Hạ Hào đặt tay lên thái dương Phần Kiều: “Để tôi xoa bóp giúp cậu, lâu lâu mẹ tôi cũng bị đau đầu….”. Lời còn chưa dứt, Hạ Hào đã thảng thốt.
Vì Phần Kiều đã quay phắt đi, tránh khỏi tay cậu, sợi tóc trượt qua đầu ngón tay Hạ Hào, trong nháy mắt tim Hạ Hào như vỡ vụn, không nói nên lời, lại có chút đau đớn.
“Phần Kiều...”
“Về nhà tôi sẽ ngủ một giấc, cậu cũng mau về đi, ngày mai còn thi nữa, ngày mai gặp nhé”. Phần Kiều cự tuyệt, đi xuống góc rẽ cầu thang, không quay đầu lại.
Hạ Hào chết trân tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt chưa bao giờ có.
Cậu không biết mình đã làm sai điều gì, Phần Kiều không đụng đến khoản tiền kia, mối quan hệ của hai người bọn họ cũng không giống như trước nữa.
Bọn họ vẫn là bạn bè, Phần Kiều không tránh né cậu, cũng không thay đổi lời nói sắc mặt, không kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng không cho cậu chạm vào..
Cuối cùng làm sao chỗ nào chứ?
Hạ Hào buông thõng hai tay, tự cười giễu mình. Phần Kiều xa cách với cậu như vậy……Có lẽ là vì —— Phần Kiều đã biết cậu thích cô.
......
Khi Phần Kiều xuống đến tòa nhà dạy học thì tiếng chuông kết thúc giờ thi cũng vang lên. Thí sinh lục tục đi ra ngoài, vội vàng chạy đến chỗ ba mẹ đang chờ.
Nắng gắt bên ngoài làm cho đầu cô đau thêm một chút.
Tài xế của Cố Diễn có lẽ đã đang chờ cô bên ngoài, chỉ là phụ huynh bên ngoài đã đứng dồn thành một bức tường lớn, muốn đi xuyên qua cũng rất khó. Phần Kiều bị chen chúc, lồng ngực ngột ngạt, khuôn mặt đỏ bừng, cô vất vả chen qua, lại không biết ai lui lại, đụng trúng vai của cô, trọng tâm cô đang không vững, liền ngã xuống đất.
Phần Kiều không kịp níu lại, chỉ có thầm than trong lòng, tuyệt vọng nhắm mắt lại
“Vì sao em thích đo đường hoài vậy?”
Giọng nói trầm thấp lẫn trong muôn vàn ồn ã, mang theo một tia bất lực, Phần Kiều vẫn nghe thấy, cùng lúc đó, một bàn tay vắt ngang eo cô, vững vàng kéo cô đứng dậy.
“Cố Diễn...” – Phần Kiều nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ rằng anh lại đến đây
“Nắm chặt tay tôi” – Cố Diễn không trả lời, nắm lấy tay Phần Kiều, dẫn cô ra ngoài
Giữa dòng người đông đúc, Cố Diễn mở đường cho cô, không gian lập tức được thông thoáng
Trời rất nóng, nhưng lòng bàn tay anh lại rất khô ráo, không có một giọt mồ hôi nào. Tay Cố Diễn to hơn cô rất nhiều, các khớp ngón tay lại vô cùng đẹp đẽ.
Cô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào dáng người cao lớn ở phía trước, sâu thẳm trong lòng cô bỗng dưng len lỏi một chút cảm giác an toàn.
Phần Kiều nhanh chân bước theo, cố gắng đuổi kịp bước chân của Cố Diễn, bàn tay vô thức nắm chặt tay Cố Diễn hơn một chút.
......
Đã qua một ngày thi, ngày hôm sau còn thi một toán tổng hợp và môn vật lý.
Vừa mới lên xe, Cố Diễn phát hiện sắc mặt Phần Kiều trắng bệch. Chen lấn trong dòng người lúc không tỉnh táo, nhiệt độ trong xe mát mẻ, khuôn mặt đỏ ửng đã dần biến mất.
