Giang Nại nhất thời không dám, cô dựa vào bức tường phía sau để đứng vững, nhìn bóng người đang cúi xuống trước mặt mình.
“Tôi, tôi vẫn nên nghỉ ngơi một lát.”
Nhưng mà Lý Thanh Tễ lại không có tâm trạng tiếp tục dây dưa với cô ở đây, trực tiếp vươn tay kéo người nằm lên lưng.
“Về rồi cho em thời gian nghỉ ngơi.”
Cô giật mình, vội vàng vòng tay qua ôm lấy cổ anh, tránh để bản thân không bị ngã xuống.
Sau đó Lý Thanh Tễ dễ dàng cõng cô lên lưng, nhưng đi được hai bước anh lại nhíu mày: “Đừng siết chặt tay như thế.”
Giang Nại lập tức buông tay ra, thấp giọng hỏi: “Như vậy thì sao?”
Cô tựa cả người lên lưng anh, tựa đầu vào vai anh, lúc nói chuyện hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu phả vào cổ anh, cảm giác ngứa ngáy lướt qua, nóng đến đáng sợ.
Diêu Kỳ: “Từ Giáo đang mua đồ ăn ở dưới lầu, chị có chút đói bụng nên nhờ cậu ấy mang lên. Em có muốn ăn không, gọi điện thoại cho cậu ấy luôn.”
Giang Nại nói: “Không sao, em không đói lắm, không cần.”
Hơn mười phút sau, Từ Giáo quay trở lại, trong tay cầm theo rất nhiều đồ ăn.
Diêu Kỳ: “Bao nhiêu tiền vậy, lát nữa gửi Wechat cho tôi.”
“Không cần đâu chị Diêu Kỳ, mời chị ăn.” Nói xong lại nhìn về phía Giang Nại: “Cái này cho cô, Giang Nại, gần đây cô ăn khẩu vị nhạt sẽ tốt hơn, tôi có mua cho cô chút cháo. Nhưng nếu cô không thích cháo thì có thể ăn mì, mì này tôi không cho thêm ớt.”
Lý Thanh Tễ đứng ở cửa xe, cúi người ôm Giang Nại đi ra ngoài.
Triệu Tư Nguyên hiểu ý, không nói gì nữa, chỉ đi theo nhấn thang máy, sau đó không tiếp tục đi theo nữa.
“Đừng lung lay…. tôi muốn ngủ…” Vừa đi vào cửa, người trong lòng bắt đầu lầm bầm.
Lý Thanh Tễ nói: “Tôi biết.”
“Biết thì đừng lộn xộn, tôi tự đi…”
Bước chân của Lý Thanh Tễ hơi khựng lại, bị cô làm cho buồn cười: “Em có thể tự đi được sao?”
“Ừm… đi được.”
Lý Thanh Tễ không nói nữa, trực tiếp bế người đang rầm rì lẩm bẩm vào phòng ngủ chính.
“Lý Thanh Tễ?” Cô giống như đột nhiên tỉnh táo lại.
Lý Thanh Tễ đáp lại.
Đèn phòng ngủ bật lên, Giang Nại nghiêng đầu trên vai anh, ánh mắt bị ánh sáng k1ch thích phải nhíu lại: “Sau khi đặt tôi xuống, anh có thể đi được rồi.”
“Đi đâu?”
“Quán bar đó, ở đó có người anh thích. Anh, anh đi đi, tôi sẽ coi như không nhìn thấy. Thật đó, anh yên tâm đi!”
Lý Thanh Tễ vừa đặt cô lên giường, còn chưa kịp rút tay ra, nghe thấy câu nói kia thì đột nhiên dừng lại: “Em đang nói gì vậy?”
Giang Nại: “Công ty có vẻ đã chi rất nhiều tiền cho lần tuyên truyền này.”
Từ Giáo: “Trước đây chưa bao giờ tuyển những người trẻ tuổi có độ phủ sóng cao như vậy, nhưng từ khi tổng giám đốc Lý đến thì không như trước, anh ấy là người chỉ định.”
Giang Nại không bất ngờ, Lý Thanh Tễ đã ra tay thì đương nhiên phải dựa trên tiêu chuẩn cao nhất.
Sự kiện chính thức kết thúc sau một tiếng đồng hồ, người nổi tiếng rời đi, nhóm fans hâm mộ cũng dần dần tản đi.
