khu Tây Hoàng, cách đại học Sùng Văn không xa. Vì thế, thỉnh thoảng sinh viên trường khác có thể đến đây tham quan, trải nghiệm đặc trưng mỗi nơi. Bức tranh phố ăn vặt cũng vì thế mà sôi động hơn hẳn.
La Tâm Tâm thoải mái ăn xiên nước, tay trái cầm một bó to, tay phải đưa xiên nướng lên miệng. Cô dẫn Phần Kiều len lỏi vào sâu ngõ nhỏ.
“Cậu ăn không? Cô cả Kiều Kiều” – La Tâm Tâm thành thật, cảm giác ăn một mình như vậy hơi hẹp hòi.
Bụng Phần Kiều không muốn dung nạp gì nữa, chưa kịp phất tay từ chối đã bị La Tâm Tâm nhìn thấu. Cô bạn đưa một xiên củ sen nhồi nếp không cay đến trước miệng: “Nào, vì tình bạn tốt của chúng ta!”.
Phần Kiều: Tình bạn củ sen à….
La Tâm Tâm không quên đường tiêu hóa yếu ớt của Phần Kiều, đưa cô một cây củ sen ngọt bùi.
Phần Kiều cắn một miếng, xiên nướng mềm cực kỳ, không tin được mùi gạo nếp thơm hòa quyện với những lát củ sen giòn dai lại hoàn hảo, dễ ăn đến thế. Dường như nụ vị giác sau nhiều năm ngủ quên đã thức dậy.
“Ngon không?” – La Tâm Tâm cũng đến nơi mình muốn.
Phần Kiều gật đầu, nhoẻn miệng cười đáp lại: “Mình nói rồi, sao cậu có thể cưỡng lại xiên nướng hấp dẫn – không thể chối từ chứ”.
Trong lúc nói chuyện, La Tâm Tâm đã đến nơi.
Đó là một quán trà sữa trông rất nhỏ, hai chữ ‘Thứ Năm’ được khắc trên biển gỗ. Trước cửa tiệm, vài chậu hoa mọng nước lủng lẳng trên giàn. Một con mèo trắng lười nhác ghé đầu bên cổng ngủ say sưa, đuôi nó vừa đánh đổ một chậu hoa nhỏ, vết bùn mới nguyên tung tóe trên mặt đất.
“Hãy chiêm ngưỡng, ” – La Tâm Tâm giống như khoe khoang kho báu quý giá với Phần Kiều: “Đây là căn cứ bí mật mình khai quật được trước đây. Đây không phải một quán trà sữa bình thường đâu nhé, ở đây còn có thể gửi hộp thời gian nữa. Quán trà sữa này trải qua hai đời chủ rồi”.
Bước vào trong, chỉ thấy một quầy bán cao nửa người trống rỗng.
La Tâm Tâm tự lấy hai chén rau câu từ tủ lạnh, đưa một chén cho Phần Kiều rồi rống lên: “Bà chủ, bán hàng, đừng ngủ nữa!”.
Mãi một lúc sau, một cô gái tầm hai mươi tuổi nhô lên, ngái ngủ vò mái tóc tổ gà bù xù: “Em muốn lấy gì sao?”.
Mái tóc càng xù hơn, Phần Kiều rất muốn đè mấy lọn tóc rễ cây kia xuống.
La Tâm Tâm đọc số hộp, Đầu Xù đi ra sau tìm kiếm, nhanh chóng quay về với một chiếc hộp giống quả trứng.
“Hồi nhỏ, mình thật sự thật sự mong một người bạn hợp rơ đến bên mình” – La Tâm Tâm hoài niệm đặt hộp thời gian lên bàn, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Nhưng trước đây vẫn chưa gặp được”.
Gia cảnh giúp La Tâm Tâm nhìn thấu lòng người, chính vì điều đó khiến không một ai thật lòng chọn La Tâm Tâm làm bạn thật sự. La Tâm Tâm luôn giấu kín lòng mình đằng sau sự tốt bụng, bình dị.
Phần Kiều vẫn nghĩ hai người ngẫu nhiên trở thành bạn thế thôi, nhưng không phải vậy, một sức hút đặc biệt luôn ẩn sâu trong một trái tim trong sáng.
Ngày khai giảng hôm ấy, La Tâm Tâm vẫy tay chào Phần Kiều không phải vì cô bạn không tìm thấy chỗ ngồi mà vì sự chân thành mình tìm kiếm bấy lâu đang hiển hiện trên nét mặt Phần Kiều. Nếu đổi thành người khác, có lẽ La Tâm Tâm sẽ không giơ tay lên.
