Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Diệp bị hành động này của Thiên Nhi làm co quắp khóe miệng, rõ ràng giường là của hắn mà bị thiên Nhi nàng trắng trợn chiếm mất, không cách nào lấy lại. Thiên Diệp hắn đành ôm gối ra ngoài kia lên ghế ngủ.
-Haizz!!...Thật đáng ghét!!....Bị chiếm mất giường mới cú mèo chứ!!.....
Trong lúc đó....
Phấn Điệp đang mê man ngủ trên giường của Thiên Nhi thì nghe tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng gọi của Minh Quân
-Thiên Nhi!!!!.....Thiên Nhi à!!........Em có ở trong không, mở cửa cho anh!!......Anh biết là Phấn Điệp vẫn ở đây với em,anh muốn nói chuyện với Phấn Điệp một chút. Em làm ơn cho anh có không gian riêng nói chuyện với Phấn Điệp được không??
Phấn Điệp mệt mỏi ngồi dậy, chầm chậm bước từng bước ra mở cửa. Phấn Điệp nhìn thấy người đàn ông mà cô từng yêu.
Minh Quân hắn có ngũ quan tuấn tú, lông mày dày đạm, cái mụi cao thảng, đôi môi gợi cảm, tát cả toát lên khí chất ưu nhã khó ai bì kịp. Phấn Điệp và Minh Quân, mặt đột mặt, mắt nhìn nhau. Trong trái Phấn Điệp nhót đau từng chút một. Kết cục, vẫn chỉ lạnh lùng nói ra một câu.
-Anh vào đi!!.......Chúng ta nói chuyện một chút, Thiên Nhi đã rời đi lâu rồi!!....
-Uh!!..
Minh Quân thất thần trả lời Phấn Điệp, ánh mắt dán lên người Phấn Điệp mà không ròi đi. Minh Quân bây giờ mới nhận ra là Phấn Điệp đã thay đổi. Mái tóc đên dài đến mắt cá chân, đung đưa theo từ bước đi của nàng. Phấn Điệp mặc mỗi cái vái ngủ trắng mỏng, đôi chân trần không đi đôi giầy nào cả, mép váy Phấn Điệp tung bay đệ lộ một đôi chân ngọc trắng muốt khéo léo như ẩn như hiện dưới mém váy trắng như khói như sương. Hắn đã không tự giác đem ánh mắt rơi xuống váy của nàng.
Váy trắng rỗng rãi của Phấn Điệp theo gió tung bay, nàng giống như con bướm dương cánh, trông rất đẹp. Dưới mái tóc là dung nhan thanh tú tuyệt đẹp có phần nhợt nhạt, con ngươi mầu đỏ sáng trong mà tĩnh lặng, giá lạnh vô cùng.. Đối mắt từ khi nào trở thành mầu đỏ, không lẽ Phấn Điệp đeo lens sao??....
-Phấn Điệp!!....Anh....!!
Minh Quân muốn nói ra những điều mình suy nghĩ, tất cả những điều mà hắn chôn giấu suốt bao lâu nay. Nội tâm của hắn bây giờ thực là muốn ôm chật Phấn Điệp của hắn vào lòng nhưng sao lạ quá, hắn hiện tại không thể.
Phấn Điệp nhìn Minh Quân đang ngẩn ngơ, cất giọng lạnh lùng nói thẳng vấn đề.
-Thần đế để La Diêu Dương bên cảnh ba người không chỉ để giám sát chuyện của hai chúng ta thôi đúng không??......Mà còn nữa anh không cần giải thích vì sao anh với cô ta đã làm gì đâu vì dù có giải thích thì với tôi cũng không còn ý nghĩa nữa, mà anh cũng sẽ không giải thích cho tôi hiểu vì anh không muốn đúng không??.......Tôi cảm thấy thấy vọng vì anh đã phản bội tôi và theo cái lối suy nghĩ ấu trí của anh, nếu anh yêu tôi thì nhẽ ra anh nên nói cho tôi biết mọi chuyện đã cả hai chúng ta cùng nhau giải quyết nhưng không, anh coi tôi như con nghốc. Tôi ghét nhất là cái loại người luôn cho mình là đúng như anh. tôi không phải là kẻ ích kỉ nên anh hãy chăm sóc tốt cho La Diêu Dương vì biết đâu sau ngày hôm này anh sẽ được làm bố.
Nghe những lời của Phấn Điệp nói, mặt của Minh Quân hết xanh rồi lại trắng. Hắn không ngờ được Phấn Điệp lại nói như vậy. Minh Quân lắp bắp nói.
-Phấn Điệp nghe anh nói!!......Thực ra mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu......!!..Anh!!!......Anh với cô ta.....!!...
Minh Quân noi không thêm nữa vì không biết nói sao cho phải, chỉ đành cúi đầu, mắt rũ xuống không dám đối mặt với ánh mặt sắc bến đầy lành lùng của Phấn Điệp. Phấn Điệp ngôi im lặng nhìn Minh Quân, ánh mắt không chút gợn sóng.
