Chuyện về Vượng Tử cũng đã nhận được lời giải thích thỏa đáng và thu xếp ổn thỏa rồi, đám cảnh sát ở đồn cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thời đại này, nếu như quả thật có một đứa bé mất tích mà không tìm thấy, đối với một gia đình mà nói đó là một tin xấu, bọn họ không muốn lại phải nhìn thấy cảnh đau buồn này, nhưng ông Nguyễn và bà Nguyễn lại tự trách bản thân mình trong một khoảng thời gian dài, dường như sau một tối mà họ đã già đi rất nhiều, cũng may là đã tìm được Vượng Tử, nếu như không tìm thấy thì sao đây?
Cũng không phải là không có kiểu tin tức như thế, cháu trai mất tích, trong lúc nhất thời bà nội không chịu đựng được nhảy sông tự tử.
Bà Nguyễn đang suy nghĩ lại lúc đó, cảm thấy nếu như không tìm thấy Vượng Tử, bà cũng thật sự không thể sống nổi.
Còn Nguyễn Hạ lại cảm thấy nghi ngờ với lời giải thích của Vượng Tử và Tống Đình Thâm, cô nói với Tống Đình Thâm: "Bạn bè anh sao lại có kiểu người không đáng tin cậy như vậy, dẫn con người ta mà không nói một tiếng nào, chẳng lẽ không biết chúng ta sẽ rất lo lắng hay sao? Anh nói thử xem, để em biết là người bạn nào thế, em thật sự muốn gọi điện thoại mắng tên đó một trận cho hả giận, đây không phải là cố ý hù dọa người khác sao?"
Tống Đình Thâm biết rõ rằng Nguyễn Hạ không dễ bị lừa như vậy, vẻ mặt anh không hề thay đổi nói: "Cậu ta đã gọi điện cho anh, nhưng anh lại không nghe máy, được rồi, sau này anh ít giao lưu với người bạn kia là được."
Nguyễn Hạ suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi: "Nói không chừng người bạn kia của anh đang có ý đồ gì đó, anh đừng nhìn em như vậy, em cảm thấy không có sự đồng ý của phụ huynh mà đã mang con người ta đi, vậy cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Nếu như con trai em xảy ra chuyện gì, em sẽ liều mạng với hắn!"
"Được rồi." Tống Đình Thâm dừng một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này anh sẽ giải quyết tốt, em đừng bận tâm nữa."
Nguyễn Hạ lườm anh một cái, cô cảm thấy Tống Đình Thâm quá dễ tính rồi, đây không phải là một chuyện nhỏ đâu, thế mà anh còn có thể bình tĩnh như vậy, làm sao người này gặp chuyện gì cũng đều có dáng vẻ bình tĩnh như vậy: "Em sao có thể không bận tâm, Vượng Tử còn nhỏ, con nó căn bản không nhận biết được nguy hiểm, Tống Đình Thâm, tự anh đọc tin tức đi, hầu hết những người gây án đều là người quen đó, có người chưa chắc sẽ lừa bán trẻ con, tức chết em rồi, anh mau đọc cho em số điện thoại của người bạn kia đi, không phải là em sẽ gọi cho tên đó mà anh nên nói cho cảnh sát, để cảnh sát mời hắn về đồn rồi dạy dỗ lại, Vượng Tử cũng không phải là con của hắn, dựa vào cái gì mà muốn dẫn nó đi thì dẫn đi luôn! Cho dù là em kiện hắn, hắn cũng chẳng có lý lẽ gì để phản bác cả!"
Vượng Tử trốn ở bên cạnh chơi đồ chơi, đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ nổi giận như vậy, cậu không khỏi rụt người lại.
Tống Đình Thâm vội vàng ôm cô, dỗ dành: "Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt, em cũng đừng nổi giận, không phải là tìm được Vượng Tử rồi sao? Bây giờ việc quan trọng trước mắt chẳng phải là dạy con thật tốt hay sao?"
Mắt thấy người ba bất lương có dấu hiệu ném củ khoai nóng này sang cho mình, Vượng Tử cũng vội vàng ném đồ sang một bên, đi đến ghế salon: "Mẹ, con buồn ngủ!"
Mấy ngày nay, ban đêm Nguyễn Hạ đều sẽ giật mình tỉnh giấc, cho đến khi nhìn thấy Vượng Tử ngủ ở bên cạnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, cô bắt đầu hiểu rõ bộ phim lúc trước mình đã xem kia, sau khi người cha kia cực khổ tìm thấy đứa con của mình bị lừa bán đi, cho dù là đi xuống tầng đổ rác cũng phải cõng cả đứa con đang ngủ say đi cùng.
Trải qua sự được mất, thì cuối cùng sẽ không thể nào chịu đựng được nó lại mất đi.
Nguyễn Hạ vội vã ôm lấy Vượng Tử, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ừm, vậy thì đi ngủ."
Giọng điệu lúc cô nói với Vượng Tử khác một trời một vực với lúc cô nói với Tống Đình Thâm, anh sờ mũi, lại cảm khái, quả nhiên câu nói đó rất có lý, sau khi phụ nữ có con, chồng cũng chỉ xếp sau con mà thôi, cũng đừng nghĩ có thể tranh giành được, cho dù tranh thế nào cũng không thể thắng được.
Vượng Tử nằm ở trong chăn, vốn là không hề buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt, chưa được một lúc thì ngủ luôn rồi.
Chuyện Nguyễn Hạ dạy dỗ Tống Đình Thâm vẫn chưa xong đâu, cô đóng cửa phòng ngủ lại, đi đến phòng làm việc, bây giờ anh vừa nhìn thấy cô liền đau đầu.
Anh bất đắc dĩ nói: "Còn muốn nói gì với anh sao?"
"Đương nhiên em không để yên rồi, việc này em có thể nhớ cả đời, anh cũng thế." Nguyễn Hạ kéo một cái ghế ngồi trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói.