Vốn dĩ Nguyễn Hạ muốn nói với anh, khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô sẽ đi phỏng vấn, cô biết anh bề bộn nhiều việc nên muốn chờ đến khi anh hết bận đã rồi mới nói, hôm nay cô đưa Vượng Tử đến nhà trẻ: “Mẹ ơi, mẹ lại muốn tìm việc à?”
Lúc này đứa nhóc này rất tỉ mỉ, khả năng quan sát cũng rất mạnh.
Nguyễn Hạ cũng không gạt cậu, gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay mẹ đưa con đến nhà trẻ rồi sẽ đi phỏng vấn.”
Vượng Tử thở dài: “Vì sao mẹ phải ra ngoài tìm việc ạ? Mẹ của đám Giang Vũ Ngang cũng không đi làm.”
Nguyễn Hạ trả lời: “Về sau mẹ phải nuôi con chứ, không có việc thì sẽ không có tiền, không có tiền thì không thể nuôi con được.”
Khi xuống xe, Vượng Tử ôm Nguyễn Hạ: “Chẳng lẽ ba không nuôi được chúng ta hay sao?”
Nguyễn Hạ cũng hôn cậu: “Chúng ta không thể đặt hết gánh nặng trong nhà lên một mình ba con được, ba con cũng phải thở nữa chứ, mẹ kết hôn với ba thì cũng nên chống đỡ gia đình này với ba con.”
“Vậy cũng được.” Vượng Tử gật đầu thật mạnh: “Chờ đến khi con lớn lên có thể kiếm tiền, con sẽ nuôi ba mẹ.”
Nguyễn Hạ ấn ấn trán cậu: “Đúng vậy, tặng cho con một like, con mẹ thật hiếu thảo.”
Vượng Tử ôm thắt lưng cô, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vậy thì hy vọng cuộc thi hôm nay mẹ sẽ được một trăm điểm!”
“Cảm ơn bé cưng đã chúc mẹ.”
…
Mặc dù Nguyễn Hạ muốn nhanh chóng tìm một công việc, nhưng không có nghĩa là cô không xoi mói công việc, khi phỏng vấn, quả thật cô có cảm nhận được câu kinh tế hiện tại sa sút của Tống Đình Thâm, từ khi đi bước chân ra khỏi tòa nhà đã cũ kỹ, tinh thần cô ủ rũ, chịu đả kích gấp bội, rất nhiều công ty đều gọi cô đến để phỏng vấn, nhưng thật sự để nói là tốt thì cũng chẳng được bao nhiêu, dù sao cũng đã cuối năm rồi… Cô vẫn từ từ tìm kiếm, biết đâu được năm sau sẽ lại có, còn có bước ngoặc nữa.
Càng ngày càng gần năm mới, dì giúp việc cũng đã xin nghỉ với Nguyễn Hạ vì trong nhà có việc, Nguyễn Hạ cũng rất rộng rãi cho phép dì giúp việc nghỉ, sau khi ăn Tết xong quay lại cũng được.
Đúng lúc trong khoảng thời gian cũng không dễ kiếm việc, Nguyễn Hạ liền quyết định phải thích ứng với cuộc sống gia đình không có dì giúp việc trước.
Đến khi nhà bọn họ tiêu đời thì tất nhiên không cần phải mời dì giúp việc đến nữa, đến lúc đó cô và Tống Đình Thâm đều phải chia sẻ việc nhà với nhau, với việc này, Nguyễn Hạ vẫn rất tin tưởng Tống Đình Thâm, từ nhỏ anh đã sống tự lập, cũng không phải là loại đàn ông cho rằng người vợ sẽ phụ trách toàn bộ việc nhà.
Nghĩ đến cuộc sống sau này, cho dù thoải mái không bằng một phần mười hiện tại, cô cũng tràn ngập niềm tin, có Tống Đình Thâm, có Vượng Tử, nhất định bọn họ có thể khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp!
Nguyễn Hạ nghĩ sau này vẫn phải đổi một chiếc xe khác, chiếc xe cô đang đi tiêu hao rất nhiều dầu, có thể trước đây cô không để ý, nhưng sau này thì phải để ý, phải đổi một chiếc xe tiết kiệm xăng dầu mới được, vẫn cần phải có xe, dù sao thì ngày nghỉ có thể đưa Vượng Tử ra ngoài hóng gió, cũng có thể đưa đón Vượng Tử đi học.
Cô lái xe đến gần đó, vốn dĩ cô định đến siêu thị mua đồ ăn, nhưng lại nghĩ đến tầm này chắc đồ ăn tươi trong siêu thị đều bị người khác mua mất rồi liền dừng xe, quyết định đến khu chợ ở gần đó mua đồ ăn, có khi đồ tươi ở ngoài chợ còn rẻ hơn ở trong siêu thị.
Nguyễn Hạ âm thầm tính xem hôm nay nên làm món gì? Nhất thời cô không chú ý đến việc Tần Ngộ đi theo sau lưng cô.
Tần Ngộ đã định sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô nữa, nhưng khi nhìn thấy cô hắn vẫn không thể nhẫn nhịn được, muốn nhìn cô thêm một lát.
Đến khi Tần Ngộ phát hiện cô đến chợ, hắn cảm thấy không ổn lắm.
Người trong chợ không phải là ít, căn bản Nguyễn Hạ không chú ý đến Tần Ngộ.
Cô tay cầm khoai tây, đang mặc cả với người bán hàng: “Ông chủ, tôi mua một ít khoai tây, anh có thể tặng thêm hành cho tôi không?”
“Bà chủ, rau này của chị có tươi không đấy? Sao bên trên lại có lỗ sâu đục?”
Tần Ngộ: “…”
Quả thật hắn không thể tin được người trước mắt mình là Nguyễn Hạ.
Nguyễn Hạ trong cảm nhận của hắn mãi mãi là một người cao quý, đừng nói là đi chợ mua đồ ăn, cho dù là đi siêu thị cô ấy cũng không muốn.
Mà hiện tại, Nguyễn Hạ kiêu ngạo, cao quý ấy lại đang đi chợ mua đồ ăn, thậm chí còn phí lời với người ta vì một cọng hành, một củ gừng. Tần Ngộ chỉ cảm thấy người trước mắt mình quá xa lạ, cũng quá buồn cười.
Hắn không muốn phải thấy cô cò kẻ mặc cả với người khác vì một quả trứng hay một con tôm nữa, hắn nhanh chóng chạy trối chết ra khỏi chợ.