Đúng!!....Cô yêu Diêm Minh Quân hán, nhưng hắn đã phản bội cô là vì lí do gì thì cũng không thể quay lại được nữa. Cô đã khóc vì đau đớn khi bị bị bội tịnh nhưng mà sau khi khóc trong đau đờn thì khi nàng tình lại, cảm giác thật nhẹ nhàng. Nàng hoàn toàn không còn cảm giác đau khổ khi hắn làm chuyện đó với La Diêu Dương nữa, thậm chí khi đối mặt như thế này cũng không có cảm giác gì luôn. Chẳng lẽ, Phấn Điệp nàng đau khổ quá nên mất luôn cảm giác rổi hả??....
-Phấn Điệp!!....Hãy tin anh!!....Anh chỉ yêu có mình em, ngoài em ra anh không thế trao trái tim mình cho người con gái khác. Có thể bây giờ em rất hận anh nhưng anh nghĩ là sau khi mọi chuyện trở lên tốt hơn thì em sẽ hiểu thôi!!...
Minh Quân khó khăn giải thích, rồi im bặt lẳng lặng quan sát sắc mặt của Phấn Điệp. Phấn Điệp cũng lơ đẵng không quan tâm đến hắn, nàng đang tính kế chuyện khác.
Sau một khoảng thời gian trôi chầm chậm lặng im, khoảng lắng tựa như khoảng cách giữa hai người hiện giờ rất xa. Minh Quân không biết nói gì hơn ngoài chờ đợi, Phấn Điệp rốt cuộc mở miệng nói, khiến Minh Quân hắn như thở phào nhẹ nhõm.
-Anh nên cùng với Thiên Nhi và Thiêm Diệp rời khỏi đây vì tí nữa sẽ có cuộc loạn chiến!!....
Minh Quân nghe Phấn Điệp nói vậy thì trong lòng chợt khẩn trương, mắt chớt chợt nhìn khuôn mặt thản nhiên như không có gì của Phấn Điệp.
-Vậy......!!!
-Yên tâm!!....Cuộc loạn chiến này là muốn giết em nên ba người sẽ không sao cả, mấy người đi trước đi kẻo sẽ gặp nguy hiểm.
Phấn Điệp dứt khoát cắt lời Minh Quân không cho hắn nói tiếp. Dứt lời, Phấn Điệp quay gót ra cửa không thèm điếm xỉ đến Diêm Minh Quân. Đối với Phấn Điệp lúc này, Diêm Minh Quân mà cô từng yêu, người mà cô coi trọng nhất đã chết dưới tay chiến ma thần từ lâu. Còn Diêm Minh Quân đã trên người La Diêu Dương, căn bản không phải là anh ấy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc Phấn Điệp xoay người, Minh Quân cảm thấy trong lòng lành lẽo, Loại tổn thương sâu sắc kia khiến người cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đè lên không thở nổi. Nhìn bóng lưng nhỏ cô độc đang từ từ rời xa của Phấn Điệp, Minh Quân hắn cảm giác tửa như thứ gì đó vô cùng quý giá đang dần xa Minh Quân hắn, mà hắn lại không muốn mất đi
Minh Quân theo bản năng chạy đến bên Phấn Điệp rồi cầm tay của nàng kéo vào lòng ôm chặt, gióng khàn khàn như muốn hét lên
-Phấn Điệp em muốn đi đâu!!......Loạn chiến là sao??.......Có chuyện gì xảy ra??....Tại sao bọn họ muốn giết em??....Anh không cho em đi, không cho em rời xa anh, em là của anh, mãi mãi là của anh!!!...Loạn chiến gì chứ??....Anh và thần đế đã thỏa thận chỉ cần anh làm mọi việc mà ông ta sai bảo thì ông ta sẽ không làm hại em nên chuyển này chỉ là hiểu nhầm thôi!!....Anh sẽ không để em bị tôn thương.
-Diêm Minh Quân!!......Lã Dạ Phấn Điệp tôi và anh đã không còn là gì của nhau từ lâu lắm rồi!!.....Từ khi Diêm Minh Quân bị chiến ma thần giết chết!!........Anh căn bản không phải anh mà tôi từng biết, vì nếu là anh Quân mà tôi biết anh ấy sẽ giết chết La Diêu Dương chứ không phải lên giường với cô ta. Anh làm ơi buông tôi ra, cái đồ giả mạo. Nếu anh còn chút tình cảm với tôi thì anh hay đưa Thiên Nhi và Thiên Diệp rời khỏi nơi này, có như thế tồi còn có thể tha thứ cho anh, cái đồ giả mạo.
Phấn Điệp vừa nói vừa lạnh lùng không chút lưu luyến hất tay Minh Quân đang ôm nàng ra, Phấn Điệp nhìn Minh Quân hắn bằng ánh mắt lạnh lùng xa lạ, từ trước tới này Minh Quân hằn chưa từng thấy qua. Bắt gặp ánh mắt này của Phấn Điệp, trái tim hắn trống rỗng, không tin nổi nhìn Phấn Điệp. Phấn Điệp không quan tâm hắn mà mở cửa đi mất.
