Lôi Hạo mở cửa xuống xe, đứng trước mặt Giang Thiện, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lúc này không phải hắn nên nâng ly cạn chén trong một gian phòng xa hoa, cùng nói chuyện làm ăn với ông chủ nào đó sao?
Giang Thiện cười, nâng tay lên, trong tay mang theo một cái hộp cơm inox hai tầng đơn giản, từng đợt mùi thơm của đồ ăn bay ra.
"Lôi sư phó chưa ăn cơm đúng không?"
Lôi Hạo chớp mắt, giật mình nhìn hộp cơm trong tay Giang Thiện, ngẩng đầu hỏi: "Anh cố ý chạy xuống là vì đưa cơm cho tôi?"
"Đúng vậy, thời điểm Lôi sư phó tới đón tôi rõ ràng nhìn bộ dạng là thấy còn chưa có ăn cơm. Chắc hẳn bây giờ đang rất đói bụng." Giọng nói Giang Thiện nhu hòa, lại thêm nụ cười thân thiết ấm áp, kiểu giả vờ lơ đãng ôn nhu thế kia làm tài xế Lôi cảm động muốn chết.
Lôi Hạo tiếp nhận hộp cơm trong tay Giang Thiện, bỗng có cảm giác khác thường phiêu đãng trong lòng. Anh không nghĩ nhìn bề ngoài Giang Thiện cao cao tại thượng vậy mà lại cẩn thận như thế, còn để ý loại người như anh vậy.
Lôi Hạo cảm động nhìn Giang Thiện nhếch môi lộ ra hai hàm răng trắng, nói thật to: "Cảm ơn, đúng là tôi đang rất đói bụng."
Trong mắt Giang Thiện lóe lên quang mang đạt được mục đích, nhìn mặt Lôi Hạo cười rạng rỡ đến nỗi hai má hơi hồng hồng, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cười với anh.
"Trong xe có chai nước, nếu tài xế Lôi khát thì uống đi. Tôi định mang canh cho anh, thế nhưng không được thuận tiện lắm."
"Ồ, cảm ơn, như vậy là đủ rồi, lão tử hiểu được."
"Vậy thì tốt, tôi đi trước." Giang Thiện mở miệng.
"Đi đi." Lôi Hạo gật đầu.
Lôi Hạo vừa đưa mắt nhìn Giang Thiện rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó mới mở hộp cơm trong tay mình ra.
Kỳ thật hộp cơm rất lớn, chí ít lấp đầy bụng tài xế Lôi vẫn đủ, trong hộp cơm có hai cái món ăn mặn hai món ăn chay, phía trên là một tầng cơm trắng phủ lên thật dày.
Không hổ là khách sạn lớn nổi danh, chỉ là hộp cơm đặt về cũng làm đồ ăn tinh xảo mỹ vị như thế.
Lôi Hạo lấy đôi đũa sử dụng duy nhất một lần ra, tựa vào chiếc xe bưng hộp cơm bắt đầu ăn.
Hương vị thật sự là không có gì để chê.
Không nghĩ tới chuyện làm tài xế cho Giang Thiện, được lái xe xịn, bây giờ ngay cả đồ ăn của nhà hàng Bất Vong cũng được ăn. Mặc dù bưng hộp cơm ăn trong bãi đỗ xe cũng có chút đáng thương, nhưng vẫn thưởng thức hương vị của người ta, không phải sao?
Đã ăn xong, Lôi Hạo lau miệng sạch sẽ, anh không lập tức vào trong xe ngồi, mà hai tay ôm ngực, tựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.
Nói là nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật vẫn đang suy nghĩ về Giang Thiện.
Nói như thế nào đây, hiện tại trong lòng Lôi Hạo thì Giang Thiện chính là người hoàn mỹ, thân hình đẹp mắt, có công việc đàng hoàng, lại có giáo dưỡng tốt. Mấu chốt là người tốt như vậy, không hề thành kiến đối với loại người có cuộc sống bình dân như Lôi Hạo, người gì vừa nho nhã lễ độ, nụ cười lại vô cùng ấm áp...
Thế nhưng tự mình tới đưa cơm vì anh thì có phải tốt quá mức hay không?
Hay là Giang Thiện thực sự là người tốt hiếm gặp?
Nhớ tới chuyện Giang Thiện đưa quần áo cho mình, lại cố ý quan tâm tới công việc của mình, nhớ tới Giang Thiện vì không muốn để cho mình chờ mà đến sớm trước...
Mới có mấy lần ở chung ngắn ngủi, Giang Thiện đã bộc lộ sự chu đáo hết thảy như vậy.
Hồi tưởng đến đây, cuối cùng Lôi Hạo vẫn khẳng định Giang Thiện thật sự là người tốt.
Nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, Lôi sư phó nghĩ, nếu có một người bạn như vậy, hẳn là một chuyện rất may mắn đi.
Không biết anh có vinh hạnh làm bạn bè với Giang Thiện hay không.
Nghĩ một hồi, Lôi Hạo mở cửa ngồi vào trong xe.
Đợi người khác là một việc rất nhàm chán bực bội, nhất là anh lại không biết lúc nào đối phương mới đến.
Lôi Hạo mở radio, dựa vào ghế nghe.