La Tâm Tâm mở hộp thời gian, đưa một phong thư cho Phần Kiều.
“Của mình sao?” – Phần Kiều ngạc nhiên, nhận lấy rồi mở ra.
Họa tiết hoa lan tử la[] tím in trên giấy tuy phai màu chút ít nhưng nét tinh xảo vẫn còn nguyên.
[]:
Độc một dòng chữ trẻ con xiêu vẹo xuất hiện trước mắt: “Nếu có một ngày bạn thân mình đến đây, mình sẽ đưa cậu ấy xem lá thư này, cậu ấy sẽ cảm động khóc chết luôn!”.
Kí tên: La Tâm Tâm.
La Tâm Tâm đứng sau cùng Phần Kiều đọc bức thư, không ngờ hồi cấp mình lại đáng yêu như vậy. La Tâm Tâm cười co rút cơ lưng, không đứng thẳng lên được.
Phần Kiều lật xuống dưới, không còn gì nữa, thay vào đó toàn giấy nháp toán lớn nhỏ. Tận cuối cũng không thấy bóng dáng bức thư nào.
Gì chứ?
“Chỉ một lá thư này thôi sao?” – Phần Kiều khó hiểu.
Hả? La Tâm Tâm choáng váng: “Không thể nào, mình vứt nhầm rồi sao?”.
Thật ra bức thư này được viết khi La Tâm Tâm tan học năm kia.
Hôm đó La Tâm Tâm có chuyện không vui với người bạn khá thân thiết, La Tâm Tâm quá tổn thương nên không thèm quay về nhà. Vậy là hôm đó La Tâm Tâm đến thẳng đây, viết một lá thư cảm động nhất cho người bạn thân tương lai.
Cuối cùng kết quả biến thành như thế này, thư thì không thấy chỉ có một xấp giấy nháp?!!
La Tâm Tâm không dám tin vào mắt mình, giật xấp giấy trong tay Phần Kiều, quả nhiên là xấp giấy nháp toán, lật kiểu gì thì kết quả vẫn thế. Thôi thôi nhầm to, lá thư cảm động bị tống tiễn vào thùng rác thay cho đống giấy nháp vô dụng rồi…
Cho nên năm đó không chịu về nhà, khó chịu ở đây…làm bài tập toán?
Bây giờ La Tâm Tâm cảm thấy quê chữ ê kéo dài 囧, cô nhanh chóng đổi đề tài khác di dời sự chú ý của Phần Kiều: “Hehe thật ra chưa đến lúc mở hộp thời gian này đâu, nhưng thư cũng đã đọc rồi. Không ấy cậu cũng viết một bức đi, để dành vài năm sau xem? Mình cho cậu mượn hộp thời gian, nó còn tốt lắm”.
“Viết gì mới được?” – Phần Kiều đờ đẫn.
“Hiện tại, ước mong lớn nhất của cậu là gì? Cứ viết ra xem có thực hiện được không?” – La Tâm Tâm hướng dẫn Phần Kiều, bắt gặp ngay lúc Phần Kiều nhìn mình chăm chú. La Tâm Tâm quay phắt đi: “Mình không hề nhìn nha!”.
Ước mong lớn nhất sao?.
Ước mong lớn nhất của Phần Kiều chỉ có một, nhưng cô không biết có nên viết hay không.
Phần Kiều do dự cầm bút hồi lâu, đến tận lúc La Tâm Tâm ăn rau cau xong, thúc giục: “Cậu xong chưa?”.
Phần Kiều lén lút nhoay nhoáy một hàng, các chữ dính liền vào nhau, không nhìn kĩ thì không đọc được là gì.
[Hy vọng Cố Diễn mãi mãi không kết hôn với người phụ nữ khác]
......
Đã đi ra khỏi ngõ nhỏ từ lâu, Phần Kiều bất an không ngừng quay đầu lại nhìn.
Ước mong này quá ác độc với Cố Diễn đúng không? Làm sao cô có thể nghĩ được những thứ như thế?
Nhưng khi viết dòng chữ đó xong, ác quỷ cầm cây đinh ba nhẹ nhàng lột trần trụi suy nghĩ từ đáy lòng cô.
Đúng, chính là thế, Phần Kiều là người ích kỉ như vậy.
Cô không muốn bất kì ai xa lạ xâm nhập vào cuộc sống của mình.