Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Văn Nhung đẩy cửa phòng bệnh vip ra, thấy Liễu Tranh ngồi ở trên giường màu trắng, cùng Đặng Vực Khu vừa cười vừa nói. Hắn đem hộp cách nhiệt đặt trước mặt Liễu Tranh, chậm rãi xoay tròn nắp đậy, mùi thơm canh hầm thịt với bánh tổ cùng rau chân vịt cân dẫn một nửa hồn phách của tiểu ngu ngốc. Hắn đem muỗng nhỏ đưa cho Liễu Tranh, cái miệng nhỏ của tên nhóc kia liền ngoan ngoãn bắt đầu ăn, bộ dáng rất chuyên tâm.
Đặng Vực Khu chỉ vào bó hoa đặt trên đầu giường, đắc ý dào dạt nói: “Cậu xem, tôi còn mang theo hoa bách hợp đến, có phải so với cậu chu đáo hơn không?”
Tiếu Văn Nhung theo hướng ngón tay hắn nhìn thấy, sau đó cười trả lời: “Cám ơn hoa của cậu, nhưng mà đây không phải là bách hợp, mà là hoa loa kèn.”
Vẻ mặt Đặng Vực Khu kinh ngạc muốn chết, “Trời! Tôi vẫn nghĩ nó gọi là bách hợp, ngu ngốc vô ích mười mấy năm, khẳng định đã bị các tri tình nhân sĩ chê cười mất rồi!”
Tiếu Văn Nhung nhìn Liễu Tranh đã muốn dúi đầu của cậu vào trong bình giữ nhiệt, nghĩ: ít nhất có tri tình nhân sĩ này khẳng định không chê cười cậu.
Liễu Tranh ăn no được một nửa, cười tủm tỉm nghe Đặng Vực KHu nói chuyện, Tiếu Văn Nhung mượn cơ hội đi tới cửa hàng bán hoa gần bệnh viện chọn hoa, cho dù như thế nào cũng không thể bại bởi gương mặt tươi cười đến ác liệt kia của Đặng Vực Khu được.
“Tôi có thể chất siêu cấp hỏi đường, lần nào cũng thế,” Đặng Vực Khu ngồi dựa vào trên ghế, “Phàm là người đi trên đường nào mà không biết đường, đang lúc do dự có muốn hỏi hay không, vừa nhìn thấy tôi thì gương mặt lập tức trở nên cực kỳ quyết đoán mà đi tới.” Hắn làm ra một vẻ mặt, nói: “Phải biết rằng cái chỗ đó cũng là lần đầu tiên tôi đi tới a a a! Vì sao lại cho người ta cảm giác người này nhất định biết chứ hả!”
Liễu Tranh nghe xong ha ha cười rộ lên. Tiếu Văn Nhung vừa lúc mua hoa trở về đẩy cửa đi vào, cũng cười theo. Ít nhất hắn cảm thấy Liễu Tranh cười hẳn là do chuyện này, tiểu ngu ngốc trên đường trở về nhà cũng là một bộ dáng lạc đường, tuyệt đối chưa người nào có dũng khí tới hỏi thăm cậu địa chỉ.
Đặng Vực Khu nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiếu Văn Nhung đang cầm một bó hoa màu hồng lớn tươi đẹp đi vào, lập tức bát quái thét chói tai lên: “Là hoa hồng! Thật lớn gan! Trắng trợn như vậy!”
“Cái đó không phải là hoa hồng, là nguyệt quý (hoa Hồng Tàu).”
Tiếu Văn Nhung cười rộ lên, Đặng Vực Khu bị đả kích, thề lần sau nhìn thấy hoa nhất định phải đem cái miệng khóa lại.
Tiếu Văn Nhung tìm một bình thủy tinh sạch sẽ, cho nước vào, đem hoa nguyệt quý cắm vào trong bình, đặt ở đầu giường Liễu Tranh. Tiểu ngu ngốc ngẩng đầu, ngây ngô cười nói: “Cám ơn.”
Đợi cho Đặng Vực Khu rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt ngập nước của Liễu Tranh đột nhiên lộ ra chút gian xảo, lặng lẽ hạ giọng nói: “Cậu biết Đặng Vực Khu không biết về hoa, cho nên cố ý mua nguyệt quý màu đỏ, để cho cậu ấy xấu mặt có phải không?”