Vóc dáng của Phần Kiều xinh xắn, ngồi xuống ghế dựa giống như bị lõm vào trong. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hai hàng lông mi liền rũ xuống, nếu như không cau mày thì thoạt nhìn cô giống hệt như một con búp bê.
Trái tim Cố Diễn mềm nhũn, nghiêng người xoa đầu Phần Kiều, giọng nói vậy mà cũng dịu dàng hơn một chút: “Đau đầu sao?”
Phần Kiều mở mắt, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn anh, thật ra đầu cô rất đau, đôi mắt vẫn mờ mịt, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Cố Diễn, cô vội vàng nghiêng đầu nhìn về khía cửa sổ.
Nếu không phải Cố Diễn nghiêng người nhìn cô chắc có lẽ đã bỏ qua đôi mắt lơ mơ, cũng không biết cô lại đau như vậy. Di chứng sau tai nạn xe lần đó không thể điều trị tận gốc, phần lớn chỉ có thể điều trị phần ngọn. Chỉ có thể nghỉ ngơi thật tốt, đối với Phần Kiều mà nói cô chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng cơn đau mà thôi
“Nằm xuống đây”
Gì chứ? Phần Kiều bối rối nhìn Cố Diễn, Cố Diễn khẽ thở dài, bỏ văn kiện trong tay sang một bên, nắm bả vai của Phần Kiều, đỡ cô nằm nhẹ nhàng xuống đùi mình
“Nhắm mắt lại.”
GIọng nói như có ma lực, Phần Kiều bất giác ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngón tay Cố Diễn len lỏi vào mái tóc đen của Phần Kiều, chậm rãi mát xa, lực hơi mạnh nhưng lại vừa khéo khiến cơn đau đầu của Phần Kiều giảm đi
Không biết được bao lâu, Phần Kiều cảm giác cơ thể mình dần được thả lỏng, Cố Diễn mới dừng tay lại.
“Đỡ hơn chưa?”
Không có ai trả lời, Cố Diễn cúi đầu xuống mới phát hiện Phần Kiều đã ngủ rồi
Anh cứng đờ người, nhưng không cử động
Lương Đặc nhìn vào kính chiếu hậu, anh dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không nghĩ rằng Cố Diễn lại có thể tiếp xúc phụ nữ
Nếu cảnh tượng này bị mấy người Cố gia bắt gặp được một Cố Diễn dịu dàng như nước như thế này chắc sẽ kinh hãi tột độ
......
Sáu giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, Phần Kiều đúng giờ đi ra khỏi phòng, thấy Cố Diễn đã ngồi ở ghế sô pha xem tin tức buổi sáng
Có thể do hôm qua hành động mát xa của Cố Diễn rất có hiệu quả, lúc sáng Phần Kiều tỉnh dậy thấy vô cùng tỉnh táo.
Thấy cô xuống tầng, Cố Diễn tắt bảng tin đi, nói: “Phần Kiều ăn sáng đi”
Trên bàn bày biện rất nhiều món, tuy mỗi món có một ít nhưng rất phong phú. Phần Kiều cầm đũa lên mới phát hiện Cố Diễn không cùng ngồi xuống ăn, cô nghi hoặc nhìn anh
Thấy vậy, dì Trương liền cười giải thích: “Phần Kiều, tiên sinh đã ăn rồi, chỉ đang đợi con thôi, ăn xong bữa sáng tiên sinh sẽ tự lái xe đưa con đi thi”
Sáng hôm nay, lần đầu tiên Phần Kiều ăn hết thức ăn. Thực sự hôm nay Cố Diễn sẽ đưa cô đi thi, còn là tự mình lái xe.
Trước khi lên xe, Cố Diễn lại nhắc cô thêm lần nữa: “Chứng minh nhân dân, giấy báo thi, bút chì, bút bi, gôm, mang hết cả chưa”
Phần Kiều không chắc lắm, cúi đầu kiểm tra lại lần nữa, Cố Diễn đã mở cửa ghế sau cho cô
Lúc ngẩng đầu lên, cô nhận ra ý cười trong khóe mắt của Cố Diễn. Anh nói: “Còn áp lực không?”