Lý Thanh Tễ im lặng không đáp.
Giang Nại lại cảm thấy chắc anh đang cân nhắc về chuyện này, cho nên gật đầu thông cảm cho anh: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Vậy thì anh phải cố lên nha! Đến lúc không cần nhà họ Giang nữa, chỉ cần anh nói, tôi nhất định sẽ đồng ý ly hôn, để anh có thể ở bên cạnh người mình thích!”
Lý Thanh Tễ nhìn vẻ mặt say rượu nhưng tỏ ra nghiêm túc của cô, vừa buồn cười vừa cảm thấy khó tin: “Những lời này, người nhà em có biết không?”
Giang Nại: “Anh đừng nói cho bọn họ biết… nếu bọn họ biết tôi đồng ý ly hôn chắc chắn sẽ tức giận, bọn họ muốn tôi ở bên cạnh anh…. ừm, mẹ đang ở đâu tôi còn không biết, tôi phải ngoan ngoãn một chút, còn phải kiếm thật nhiều tiền, phải tự kiếm được tiền mới có thể nuôi bà ấy, đến lúc đó, bà ấy sẽ chịu gặp tôi…”
Nói xong, không đợi anh đáp lại, cô đã xoay người chạy ra cửa xỏ giày.
Vừa mang giày vừa suy nghĩ, xem ra anh không vui.
Không có người mình thích…
Cũng không biết lời của ai mới là sự thật, nhưng mà mặc kệ là thật hay giả, ngày hôm qua cô cũng không nên nói những lời đó.
Sau này thật sự nên uống ít rượu lại!
Cô ấp úng nói ra điều mình đang nghĩ trong lòng, lời nói lộn xộn nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.
Lý Thanh Tễ hơi nheo mắt lại: “Ai nói với em?”
“Cái gì?”
“Tôi có người mình thích?”
Giang Nại uống say vẫn nhớ không thể bán đứng người khác, kín miệng không nói, nghẹn ngào đáp lại: “Đâu có ai nói, là tôi, tự biết…”
“Ngủ đi.”
Ai ngờ động tác này lại khiến váy của cô bị kéo lên, bắp đùi tr ắng nõn nổi bật trên ga giường màu xám đen, chiếc váy xộc xệch làm lộ ra một góc chiếc qu@n lót nhỏ màu đen.
Ánh mắt Lý Thanh Tễ hơi híp lại, nhất thời không nói nên lời.
“Tôi muốn đi ngủ.” Giọng nói của cô nghèn nghẹn vang lên dưới chăn.
Lý Thanh Tễ dời ánh mắt đi: “Thay quần áo trước rồi ngủ tiếp.”
Nhưng Giang Nại làm gì còn sức lực để thay quần áo, cô cuộn người như vậy một lúc đã trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lý Thanh Tễ hoàn toàn không còn cách nào với cô, anh đứng đó một lúc, tiện tay kéo góc chăn đắp lên người cho cô, xoay người rời khỏi phòng.
“Hôm qua tớ uống mấy ly rượu pha, không ngờ nồng độ lại cao như vậy.” Giang Nại đi vào phòng tắm: “Tớ xong ngay đây, thay quần áo đã.”
“Được rồi, chờ cậu đến rồi nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nại vội vàng bắt đầu tắm rửa thay quần áo.
Lúc chuẩn bị xong định ra ngoài, cô phát hiện một bóng dáng qua khe cửa khép hờ của phòng sách.
Cô chợt khựng lại, trong lòng thoáng lộp bộp một tiếng.
Tối hôm qua lý Thanh Tễ đưa cô từ quán bar về, còn cõng cô ra khỏi quán bar.
Giang Nại cẩn thận nhớ lại… Sau đó, hình như cô rất choáng váng, bị tác dụng chậm của rượu làm cho mê man, chỉ mơ hồ nhớ tới về đến nhà, sau đó lại nói chuyện với anh.
Nói cái gì mà…
“Chỉ cần anh nói, tôi chắc chắn sẽ đồng ý ly hôn, để anh và người anh thích được ở bên nhau.”
Giang Nại lập tức cứng đờ tại chỗ.
Tiêu rồi… hình như cô có nhắc đến cô gái anh thích đúng không nhỉ?