-Phấn Điệp!!....Đợi đã!!..
Đến khi Minh Quân đinh thần lại, gọi to, chạy về phía Phấn Điệp thì Phấn Điệp nàng đã thi triển ma pháp biết mất. Hắn nhìn quanh nhưng hoàn toàn bất lực, Phấn Điệp đã rời khỏi hắn rồi. Đến nước này hắn phải đưa Thiên Nhi và Thiên Diệp đi đến nơi an toàn rồi trở lại nói chuyện với thần đế cho ra lẽ.
Trong lúc đó.....
Cách Minh Lãnh thần điện không xa, Phấn Điệp đang bị một đám tiểu chiến thần và tiểu thiên sứ bao vây. Cầm đấu đám chiến thần và thiên sứ đó là Chiến Thần Minh Lãnh và cha của hắn chiến thần Bắng Giá.
Chiến thần Băng Giá mặt mụi tuấn mĩ không khác chiến thần Minh Lãnh là bao nhiều, nhìn qua có thể nhận nhầm là người người này là anh em của nhau vì quá giống. Nhưng mà mặt mũi chiến thần Băng Giá trông già rặng hơn nhiều so với chiến thần Minh Lãnh, không những thế lạnh lùng và tàn bạn hơn nhiều nữa. Chiến thần Băng Giá mặc trên mình áo giác bằng băng. Mái tóc để dài mầu vàng, khác với chiến thần Minh Lãnh để tóc ra mầu bạch kim. Cả người tản ra khi thế cường đại mà đáng sợ, nhưng Phấn Điệp không hề sợ cố khí thế bá đạo này tí nào.
-Lãnh Dạ Phấn Điệp!!...Ngươi thật to gan, dám đả thương con tai ta, tự ý xông vào Minh Lãnh thần điện!!......Hành động của người như thế này là có ý gì??.......Người đừng có mà vọng tưởng rằng tên chiến thần Ánh Sáng và ả nữ thần Phượng Hoàng cha mẹ người có thể đến cứu người!!....Hôm nay, ta sẽ đưa ngươi đến gặp thần đế nói chuyện!!...
Cha của chiến thần Minh Lãnh hét lên với Phấn Điệp rồi lao tới vung tay, lập tức trên tay chiến thần Băng Giá xuất hiện một thanh kiếm bằng băng, đánh tới người Phấn Điệp. Phấn Điệp lắc người né tránh đòn tấn công, đồng thời nhanh chóng tạo một lá chắn kết giới bằng nước.
Đòn tấn công của chiến thần Băng Giá rất mạnh tuy Phấn Điệp né được đòn tấn công đó nhưng ma pháp mà chiến thần Băng Giá tao ra vần đánh úp nhanh chóng Phấn Điệp, khiến nàng cực kì chật vật ứng phó.
Người cha đã thế rồi, mà thằng con cũng chăng tốt hơn. Chiến thần Minh Lãnh cũng chớp thời cơ khi Phấn Điệp chật vật đối phó với đòn tấn công của cha mình thì dùng cung tên thần đánh lén Phấn Điệp.
Chiến thần Minh Lãnh từ khi gặp đến giờ vẫn luôn giữ cho mình một khuôn mặt điền tĩnh, lãnh lùng. Chiến thần Minh Lãnh vồn rất tuấn mĩ, lại mặc một thân y phục mầu trắng không tì vết lại càng thêm tuấn mĩ. Chiến thần Minh Lãnh dương cung, có chút sát ý xẹt qua trong đầu chiến thần Minh Lãnh rồi vụt tắt.
Cung tên thần khi là một cung tên đặc biệt, không cần có huyền tiễn ( mũi tên) mà vẫn có thể sát thương kết liễu được kẻ thủ, thậm chị có thể là một đòn chí mạng hủy diệt luôn linh hồn đối thủ. Cách sử dụng Cung tên thần cũng không khó, chỉ cần truyền ma pháp của mình vào cung tên thần, dựa vào thuộc tính ma pháp mà người sử dụng nó có thì mũi tên bắng ra sẽ có thuộc tính đấy. Chiến thần Minh Lãnh có ma pháp thuộc tính thủy nên ma pháp bắn ra sẽ là thuộc tính thủy.
Một mũi tên này, tiểu nữ thần Lãnh Dã Phấn Điệp kia tuyệt đối không cách nào chịu nổi!!...Trong lòng chiến thần Minh Lãnh tự nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, hắn không muốn nữ thần tên Phấn Điệp kia chết một chút nào, vì hắn cảm thấy thích thú với vị nữ thần này. Nhưng lệnh của thần đế không thể nào làm trái......
Mũi tên này, Thương Hồn Chi tên.
Không chỉ hủy diệt thân thể, còn hủy diệt cả linh hồn!!
Ánh sáng kinh khủng của ma pháp hệ thủy bắn về phía lồng ngực Phấn Điệp đang chật vật chống đỡ công kích của chiến thần Băng Giá.....
sorry mọi người, vì đã để mọi người chơ đợi lâu!!!