“Làm sao anh biết tôi áp lực?” – Phần Kiều vô cùng kinh ngạc
Môn toán là môn cô kém nhất, cô sợ lần này đề thi có những câu mới, lại sợ lúc đang thi thì đầu bị choáng váng. Vì nếu thế thật thì núi bài tập cô luyện sẽ thành công cốc. Cố gắng kiểm soát sự căng thẳng của mình, cô nghĩ mình cũng không hề biểu hiện rõ ràng đến thế, cho đến khi Cố Diễn phát hiện.
Cố Diễn nhìn lướt qua mấy nếp nhăn trên gấu váy đồng phục của Phần Kiều, có lẽ cô cũng không biết mình khi căng thẳng bứt rứt thì làm những hành động lén lút gì
Anh không trả lời, chỉ thúc giục: “Lên xe nhanh đi”
Lần đầu tiên được nhìn thấy Cố Diễn lái xe, xe vừa mới chạy ra khỏi gara, Phần Kiều đã hướng tầm mắt đến người ở phía trước.
Phong cách lái xe của Cố Diễn rất giống con người anh, bốn bề yên lặng. Đường núi quanh co không ít khúc cua, lúc phanh và hạ tốc độ để quẹo luôn tạo một khoảng cách y hệt nhau với ven đường, hệt nhìn dùng thước đo. Giống như mấy thầy trong video dạy lái xe vậy
“Nhìn gì đấy?” – Cố Diễn không quay đầu lại, sau lưng như gắn thêm mắt vậy, vừa lên tiếng đã làm Phần Kiều hoảng hốt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt về
Cô vội vàng qua quýt lấy một cái cớ: “Tôi sợ kết quả thi không tốt”
Xe chậm rãi đi vào quốc lộ, Cố Diễn mở miệng.
“Hồi còn học trung học, lớp tôi có một bạn nữ không giỏi toán” – Anh trầm giọng, chậm rãi nói, rất dễ nghe
Hả? Phần Kiều nghi ngờ, Cố Diễn đang kể chuyện xưa?
“Có một lần cô ta cầm đề lên hỏi thầy toán, thầy xem xong đề bài liền mắng, ‘Bài đơn giản như vậy cũng không biết làm, kiến thức toán học của em là do lợn dạy à?” – Giọng nói và vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Diễn tạo ra một cảnh tượng trái ngược kì quái.
Truyện cười này có chút lạnh quá?
Phần Kiều không nhịn được, khóe mắt hiện ý cười, còn khóe miệng thì cố gắng hết sức giữ chặt lại.
Cô không thể tưởng tượng một Cố Diễn như thế này, mà dáng vẻ này cũng không hợp với hình tượng của anh.
Qua một lúc lâu sau, Cố Diễn hỏi lại: “Còn căng thẳng không?”
Kỳ quái ở chỗ, bị chuyện cười nhạt nhẽo đó nhiễu động một hồi, Phần Kiều cảm thấy cảm giác áp lực sợ hãi bỗng dưng không còn nữa.
......
Khi đến trường, Phần Kiều bất giác lại quay đầu nhìn, Cố Diễn vẫn còn đứng đó
Khoảng cách quá xa, Phần Kiều không thể nhìn được vẻ mặt của Cố Diễn như thế nào, trong lòng bình tĩnh lạ kỳ, đầu óc liền đặc biệt tỉnh táo.
Buổi thi cũng thuận lợi hoàn thành, thậm chí ngay cả câu cuối Phần Kiều thường xuyên mất điểm cũng giải được suôn sẻ.
......
Kỳ thi vào đại học cũng đã kết thúc ở tháng sau, kế hoạch quay về Đế Đô cũng được đề cập đến
Theo như kế hoạch của Cố Diễn thì dù cho thành tích như thế nào, Phần Kiều cũng sẽ học đại học ở Đế Đô
Điều này Phần Kiều cũng đã sớm biết rồi, lúc điền nguyện vọng cũng chọn trường đại học Đế Đô, chỉ là sắp đi rồi, trong lòng cô bỗng dưng có chút mất mát. Vài ngày gần đây không khí có chút trầm lắng, cô nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, chỗ nào cũng không tha, để mỗi lúc mỗi nơi đều có thể ghi sâu vào hồi ức.