Tiếu Văn Nhung xoa cái đầu mềm mại của Liễu Tranh, hiếm khi khen ngợi mà nói: “Cậu cũng không ngốc như vậy nha!”
Liễu Tranh làm xong toàn bộ kiểm tra, sau khi bác sĩ dặn phải uống thuốc đúng hạn mới đồng ý thả cậu về nhà. Tiểu ngu ngốc rất vui vẻ, hai người thu dọn đơn giản một chút liền đón một chiếc xe trở về.
Lúc về đến nhà tiếng chuông điện thoại cũng vừa vang lên, Tiếu Văn Nhung thuần thục cho Liễu Tranh một nụ hôn, cầm lấy điện thoại đi ra ban công. Liễu Tranh ngoan ngoãn cầm bông tắm đi tắm rửa.
Tiểu ngu ngốc cười tủm tỉm mở vòi hoa sen, cười tủm tỉm trút nước vào bồn tắm, cười tủm tỉm cầm lấy bông tắm, đột nhiên phát hiện bản thân đã quên cầm sữa tắm, không thể làm gì khác hơn là bi thảm hề hề mà khỏa thân đi kéo cánh cửa phòng tắm ra một chút.
Hơi nước lập tức tản ra khỏi không gian nho nhỏ, nhanh chóng bốc lên ở trên không phòng tắm, tất cả tiếng vang trong phòng bỗng nhiên trở nên rõ ràng hẳn lên. Liễu Tranh quấn khăn tắm thật cẩn thận di chuyển về hướng về tủ để sữa tắm, đột nhiên nghe được từ ban công truyền tới tiếng tranh cãi. Tiếu Văn Nhung tựa hồ đang tranh luận kịch liệt chuyện gì đó với người trong điện thoại, âm lượng phát ra rất cao, mơ hồ có phần tức giận.
Trong lòng Liễu Tranh cả kinh, không khỏi nhanh chóng đem khăn tắm túm lại, cẩn thận đi đến vị trí gần ban công. Tiếng nước ào ào của phòng tắm truyền thật sự rất xa, không ai có thể nghe được tiếng bước chân của cậu.
“Con không có khả năng đi, con muốn ở lại đấy”
“Vì sao luôn tự tiện quyết định? Các người chưng từng lo lắng tới cảm nhận của con!”
“Đúng đúng đúng, ở trong mắt các người con từ đầu tới chân tìm không được một cọng lông nào tốt cả. Ngoại trừ người đầy khuyết điểm, thì phải dùng kính lúp vạn lần cũng tìm không ra một chút ưu điểm!”
“Con đã nói rồi con không có khả năng đi du học! Nơi nào cũng giống nhau!” Tiếu Văn Nhung nổi giận dứt câu cắt đứt điện thoại. Quay người lại, nhìn thấy Liễu Tranh chân trần đi trên sàn nhà, đứng ở phía sau hắn, khăn tắm hơi mỏng bao phủ thân hình nhỏ gầy, hơn nữa trên tóc còn vương vài giọt nước trong suốt.
Hắn vội vàng đi tới phía trước, thay Liễu Tranh đem khăn tắm quấn chặt, hỏi: “Tại sao đi ra? Có lạnh hay không? Nhanh đi vào phòng tắm.” Lông mi buông xuống của Liễu Tranh hơi rung động, sau đó gật đầu, trả lời: “Uh.”
Tiếu Văn Nhung nhìn cậu đóng lại cánh cửa phòng tắm, sau đó ngồi trên sôpha ổn định lại cảm xúc, dần dần tỉnh táo lại. Liễu Tranh tắm rửa sạch sẽ xong, mặc áo tắm bông bịch bịch bịch chạy tới, trên dép lê có gắn một con thỏ trắng nhỏ nhún nhún.
Tiếu Văn Nhung rốt cuộc lộ ra nụ cười, túm Liễu Tranh vào trong lòng thay cậu lau mái tóc ướt. Tiểu ngu ngốc bị ấn ngồi trên ghế sopha, chỉ có thể mặc hắn chà xát, bộ dáng thật dễ bị bắt nạt a.