Không biết có phải Lý Thanh Tễ không muốn người khác nhắc đến chuyện này không, cô nói thẳng ra như vậy, có thể coi là chọc vào chuyện đau lòng của anh đúng không?
Ngày hôm sau, Giang Nại bị điện thoại của Tiết Lâm đánh thức, vừa mở mắt ra lập tức cảm thấy đau đầu sau cơn say.
Cô cố nén cảm giác khó chịu, ấn nghe máy, lúc này mới nhận ra giọng của mình hơi khàn.
“Cậu mới dậy sao, tớ đã trang điểm xong rồi. Cũng may gọi điện thoại cho cậu, bằng không nhất định sẽ đến muộn.”
Giang Nại từ trên giường ngồi dậy: “A, xin lỗi, tối hôm qua tớ uống nhiều quá.”
“Không phải cậu đi quán bar với chồng cậu à? Sao anh ta lại để cậu uống đến say như thế?”
Lý Thanh Tễ lười đôi co với cô, rút tay ra đứng thẳng dậy, vừa quay người đi lại bị kéo lấy quần áo, anh quay đầu lại thì thấy cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình: “Anh cưới con gái của nhà họ Giang là vì chuyện hợp tác làm ăn, anh muốn có thêm thật nhiều lợi ích, anh, anh muốn nuốt trọn Hoành Xuyên!”
Anh hơi nhướng mày, nói: “Giang Nại, là em muốn ly hôn đúng không?”
Giang Nại đột nhiên trợn to hai mắt: “Anh đừng nói lung tung, tôi không muốn. Ý tôi là anh đã có người mình thích, nếu sau này cần, tôi có thể đồng ý ly hôn.”
Nói xong, cô trở người ôm lấy chăn bông, giống như một con gấu túi, dáng vẻ dù có bị vạch trần cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Giang Nại rối rắm một lúc lâu, vẫn là đi tới cửa phòng sách, định nói cảm ơn, thuận tiện nói xin lỗi.
“Có chuyện gì vậy?”
Qua khe cửa, cô thấy anh đang nhìn sang.
Giang Nại hơi đẩy cửa ra, lúng túng nói: “À, tôi muốn đi ăn cơm với bạn, ra ngoài trước.”
Biểu cảm của Lý Thanh Tễ vẫn không có gì thay đổi: “Ừm.”
Trong lòng Giang Nại bồn chồn: “Nhân tiện, tối hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi về. Còn có… còn có nếu tôi uống say nói chuyện gì đó, anh cứ làm như không nghe thấy, cho tôi xin lỗi.”
“Câu nào?” Lý Thanh Tễ tùy ý lập một trang giấy, tờ giấy phát ra âm thanh khe khẽ, anh nhìn sang: “Là câu em nói sau này sẽ ly hôn với tôi, hay là câu nói tôi có người mình thích?”
Giang Nại lập tức im lặng.
Cô thực sự … rượu vào lời ra.
Giang Nại ngại ngùng cười một tiếng: “Tôi không hề muốn ly hôn, sao có thể chứ.”
Nói xong, cô quan sát vẻ mặt của anh, ngập ngừng nói: “Về chuyện người anh thích…”
“Không có.” Lý Thanh Tễ cắt ngang, nhíu mày nói: “Bớt nghe những lời đồn đại linh tinh đó đi.”
Giang Nại lập tức im lặng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phải, là lời đồn… vậy tôi xin lỗi, cũng do tôi uống nhiều nên về nhà nói nhảm.”
Lý Thanh Tễ nhìn cô, lạnh lùng nói: “Vậy sau này em uống ít rượu lại.”
“Ồ… Được.” Giang Nại đáp lại, chuẩn bị đi ra khỏi phòng sách: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Ngày hôm sau, thứ Hai.
Giang Nại đã hoàn toàn bị men rượu xâm chiếm, lúc bình thường chắc chắn sẽ không dám nói ra những câu thế này: “Hà Thù Tịnh đó. Cô ấy tên là Hà Thù Tịnh đúng không? Chậc chậc, trong lòng có người mình thích còn kết hôn với người khác, anh thật sự tàn nhẫn quá đi… Anh cũng vì bị người trong nhà ép buộc, không còn cách nào mới kết hôn đúng không… Lý Thanh Tễ, vậy thì anh cũng đáng thương giống như tôi thôi…”
Lý Thanh Tễ vẫn ung dung đáp lại: “Cho nên?”
