Bốn người lính ngậm ngùi không phản bác lại.
Má hóp, chân cánh khẳng khiu như que củi.
Cơ thể như vậy mà vung được cây thương kia ư, Vallow cũng thấy lạ.
Đến cả cây thương đó, phần tay cầm cũng sắp long ra đến nơi rồi.
Phần da thuộc trên giáp phòng ngự đã bị bong tróc hơn phân nữa, nhưng những người lính vẫn giữ nguyên thế mà dùng.
Sưu thuế không xem lính đồn trú là ngoại lệ.
Tùy theo luật pháp của mỗi quốc gia, có nhiều nơi những người lính phải gánh hai lần thuế chồng lên nhau, từ đất nước mẹ và từ địa bàn đang phục vụ.
Chỉ thế thôi là đủ thấy tình hình tệ đến mức nào.
"Giải phóng sao…"
Người đàn ông mang dáng vẻ trưởng nhóm ậm ự trong cuống họng.
Anh ta nhìn chằm chằm Ma tộc, kẻ đột nhiên xuất hiện ở đây và tuyên bố giải phóng.
Ngược lại, Vallow không chút lay động.
Anh chỉ nhìn xuống những người lính bảo vệ đã bị Slime quấn chặt.
"Ngươi là Ma tộc đúng chứ."
"Ừ…"
"Thế thì tại sao, lại dùng từ giải phóng?"
"Do các người đang bị ngược đãi. Chỉ thế thôi."
"------!"
"Ta không nghĩ các người sẽ tin ta ngay lúc này. Sau khi bên ta giải phóng nơi đây, các ngươi có thể tự do đánh giá các chính sách do ta đặt ra. Đến lúc đó các ngươi sẽ tự nhiên thấy tin tưởng thôi."
"Chính sách…? Ý ngươi là--"
"Hòa bình giữa Ma tộc và Con người."
"Ngu ngốc! Điều đó không thể nào xảy ra!"
"Có thể. Nếu hoàn toàn giải quyết mâu thuẫn giữa hai chủng tộc đối lập, trong tương lai Ma tộc và Con người sẽ có thể cùng tiến bước phát triển."
Ma tộc nhận được lợi ích về phía Ma tộc.
Con người nhận được lợi ích về phía Con người.
Đảm bảo vững chắc lợi ích song phương, chắc chắn hòa bình lâu dài sẽ thành hiện thực.
Đó là mục đích của Vallow.
Là câu trả lời sau khi xem xét tính hợp lý.
Và đây chính là lý do khiến anh, cùng với Metra bị sát hại.
"Ít nhất ta chắc chắn, một chủng tộc duy nhất không thể nắm giữ được thế giới rộng lớn này. Tình trạng hiện nay đã nói lên điều đó. Ta không sai chứ?"
"......"
Đội trưởng nhóm lính do dự nhưng vẫn gật đầu.
Những người lính khác cũng đã ngừng tìm cách thoát khỏi Slime, lắng tai nghe Vallow nói chuyện.
Như nhìn thấy Thần linh, đôi mắt của họ không ngừng mở lớn.
"Được rồi."
Cuối cùng, Đội trưởng nhóm lính đã chịu mở miệng.
"Có điều ta muốn hỏi, ngươi tính làm gì khi tìm thấy Lãnh chúa?"
"Chém."
Vallow không do dự đáp lại ngay lập tức.
Đội trưởng nhóm lính thốt lên tiếng A, song cúi đầu ủ rũ.
Khuôn mặt tỏ vẻ đành lòng chấp nhận.
Vallow tiếp tục nói.
"Lãnh chúa nơi đây ngược đãi dân chúng ngọc ngà của hắn ta. Trách nhiệm của Lãnh chúa là dạy dỗ và đảm bảo cuộc sống của dân chúng. Nhưng hắn đã không màng cai trị, bòn rút ngân sách và chìm đắm trong dục vọng của bản thân. Hậu quả dần thành tình hình hiện nay. Cũng vì không ai được dạy dỗ, Ma tộc bọn ta mới có thể xâm nhập đến tận đây. Tội lỗi này không thể dung thứ."