Nhưng mà Tiếu Văn Nhung phục vụ thật chu đáo, thay cậu tỉ mỉ làm khô tóc, đem nước trong lỗ tai thấm ra hết, đem tiểu ngu ngốc biến thành như một cái bánh ngọt thơm ngào ngạt.
Liễu Tranh cúi đầu, hai tay bắt chéo nhau, dường như muốn hỏi gì đó mà lại không dám. Nhưng mà cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí mở miệng, “Vừa cậu cậu nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Ba ba tôi.”
Liễu Tranh do dự một chút, hỏi: “Hai người cãi nhau chuyện gì sao?”
Tiếu Văn Nhung gật đầu, “Tôi thích tất cả loài vật, cho nên muốn học đại học lâm nghiệp, hoặc là đi học viện nông học, nhưng mà ba tôi không đồng ý. Ông ấy vẫn kiên trì muốn đưa tôi đi Anh quốc du học, học quản lý cùng nghiệp vụ thương mại quốc tế, sau này trở về kế thừa xí nghiệp gia tộc. Cho nên một lời không hợp liền bắt đầu ầm ĩ.”
“Hai người như vậy … đã bao lâu?”
“Bao lâu?” Tiếu Văn Nhung cười khổ một tiếng, “Bắt đầu từ lúc chưa gặp cậu kìa, thì đã bắt đầu cãi vã rồi. Hiện tại ngày càng kịch liệt hơn, bọn họ thậm chí không thương lượng trước với tôi đã liên hệ với trường học, hộ chiếu cũng làm. Nhưng mà tôi không muốn rời khỏi cậu, cho nên vẫn chưa đồng ý, cứ để vậy chậm rãi kéo dài.”
Liễu Tranh “oh” một tiếng, không tiếp tục nói chuyện nữa, ngồi chốc lát liền trở về phòng.
Lúc ăn cơm chiều, Tiếu Văn Nhung đem đồ ăn nóng hôi hổi bưng lên bàn, còn cố ý chuẩn bị một tô canh gà chúc mừng Liễu Tranh thuận lợi xuất viện. Vừa muốn mở miệng kêu cậu tới ăn, vẻ mặt tiểu ngu ngốc đã hí hửng mà chạy tới rồi.
Tiếu Văn Nhung cười rộ lên, cảm thấy tiểu ngu ngốc này thật sự là có cái mũi cẩu quá dài rồi. Không đợi hắn mở miệng, vẻ mặt Liễu Tranh nghiêm túc nói: “Đi Anh quốc du học đi, không cần ở lại đây!”
Tiếu Văn Nhung kinh ngạc đến nỗi quên cả phản ứng, cầm cái thìa đang tới một nửa sửng sốt thật lâu. Liễu Tranh thấy thế có chút sốt ruột, “Tôi nói thật đó! Đi tới đó học, sau đó trở về kế thừa sự nghiệp gia tộc đối với cậu hiển nhiên có vẻ có lợi, vừa không cùng cha mẹ cãi vã vừa có tiền đồ bằng phẳng phía trước. Hứng thú trồng cây vẫn có thể tiếp tục duy trì về sau này, cũng không có chỗ nào mâu thuẫn cả. Nam nhân chí tại tứ phương, tôi tin tưởng cậu là một người đàn ông có khả năng nhìn về lâu dài!”
Tiếu Văn Nhung thật sự là cực kỳ kinh ngạc, không ngỡ tiểu ngu ngốc vẫn luôn ngơ ngác, đáng thương hề hề, rất dễ bị khi dễ lại sẽ nói một hơi như vậy. Thế nhưng còn thay bản thân mình phân tích, vì mình tínht oán, khuyên mình đi Anh quốc du học. Lời nói của Liễu Tranh xác thực rất có đạo lý, nhưng mà… hắn vẫn không buông được.
Không buông tiểu ngu ngốc này được.
Không có mình chiếu cố, không có mình làm bạn, cậu ta một mình cô độc phải tiếp tục sinh tồn làm sao, làm sao sống được qua đau đớn của bệnh trầm uất đây?
Tiếu Văn Nhung ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
—
Secretwind: dạo này ta ít lên mạng nên giờ mới cập nhật thông tin được có nhiều nhà đã bị report đóng cửa >