Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt của Phấn Điệp từ từ nhắm lại, nàng chấp nhận buông xuôi tất cả. Mất đi người bạn thân nhất, mất đi người mà mình yêu thương nhất, biết được sự thật mình là một phế nhân trong tộc, bị thần tộc vứt bỏ. Sự thật rất tàn khốc, nàng không muốn chấp nhận, chết có lẽ là sự giải thoát tốt nhất......Chiến ma thần thấy Phấn Điệp hoàn toàn không có khả năng chống cứ nữa, ả ta hờ hừng đưa tay lên, một đạo khí mầu đen xuất hiện, hội tụ thành một quả cầu mầu đen trên tây của chiến ma thần. Chiến ma thần toàn lực xuống tay, nhằm vào trái tim của nàng, đánh đến. Vừa lúc đó, chợt trên đỉnh đầu của chiến ma thần xuất hiện ánh sáng thuần khiết. Tay của chiến ma thần dừng lại, cỗ uy áp này khiến cho chiến ma thần không thể nhúc nhích, ả ta biết rõ là nữ thần Phượng Hoàng xuất hiện. Trên bầu trời, ánh sáng ngày càng thuần khiết, kèo theo sức nóng bỏng cứ thế chậm dãi phủ xuống, mọi người trong thành chì nhỏ từ từ thấy bóng dáng mơ hồ của nữ thần. Dung nhan tuyệt thế của nữa thần cũng xuất hiện, đôi cánh to lớn hiện ra đầy uy vũ.
Nữ thần Phượng Hoàng xuất hiện thì thấy một màn trước mắt mà mà tim ngừng đập, cô gái nằm dưới chân chiến ma thần y phục, mặt mũi đầy máu, nhưng bà vẫn nhận ra, đó là con gái bà, Phấn Điệp. Khung cảnh thật kinh hoàng, một khoảng đất toàn máu, phía xa là nữ thần công chúa đang bất tỉnh, tiền bối cùng trường của Phấn Điệp là Thiên Diệp đã chết thân xác bị xuyên thủng lỗ chỗ, nằm trên vũng máu, cô bé Thiên Nhi bạn thân của Phấn Điệp và cả Minh Quân người mà con gái bà thích đều bị trúng ma pháp mà chết. Xem ra tất cả đều là huyết tình tàn khốc. Cảnh tượng trước mặt làm trái tim người làm mẹ như bà đau nhói, mắt bà cũng đổ lệ từ bao giờ.
Chiến ma thần biết mình sắp không xong, muốn bỏ trốn nhưng toàn thân không thể nhúc nhích dưới uy áp của nữ thần Phượng Hoàng, chiến ma thần quả thực không cam lòng. Nữ thần Phượng Hoàng cứ vậy mà trên không trung, cỗ tức giận được nữ thần đè nép lại không ngừng lớn lên, bà chằm chằm nhìn ả chiến ma thần kia, tay bà vung lên, trong mắt hiện lên sát ý rất nhỏ, đôi môi của nữ thần khẽ mở, lành lạnh
-Ai làm con ta bị tổn thương, ta không tha cho kẻ đó!!
Một đạo ánh sáng thái dương chiếu xuống đầu chiến ma thần, bao trùng chiến ma thần, ả ta không can tâm rên lên một tiếng đau đớn. Áp lực cuồng bạo đánh từ bốn phía khiến mạch máu trong người của chiến ma thần tê liệt hoàn toàn, chiến ma thần bị cỗ lực lượng chèn ép không tài nào nhúc nhích. Liều mạng động thanh kiếm trong tay, tay khẽ run, nhưng không cách nào động. Sau một khắc, chiến ma thần khôn khổ nhíu mày. Máu trong người chiến ma thần đang nghịch lưu, xương cốt toàn thân đều muốn vỡ vụn. Chiến ma thần lúc này cùng cực đau đớn toàn thân, thân thể dường như bị hà hạnh như muốn chết đi sống lại.
Khóe miệng nữ thần Phượng Hoàng nâng lên nụ cười nhạt, bàn tay đang dơ trước mặt nắm chặt lại. Linh hồn và thể xác của chiến ma thần cứ vậy mà biến mất cùng vời đạo ánh sáng đó.