"... Thôi đủ rồi. Tôi sẽ chỉ ngươi phòng Lãnh chúa. Nhưng phải chấp nhận một điều kiện."
"Là gì?"
"Hãy bỏ qua cho con gái của Lãnh chúa, Tiểu thư Escalina. Tiểu thư Escalina khác với Lãnh chúa, ngài ấy là người nết na. Không hề phân biệt dân thường chúng tôi, thậm chí còn hạ mình tiếp xúc trực tiếp. Ngài ấy chính là niềm hi vọng của người dân. "
Vallow suy nghĩ một chút.
Câu trả lời là "cũng được".
Anh không có ý định giết Escalina.
Mục đích của Vallow, nói cho cùng thì là đầu của Lãnh chúa.
Và sau khi trầm ngâm, anh đã rút ra kết luận - để Escalina cai trị Thành phố Pháo đài này, biết đâu trong tương lai có thể lợi dụng.
Dù Vallow thiên tài đến cỡ nào, nhưng anh là đại diện bên Ma tộc.
Muốn người dân hiểu được phương châm của bản thân chắc chắn tốn không ít thời gian.
Nhưng, nếu như có một nhân vật đứng ra làm cầu nối…
Thì quãng thời gian đó có thể được rút ngắn.
Vallow bỏ tay khỏi cằm và kết thúc dòng suy nghĩ.
"Ta hứa."
"Cám ơn. Vậy thì tôi sẽ chỉ đường đến--"
Trước khi kịp nhận câu trả lời, Vallow đã phải hành động.
Anh lao đến trước mặt nhóm lính gác để bảo vệ họ.
Khoảnh khắc tiếp theo, có thứ gì đó đã bay đến với tốc độ cao.
ĐÙNG!!
Âm thanh choáng tai vang lên kèm theo vụ nổ lớn.
Cả khoảng khu ngay lập tức chìm trong lửa hồng.
Dư chấn của vụ nổ tạo cơn cuồng phong mạnh mẽ, lan đến mọi ngõ ngách của dinh thự.
“Guahahahahahahaha!!”
Tiếng cười rợn người vang lên phía sau khung nền rực lửa.
Từ phía bên trong bước ra là một người đàn ông béo ục ịch như ễnh ương.
Khoác trên mình áo choàng choàng dài luộm thuộm, tóc tai cũng không được chải chuốt cho nghiêm chỉnh.
Dáng vẻ hoảng hốt, hay đúng hơn trông như vừa mới ngủ dậy tức thời.
Nhưng trên cổ và tay ông ta đã đeo đầy vòng vàng dây chuyền bạc đính đá quý nhìn lóa hết cả mắt.
Những thứ đó, không cần phải nghĩ cũng biết mua bằng tiền ở đâu ra.
Ông ta là Lãnh chúa được giao phó Thành phố Pháo đài Luroyzen.
Danh xưng Dolgan Boa Rovinho.
“Hưm. Không ngờ chúng mày lại xiêu lòng trước Ma tộc.”
“Ngươi là Lãnh chúa Dolgan sao…”
Lời nói lạnh lùng tựa con dao chìm trong băng giá vang vọng.
Từ trong làn khói của vụ nổ đang tan đi, bóng hình Quỷ nhân - Vallow dần hiện rõ.
Phía đằng sau là nhóm lĩnh đã được Slime buông thả, đang tụm lại với nhau nhìn về phía Lãnh chúa.
“Không thể nào! Vừa rồi là Hỏa Ma pháp Cấp B đấy!”
“À. Nhớ không nhầm thì trước khi lên làm Lãnh chúa, ngươi là Đại đội trưởng của Lực lượng Ma pháp nhỉ.”
Dolgan, trước kia đã từng làm việc trong quân đội do Vallow chỉ huy.
Sở hữu lượng kiến thức kha khá và tố chất trong lĩnh vực Ma pháp.