“Cho nên, nếu một ngày nào đó anh trở thành người nắm toàn quyền Hoành Xuyên, anh có muốn ở bên cạnh người anh thích không?”
Mọi người lần lượt đến công ty, mấy người Diêu Kỳ nhìn thấy Giang Nại ở chỗ làm đều đến hỏi sức khỏe của cô thế nào.
“Tôi không sao, cảm ơn mọi người quan tâm.”
Diêu Kỳ: “Đều là lỗi của chị, kéo em đi ăn hải sản, có lẽ là do ăn cả hai ngày, ăn quá nhiều.”
Giang Nại: “Không đâu, là do em không chú ý.”
Từ Giáo: “Giang Nại, gần đây cô nên ăn nhạt một chút, để dạ dày ổn định một thời gian đã.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau thời gian an ủi ngắn ngủi, mọi người đều trở lại vị trí làm việc, bắt đầu tập trung vào công việc của ngày hôm nay.
Gần đây, robot quét dọn mà Tư Ninh Đặc vừa cho ra mắt cách đây không lâu vẫn đang trong giai đoạn phát triển, buổi chiều hôm nay còn có một hoạt động phát triển ở trung tâm thương mại.
Bởi vì có sự tham gia của người phát ngôn cho thương hiệu nên an ninh của sự kiện phải hết sức cẩn thận, sợ rằng nhân lực bên phía sự kiện không đủ, cho nên Giang Nại và Từ Giáo phải tạm thời qua đó hỗ trợ.
“Yên tâm, cô cứ đi theo bên cạnh tôi là được, có chuyện gì tôi sẽ nói cho em biết nên làm thế nào.”
Còn chưa đến thời gian mà trung tâm thương mại đã chật kín người, tất cả đều là fans hâm mộ của người phát ngôn sản phẩm nghe tin chạy đến, vây kín trên lầu dưới lầu, chỉ cần là nơi có thể nhìn thấy quầy hàng đều chật kín người.
Lý Thanh Tễ có chút cứng đờ, nhắm mắt lại: “Cứ thế đi, đừng lộn xộn.”
“Ồ…”
Trợ lý Triệu Tư Nguyễn đã lái xe đến đợi trước cửa, thấy Lý Thanh Tễ cõng người đi ra, anh ta thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng mở cửa ghế sau ra.
Sau khi đặt người vào trong xe, Lý Thanh Tễ cũng ngồi vào.
“Lái xe.”
“Vâng.”
Xe chạy một mạch về hướng nhà của bọn họ, đợi đến lúc xe vào gara, Giang Nại đã dựa vào lưng ghế, cuộn tròn như quả bóng ngủ thiếp đi.
“Sếp, có cần giúp đỡ không?” Triệu Tư Nguyên hỏi.
Giang Nại gật đầu: “Lúc còn đi học tôi cũng đã tham gia các buổi tuyên truyền offline thế này, lúc đó mời đến một diễn viên người Anh, cũng không đông đúc như hiện tại.”
Từ Giáo cười nói: “Đương nhiên rồi, người phát ngôn hiện tại là một nữ nghệ sĩ đang nổi, có lượng fans rất đông.”
Đứng suốt một buổi chiều, Giang Nại bận rộn đến mức mệt không chịu nổi, sau khi kết thúc sự kiện cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống một chút.
“Giang Nại, mọi chuyện bên này đã kết thúc, có thể quay về công ty rồi.” Diêu Kỳ lại đến tìm cô.
Giang Nại: “Được.”
Diêu Kỳ nhìn hai người họ, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Từ Giáo, cậu trở nên chu đáo như vậy từ khi nào thế?”
Từ Giáo có chút ngại ngùng: “Đâu có, dù sao tôi cũng muốn đi mua, thuận tiện thôi.”
Diêu Kỳ: “Ồ ~ là thế à?”
Giang Nại im lặng một lúc, nhìn Từ Giáo, lại nhìn đồ trong tay anh ta, mỉm cười nói: “Không cần đâu, tối nay tôi còn phải về nhà ăn cơm. Bây giờ không ăn được.”
Diêu Kỳ: “Hả? Trong nhà em còn có người nấu cơm, không phải em sống một mình sao?”
Giang Nại lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không phải, em đã kết hôn rồi, đang sống cùng chồng của em.”