Nữ thần Phượng Hoàng từ từ đáp chân xuống đất, thu hồi đôi cánh của mình, từng bước từng bước đến bên đứa con gái nhỏ đang hôm mê bất tỉnh trên mặt đất. Bà từ từ đỡ Phấn Điệp vào lòng mà bế bồng Phấn Điệp đi, trở về thần giới. Nữ thần ôm Phấn Điệp vào ngực thật chặt, nói nhỏ bên tai đứa con gái nhỏ của mình, trong giọng nói tràn đầy áy náy, đau lòng và lo lắng, còn có cả tự trách nữa. Lòng của nữ thần Phương Hoàng níu chặt, có cảm giác người trong ngực mình nhu nhược như sắp bễ nát. Cảm giác thâm tâm như bị ai đó cắt thành từng khúc, đau đớn cứ thế lan tràn ra.
-Điệp nhi!!!.....Mẹ xin lỗi!!!....Mẹ thực sự xin lỗi con!!!.....Mẹ đã đến muộn!!!...
Phấn Điệp đã sớm hôn mê, nữ thần đưa nàng về thần giới, tại Phượng Hoàng thần điện. Nữ thần bế Phấn Điệp vừa mới đi đến cửa, đã có tiểu thần thị vệ canh cửa hành lễ với người, đáy mắt không giấu được sự kính trọng. Một tiểu nữ thần vội vàng ra đón, mắt kinh ngạc nhìn nữ thần bế một cô gái còn nhỏ tuổi.
-Nữ thần phu nhân, nữ thần tiêu thư.......Sao lại thế này???.....
Nữ thần Phương Hoàng bất giác nhắm mắt lại, tỏ vẻ mệt mỏi, nhìn đứa con gái đáng thương của mình trên tay mà sao lại cảm thấy như bị ai đó rút đi sực lực như thế này. Nữ thần Phương Hoàng nhàn nhạt nói, đôi moi khẽ mở
-Cha nó!!!.......Đã về chưa??...Gọi ông ấy về đây, ta có chuyện gấp muốn nói....
-Dạ thưa!!....Chiến Thần lão gia chưa về!!!.... Tiểu thần đi gọi lão gia ngay ạ!!
Tiểu nữ thần vội vàng lao đi gọi cha của Phấn Điệp về, nữ thần Phượng Hoàng bế Phấn Điệp đang hôn mê bất tỉnh vào một căn phòng rộng lớn, chiếc giường được chạm khắc nhưng hoa văn cổ kính mầu vàng trên nền trắng. Nữ thần nhìn người trên giường trần mặc, trong lòng khổ sở, thầm trách bản thân đến muộn không cứu được con, giờ đành bất lực nhìn con hôn mê. Nữ thần vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của đứa con gái mình, đưa con gái mà bản thần bà đứt ruột sinh ra, nhưng không thể chăm sóc, dành cho tiểu sinh linh nhỏ bé trước mặt yêu thương, càng trăm ngàn lần không bảo vệ được. Giờ đang ở trước mặt bà, chừng phạt bà bằng cách này đây.
Nước mắt của nữ thần tuôn rơi, bà hiểu bây giờ Phấn Điệp con gái bà đang bị tổn thương rất lớn, tận mắt chứng kiến người bạn, người mà mình yêu thương bị giết hại, tâm hồn đứa con gái này của bà bị bao phủ toàn mầu đen của bóng tối, một nơi mà không ai có thể khoát khỏi. Phấn Điệp vẫn như cũ không thức tỉnh, vẫn hôn mê, hoặc giả không muốn tỉnh, trạng thái này của Phấn Điệp thân là nữ thần nên bà hiểu. Con gái đáng thương của mình đang trốn tránh, trốn tránh thực tế, không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với sự thật. Đôi khi chìm giấc mơ tốt đẹp còn hơn là phải đối mặt với sự thật trước mắt, có lẽ vì thế mà nhiều người thích ngủ vì những giấc mơ luôn đẹp đẽ hơn thực tại.
Cách duy nhất đó là hồi sinh lại ba người bạn kia của nàng, chỉ cần việc người bạn thân nhất, người mà nàng yêu thương vẫn còn sống thì nhất định nó sẽ tỉnh lại, con gái đáng thương này của bà sẽ tỉnh lại. Vấn đề là minh mình bà không thể nào đủ lực lượng làm việc đó, nhưng nếu cùng với cha Phấn Điệp làm thì có thể, tuy sau đó cần phải có một thời gian hồi phục lực lượng bị tiêu hao.