"Khán giả đang ngồi nghe radio, chúc một ngày tốt lành. Tôi là Mỹ Lan. Xin gửi tới quý vị một tin tức mới nhất, gần đây cục công an nhận được đơn tố cáo, thành phố S xuất hiện một đám tội phạm chuyên môn cướp bóc xe taxi. Bình thường chúng gây án vào nửa đêm khoảng từ chín giờ tối đến chừng hai giờ sáng. Thời gian gây án không quá mười phút, chúng chọn nơi vắng người để gây án. Đám tội phạm thường đi nhóm hai người để đe doạ tài xế. Dựa vào thống kê sơ bộ, trong một tuần, ước chừng mười vị tài xế đã gặp phải cướp bóc. Xin quý khán giả là tài xế đang nghe đài hãy đề cao cảnh giác, nếu như gặp phải hai người đồng thời yêu cầu đi về nơi vắng vẻ nên kịp thời phòng bị, cũng hãy giữ vững tỉnh táo, sau đó gọi , cảnh sát nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đuổi bắt người bị tình nghi. Nếu như bị phát hiện, xin hạn chế phát sinh xung đột với tội phạm, để tránh chúng làm tổn thương đến bạn. Vậy, Mỹ Lan ở đây mong ước các vị bình an khỏe mạnh, đồng thời làm ăn phát đạt..."
Lôi Hạo ngồi ở trong xe nghe được tin tức này thì nhíu mày, không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện một đám chuyên môn cướp bóc xe taxi như thế. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên xuất hiện mấy tến cướp xe taxi, nhưng đây là lần đầu bọn tội phạm hình thành cả một nhóm có tổ chức, một tuần lễ hơn mười vụ, mấy người cảnh sát kia cũng thật đau đầu đi.
Làm một người tài xế, Lôi Hạo miễn cưỡng coi như may mắn chưa bao giờ gặp loại chuyện này. Mặc dù từng có một lần có tên uống rượu say rồi muốn cướp xe, đã bị anh trực tiếp lái đến cục công an đưa cho cảnh sát, về sau anh không có gặp phải ba chuyện quạ đen như thế. Nhưng dù bản thân chưa bao giờ gặp, bạn bè cùng làm nghề lái xe như anh đã gặp một lần, bị tên cướp thọc một đao, lấy hết tiền trong xe đi. May mắn cuối cùng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ đó về sau tên đó đánh chết cũng không kiếm sống về đêm, mỗi ngày định đúng thời gian buổi sáng bảy giờ ra ngoài, năm giờ chiều liền trở lại...
Vốn dĩ tài xế xe taxi tiền kiếm không nhiều, còn ăn khổ. Một đám cặn bã thích không làm mà hưởng đi cướp bóc thành quả lao động của người khác.
Cùng là tài xế, Lôi Hạo cảm thấy rất phẫn nộ.
Nếu ông đây gặp phải bọn đi cướp, tuyệt sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích.
Nghe tin tức xong, Lôi Hạo ngồi ở trong xe mới nhắm mắt lại dưỡng thần một hồi, lại không khéo nhìn thấy hai nam nhân không biết làm gì lôi lôi kéo kéo tại bãi đỗ xe. Lôi Hạo mới vừa nghe tin tức cảnh báo tội phạm, lúc này khó tránh khỏi sẽ tự giác liên tưởng tới phương diện này, cẩn thận ngồi im bất động, tay đã đặt ở trên cửa xe chuẩn bị tình huống không đúng, lập tức lao ra cứu người.
Lôi Hạo mới vừa vội vã cuống cuồng, hai người đàn ông ở bãi đỗ xe hiển nhiên sẽ không biết, vẫn lôi lôi kéo kéo nói gì đó, Lôi Hạo ngồi ở trong xe hiển nhiên là nghe không được. Chỉ nhìn thấy nam nhân hơi thấp một chút bi phẫn như bị tổn thương khổ sở gào thét lớn, người đàn ông cao hơn hắn lôi kéo cánh tay của hắn tựa hồ đang vội vàng giải thích cái gì.
Lôi sư phó thu hồi bàn tay đặt ở trên cửa xe lại, xem như anh đã nhìn ra, hai người này hiển nhiên là biết nhau, nhưng mà cái tư thái kia chung quy vẫn làm anh cảm giác có chút khó chịu.
Đến cùng là tại sao khó chịu nha.
Hai nam nhân ngoài xe vẫn cứ nắm kéo, cái người hơi thấp chút vẫn gào thét lớn như cũ, có vẻ người đàn ông cao hơn một chút lại hơi không kiên nhẫn, một phát kéo nam nhân hơi thấp vào trong ngực, cúi đầu miệng đối miệng rồi chặn hết thanh âm người kia lại.
Dường như nam nhân thấp hơn đang kêu ưm ưm, một mặt khổ sở, tay cũng không ngừng đấm vào lưng người đàn ông ôm hắn, nhưng vị nọ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ có nghĩ tới chuyện cạy mở miệng, chắn lời oán mắng không dứt của hắn.
Nam nhân bị hôn đấm một hồi thì chậm rãi buông cánh tay giãy dụa xuống rồi do dự ôm lưng người đàn ông kia, từ bỏ chống cự, thậm chí miệng cũng mở ra khe hở, làm cho đầu lưỡi đối phương xông vào.
Lôi sư phó ngồi ở trong xe bị một màn này làm cho kinh hãi sửng sốt không khác gì bị sét đánh, tựa hồ anh cũng trông thấy hai cái người này miệng lưỡi tương liên, bên trong đầu lưỡi quấn giao với nhau...
Anh đã biết tại sao mình khó chịu, tư thái vừa rồi hiển nhiên chính là một đôi tình lữ cãi nhau, thế nhưng bởi vì là hai nam nhân, Lôi sư phó có chút không kịp phản ứng.