Sử dụng tài năng ấy, ông ta đã thăng tiến và được bộ nhiệm làm Sĩ quan chỉ huy của đội ngũ.
Nhưng, dù Dolgan ưu tú trên phương diện Pháp sư, tính cách của ông lại là điểm chí mạng trong nhiệm vụ chỉ huy quân đội.
Ông ta có bệnh thành tích, muốn giữ lý lịch không tì vết với cấp trên.
Có lần ông đã đốt nhầm ngôi làng kề bên và đã dùng người dàn xếp để ém nhem mọi chuyện.
Mới đó đã mười lăm năm rồi…
Một tên lính tiểu tốt leo lên hàm Quý tộc, nay đã thành Lãnh chúa của Luroyzen, đến cả Quân sư thiên tài Vallow cũng không thể dự đoán được.
“Ồ…. Ngươi biết đến ta sao.”
“......”
“Mà, chả quan tâm. Ta có lời khen cho ngươi khi đến được đây đấy, Ma tộc. Nhưng, dừng được rồi. Mặc dù đã già nhưng ta đây là cựu Đội trưởng Lực lượng Ma pháp. Quỷ nhân như ngươi chả là cái thá gì.”
Dolgan tụ Ma lực một lần nữa.
Vallow vẫn hướng ánh mắt lạnh lùng về phía ông ta.
“Vậy cũng được sao. Phía sau ta là binh lính của ngươi đấy.”
“Phư. Lính dám phản bội chủ nhân thì còn gì là lính. Ta sẽ cho nổ tung với Ma tộc nhà ngươi.”
Dolgan không hề bối rối khi đáp lại.
Vallow lắc nhẹ đầu thở dài.
“Trời ạ trời ạ….”
Và khoảnh khắc ấy.
Có hiện diện của người đang đến gần.
Là Metra và Zagas đang chạy về phía này.
“Êy êy. Mấy người làm lớn chuyện quá nhờ.”
“Ngài Vallow!”
Zagas nhìn đống lửa đang cháy trong khi cười sảng khoái, còn Metra lo lắng chú tâm đến Vallow.
“Cần giúp không, Vallow.”
“Không cần thiết. Một mình tôi là đủ. Với lại----”
Tên này đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi rồi.
Từ chối sự trợ giúp của Zagas, Vallow đương đầu với Dolgan.
Lãnh chúa lên mặt, cười ‘gufufufu’ tởm lợm.
“Gan lớn đấy, Ma tộc ạ. Cơ mà ngươi, tên Vallow sao. Đúng cái tên xúi quẩy. Làm ta nhớ đên thằng oắt con đáng ghét đó.”
“Ý ngươi là Quân sư mạnh nhất, Vallow Goz Hunel sao.”
“Ồ. Ngươi cũng biết sao. Hắn là tên ngu ngốc. Mới kiếm được vài chiến tích đã sớm lên mặt… Không biết lượng sức mình dám liều lĩnh chống lại Quý tộc cấp cao nên đã bị xử lý từ lâu rồi.”
“Ồ… Ngươi cũng biết nhiều đấy chứ.”
“Ta không biết cụ thể. Quốc gia của tên Vallow đó đã cáo buộc hắn hãm hại Công chúa, nhưng nào ai biết sự thật thế nào. Đám Quý tộc cấp cao đó có thèm ngó nghiêng gì đến Lãnh địa của ta đâu. Đến cả Đức vua chúng cũng nắm trong lòng bàn tay. Có khi cả Cung điện đã bị thâu tóm rồi cũng nên.”
“Vậy à… Thế thì phải nghĩ thêm cách để báo thù rồi.”
“Cái gì...”
“Ngươi biết không? Tại sao Quân sư đó nhận được biệt danh ‘Mạnh nhất’.”
“Hưm. Dù không muốn khen nhưng quả thực đầu óc tên nhóc đó cực kỳ sắc bén. Những chiến lược hắn đưa ra chưa từng thất bại.”