Nữ thần đang suy nghĩ miên man, không biết từ khi nào, chiến thần ánh sáng đã đến sau lưng bà, khoác lên lưng bà một cái áo choàng, nữ thần quanh lại nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đó, không tài nào thốt lên lời, cứ thế rúc đầu vào ngực rắn chắc của người đó mà khóc. Chiến thần Ánh Sáng chỉ thờ dài rồi ôm người phụ nữ của mình, mà nói nhỏ giọng đầy ấp áp
-Thân ái!!!....Em đừng lo lắng quá!!!...... Ta tin Điệp nhi của chúng ta rất mạnh mẽ, nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.......Mọi chuyện khác ta sẽ xắp xếp, việc của ba người bạn của Điệp nhi nàng không cần quá căng thẳng, ta sẽ giải quyết. Nàng chỉ cần chăm sóc nó thật tốt là được...
Nữ thần nghe những lời nói đó thì bất giác mím môi, bà rất muốn làm điều gì đó cho đứa con gái của mình, nhưng lúc nào bà cũng không thể làm được vì không đủ khả năng. Nữ thần thầm tự mắng mình, bà là người mẹ tồi, không thể làm cho đứa còn của mình một điều gì cả, dù đó chỉ là một điều nhỏ nhất
Ba ngày trôi qua
Tại phòng của Phấn Điệp, căn phòng này chỉ dành riêng cho Phấn Điệp nàng mà thôi. Khi nữ thần Phượng Hoàng mang thai nàng, thì căn phòng này đã được chọn làm phòng của nàng. Nhưng mà sau khi sinh nàng ra, nàng bị ép đi làm con của một gia đình trong nhân giới. Từ đó căn phòng này luôn trống không, nhưng căn phòng này luôn sạch sẽ gọn gàng, vì nữ thần Phượng Hoàng luôn tin là nàng sẽ trở về đây, sống trong căn phòng này. Bây giờ, Phấn Điệp đã trờ về thần giới này, trở về căn phòng trong cái lâu đài này, lâu đài mà hai mẹ con đã gặp nhau lần đầu tiên sau từng nấy năm xa cách. Nhưng mà Phấn Điệp vẫn còn hôn mê không chịu tỉnh lại, nàng đã hôn mê bất tỉnh cả nửa tháng rồi, nhìn đứa con của mình trên giường mà cả nữ thần Phượng Hoàng lần chiến thần Ánh Sáng đều đau lòng, hai người chỉ biết mình bây giờ đau lắm, đau ngay vị trí trái tim mình, Từng vết cắt khứa vào trái tim giọng máu đang rỉ ra bên trong đó.
Diêm Minh Quân, Hà Thiên Nhi, và Cố Thiên Diệp được hồi sinh nhờ bảo vật của chiến thần Ánh Sáng - Cha của Phấn Điệp. Bảo vật này có tên Diệu Bảo Ngọc, là một bảo vật chân quý, có khả năng hồi sinh con người, nhưng với người thuộc tộc cấp cao như thần tộc, ma tộc, yêu tộc,.....Thì hơi khó khăn trong việc trong việc hồi sinh. Ngoài khả năng hồi sinh người một cách kì diệu ra thì còn có khả năng khống chế tinh thần của người khác và điều khiển bọn họ, nhưng khi sử dụng bảo vật này, người sử dụng cũng mất nhiều lực lượng. bảo vật này là một viên ngọc mầu vàng cam, nhìn qua không gì đặc biệt nhưng lại mang rất nhiều khả năng dì diệu
Diêm Minh Quân nhìn người trên giường mà trong lòng có tự trách, tại hắn không bảo vệ được nàng, nên nàng mới thành ra thế này. Hắn đến bên giường Phấn Điệp, ngồi xuống ở bên giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đệp của nàng, nói nhỏ.