Lúc đang ăn cơm, Phần Kiều đảo đũa qua lại, không muốn ăn. Cuối cùng Cố Diễn nói: “Phần Kiều, hay để tôi mang cả căn nhà đến Đế Đô luôn nhé”
“Không phải vậy...” – Phần Kiều thấp giọng ngập ngừng: “Chỉ là.....”
“Vậy thì tốt rồi, ăn cơm đi” – Cố Diễn dứt khoát cắt ngang lời cô
Không hiểu sao Phần Kiều hơi tủi thân, cô nhanh chóng đè nén cảm xúc này xuống
Tủi thân thì được cái gì chứ? Người ta đã có lòng tốt nể ba nuôi dưỡng cô, dựa vào đâu mà còn muốn quan tâm đến cô nghĩ gì
Phần Kiều, đây là bệnh công chúa đó, mày mau sửa đi!
Lẩm nhẩm trong lòng vài lần, bắt đầu ăn cơm, nhai rệu rạo như nhai đèn cầy
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Phần Kiều đặt chân lên Đế Đô
Ngồi trên máy bay suốt giờ liền, lúc bước xuống đi bộ cảm thấy mọi thứ mờ ảo, sắc mặt trắng bệch, hai tai đùng đoàn
Dì Trương vội vàng đưa ly giữ nhiệt cho Cố Diễn, Cố Diễn mở nắp, cắm ống hút và đưa lên bên miệng Phần Kiều. Cơ thể cô khó chịu, không muốn uống, nhưng tay Cố Diễn cũng không hề có ý hạ xuống, Phần Kiều không còn cách nào khác đành phải hút hai hớp
Bên trong là nước chanh dì Trương đã chuẩn bị trước, chua chua ngọt ngọt, vì để trong ly giữ nhiệt nên đá vẫn chưa tan, uống xong đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút
Anh xoa đầu, nhẹ nhàng trấn an Phần Kiều: “Cố gắng một chút, hôm nay còn phải về nhà cũ, tối mới có thể nghỉ ngơi”
Phần Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo cô đã biết rồi
Cố Diễn đưa Phần Kiều đi qua cửa VIP.
Ngay từ lúc xuống máy bay, Phần Kiểu liền nhạy bén nhận ra được có rất nhiều người đi bên cạnh Cố Diễn. Thân hình bọn họ cao lớn, cả người mặc đồ đen làm nổi bật lên cơ bắp không thể xem thường, bao quanh Cố Diễn và Phần Kiều
Bầu không khí có chút khiếp sợ, Phần Kiều bất giác nắm chặt váy
Hôm nay Phần Kiều mặc một chiếc váy voan kiểu dáng thục nữ, màu xanh da trời, chiếc váy dễ dàng hằn lại một nếp gấp.
Cố Diễn nhìn lướt qua chỗ khác, thản nhiên nắm lấy tay Phần Kiều
“Đừng sợ.”
“Không có” – Phần Kiều nhẹ giọng phản bác, nhưng cũng vô thức cuộn chặt tay lại
“Cố Diễn...” – Cố Diễn chân thì dài, Phần Kiều phải cố đi nhanh hết cỡ mới miễng cưỡng đuổi kịp anh.
“Chuyện gì?”
“Vì sao vừa về Đế Đô liền có nhiều vệ sĩ như vậy, thân phận của anh rất nguy hiểm sao?”
“Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?” – Giọng nói nghiêm nghị của anh làm cô nhảy dựng, cô nghĩ có khi nào anh là người trong showbiz hay là con của đại ca xã hội đen, có rất nhiều người căm thù, sẽ có lúc bị uy hiếp đến tính mạng......
Cô chột dạ, nhanh chóng quay đầu đi: “Tôi không nghĩ gì cả”
Sau đó cô không nhịn được liền quay lại nhìn, lặng lẽ liếc nhìn Cố Diễn mới phát hiện đôi mắt anh đang tủm tỉm ý cười, không phải là bộ dạng cục cằn như cô tưởng tượng
Bị lừa rồi... Trong lòng Phần Kiều cảm thấy xấu hổ và giận dữ.