“Thế thì phải được đặt biệt danh là “Tất thắng” hoặc “Bất bại” mới phải. Với lại từ mạnh nhất thường được dùng để chỉ cá nhân hoặc đoàn thể. Thế nên, ‘Quân sư’ mạnh nhất thật sự nghe rất chướng tai nếu dùng để ngợi ca mưu trí.”
“Chẳng hiểu ngươi đang muốn nói gì… Uây! Chẳng quan tâm! Đằng nào ngươi cũng phải nộp mạng ngay tại đây.”
Dolgan nâng hai cánh tay lên, tích tụ Ma lực tạo thành ngọn lửa đỏ rực.
“Xuống địa ngục chờ trước đi! Ta sẽ sớm gửi đám Quý tộc cấp cao xuống đó giúp cho!!”
Chết đi!”
“Lề mề quá…”
Vallow giơ tay lên.
Anh tụ Ma lực và thiết lập Ma pháp nhanh hơn hẳn Dolgan.
Ma pháp của Vallow đã khởi động xong trước cả khi Ma pháp của đối phương hoàn thiện.
[Lửa của Agni]!
Ma pháp Bậc S đã được phóng di.
“A----”
Chưa kịp thốt ra lời trăn trối, Dolgan đã chìm đắm trong ngọn lửa.
Ma pháp của ông ta cũng dễ dàng bị tiêu hủy trong ánh sáng tinh thuần.
Da thịt cháy thành tro, ngọn lửa xâm nhập vào trong, nướng khét nội tạng cho đến tủy não.
Khi ngọn lửa tàn đi, vị Lãnh chúa mang tên Dolgan đã biết mất khỏi cõi đời.
Thứ còn sót lại chỉ là khối than đen dị hình đang dần mòn đi bởi cơn mưa nặng hạt.
Cùng lúc ấy, những người lính đồn trú nghe thấy tiếng ồn ào đã kéo hết vào dinh thự.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt mình, họ xanh xẩm mặt mày trong khi mồ hôi hột tuôn rơi không ngừng nghỉ.
Vallow từ từ quay đầu lại.
Cứ như đang muốn phô bày sức manh, anh hướng ánh mắt sắc bén về phía đội quân của mình.
“Lãnh chúa đã bị giết!”
Tiếng hô dõng dạc tuyên bố kết quả.
Đáp lại đầu tiên là tiếng cười lớn của Zagas.
“Ăn mừng chiến thắng đi!!”
WOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!
Zagas gầm lên.
Đàn Slime cũng hòa thêm tiếng ‘piki!’ vào cùng.
Metra cũng hét lên hết mình, gửi lời khen ngợi đến Vallow.
Cuộc ăn mừng chiến thắng chẳng mấy ấn tượng, nhưng những binh lính chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn.
Đây là một chiến thắng nhỏ.
Nhưng không ai ngờ được rằng, Thành phố Pháo đài Luroyzen này sẽ làm đổi thay mối quan hệ giữa Nhân loại và Ma tộc.
Ngoài Quân sư mạnh nhất, Vallow…
----
Nobeno-san:
Chiếm lĩnh thành công Pháo đài Luroyzen!
Tôi sẽ viết tiếp kiểu như thế này và dần cập nhật lại sau.
Tym và đánh giá của các bạn sẽ thành động lực của tôi, ừ thì “hay vailone” hay quăng một đống emoji meme cũng được.
Mong các bạn chiếu cố.
----
Yomi:
“Kiểu như thế này” là câu/đoạn tường thuật ngắn thường, đôi khi bị tách ra giữa chưng, so sánh với Nidome là thấy rõ khác biệt.
Cũng bởi bản WN nên văn phong tác giả ‘có vẻ’ không hay cho lắm, nhưng ngon hẳn bác Asa.
Về mặt này bản LN thay đổi cựk mạnk, nhưng ‘có vẻ’ nội dung không khác bọt cho lắm.
Mà, kệ mịa đi.