-Phấn Điệp!!!!.....Em mau tỉnh lại!!!...Anh đã sống lại rồi đây, nên Phấn Điệp cũng phải mau tỉnh lại chứ. Em định cứ ngủ như này sao??......Em định trừng phạt mọi người đã bỏ em đi sao???....Anh xin lỗi!!!...Anh sai rồi, vì thế em mau tỉnh lại đi. Anh rất nhớ giọng nói và nụ cười của em. Anh rất muốn mạng hạnh phúc đến cho em, chẳng lẻ em không chịu cho anh cơ hội để thỏa mãn mong ước của mình sao??
Thiên Nhi dũ đôi mi xuống nhìn người bạn thân Phấn Điệp của mình đang nằm bất động trên giường, mà buồn thiu. Tiến đến đặt nhẹ bàn tay lên vai của Diêm Minh Quân đan ngồi bên giường Phấn Điệp.Nói nhè nhẹ giọng tràn đầy lo lắng bất an.
-Anh Quân!!!...Phấn Điệp nhất định sẽ tỉnh lại thôi, em rất rõ con người bạn ấy, là con người rất mạnh mẽ, luôn nghĩ cho mọi người. Con người như vậy sẽ không để người xung quanh lo lắng đâu......Phấn Điệp!!!....Mày đang làm gì vậy???....Sao vẫn chưa tỉnh lại??...Mày mau tỉnh lại nhanh đi, tao và mày còn rất nhiều rất nhiều chuyện cần giải quyết đó có biết không???.....Tao còn không sớm tỉnh lại tao sẽ không quan tâm đến mày nữa...
Thiên Nhi không hiểu sao khóe mắt mình lại ươn ướt, nàng không hiểu sao lại khóc. Nàng không vì đang đau lòng cho con bạn thân sao, hay là đang biết ơn trời đất là nàng lại sống lại được thêm một lần nữa, hay đang buồn vì muốn trở về bên gia đinh bình yên kia của nàng. Thiên Nhi đưa tay lên ngực của mình, đặt tay đúng vị trí của trái tim mình, trái tim này của nàng không hiểu sao lại đập rất chậm, nàng cảm thấy như bị đôi bày tay vô hình nào đó bóp nghẹn. Trong đầu nàng đang rất bối rối không biết mình phải làm gì.
Căn phòng lúc này thật yên lặng, mong chờ người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường mau chóng tỉnh lại. Chỉ cần như thế là đủ, mọi người chỉ cầy như vậy thôi.
Tin tức con gái nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng đã trở về thần giới được loan rộng ra, ai ai ở thần giới đều biết việc này. Cô con gái duy nhất, người con gái mang dòng máu hoàng tộc của thần tộc nhưng lại vô dụng trở về khiến cho lòng người xôn xao, tuy ai cũng rất kính trọng nữ thần Phượng Hoàng và chiến thần Ánh Sáng vì họ là những người hùng mạnh, nhưng người sống trong thần giới này không chấp nhận những kẻ yếu đuối. Những sinh linh mới sinh ra nếu trên người không có phát ra tia ma pháp thái dương nào thì sẽ bị đày xuống làm người trong nhân giới. cách duy nhất để trở lại thần giới là phải chứng mình mình là kẻ mạnh, mình rất cường đại thì mới mong có thể trở về thần tộc.
Phấn Điệp không chứng minh được mình mạnh và cường đại được nên việc nữ thần Phượng Hoàng mang nàng về thần giới vì không muốn nhìn con mình chết quả là một sử sỉ nhục của thần tộc. Thần tộc chỉ chấp nhận kẻ mạnh, chứ không chấp nhận kẻ yếu, kẻ yếu mà không thể mạnh hơn thì chết đi may ra bọn họ có thể chấp nhận. Nhưng việc như vậy thì không phải quá tàn nhẫn sao??....
Sức ép của những thần dân trong thần giới đắn đầu làm cho chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phượng Hoàng lo lắng. Việc này sẽ đến tai của Thiên Hàn - vị thần tối cao, cũng là thủ lĩnh trong hoàng tộc, là em rể của chiến thần Ánh Sáng và nữ thần Phương Hoàng nhanh chóng, Và không biết là hắn sẽ làm gì, tuy là người nhà nhưng mà khi sinh ra trong hoàng tộc sẽ không được quyết định theo tình cảm mà phải quyết định mọi việc theo lí chí, nên việc làm tổn thương hay thậm chí giết chết người thân đều không có gì khó cả.
Mọi chuyện đến nhường này, chỉ còn cách là để tự nó phát triển thôi..........