Cuối cùng Nguyễn Hạ vẫn bỏ bình xịt vào túi xách, tiếp nhận ý tốt của Tống Đình Thâm: "Đúng vậy, luôn có người mơ ước có em, em cũng nên đề phòng."
Tống Đình Thâm suy nghĩ, vì an toàn của mình, bổ sung thêm một câu: "Hi vọng là đừng có dùng nó lên người anh."
"Chỉ cần anh không động tay động chân, thì sẽ không dùng nó lên người anh thôi."
Tống Đình Thâm nhanh chóng tiến sát gần mặt cô, nhưng không chạm vào mặt cô, moah một cái giống như là hôn thật.
Nguyễn Hạ nhớ tới lần kia ở trước mặt Vượng Tử giả vờ hôn.
"Vượng Tử không có ở đây..." Cô có chút khó chịu nói.
Quả nhiên đàn ông đều là những tên thối tha, nhưng chỉ có Tống Đình Thâm là một người đàn ông thối tương đối tốt, trong khoảng thời gian này anh luôn vô tình hoặc cố ý trêu chọc cô, lời nói và hành động ngày càng trở nên thân mật hơn.
Anh không phải là đang theo đuổi cô sao, ngoại trừ mấy ngày nay anh đưa đón cô, cô cũng không cảm nhận được rằng mình đang được người khác theo đuổi.
Tống Đình Thâm: "Ý của em là, Vượng Tử không có ở đây, nên có thể hôn thật?"
Nguyễn Hạ dứt khoát mở cửa xe, bước xuống, cô đứng bên cạnh xe, cúi người nói với anh: "Đương nhiên không thể, trừ khi anh muốn thử cái này."
Cô chỉ cái túi xách của mình với giọng điệu rất là nguy hiểm.
Tống Đình Thâm lộ vẻ tiếc nuối.
Buổi chiều sau khi tan tầm, nhân viên lễ tân đã sớm đặt xong phòng tiệc, một nhóm nhân viên công ty xuất phát đến bữa tiệc, tất cả mọi người đều nói Nguyễn Hạ thật có phúc, thế mà có thể được tổ chức một bữa tiệc như vậy, lời nói này có chút cường điệu hóa, nhưng giá cả bữa ăn này khiến không ít cán bộ lãnh đạo công ty nhìn mà phát khiếp, Nguyễn Hạ lén lút lôi kéo nhân viên lễ tân qua một bên, liên tục hỏi xác nhận: "Bữa này thật sự là công ty thanh toán sao?"
Đừng nói đến lúc đó để cô tính tiền, mặc dù khả năng này là vô cùng nhỏ, mặc dù bây giờ cô cũng có rất nhiều tiền, nhưng cô cũng không coi tiền như rác đâu.
Nhân viên lễ tân gật đầu: "Đúng là công ty thanh toán, cô cứ yên tâm thưởng thức đi."
Lúc này Nguyễn Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp: "Đây là phòng ăn cô đặt, cô không sợ đến lúc đó phòng tài vụ bên kia không nhận sao? Bữa cơm này tốn không ít tiền đấy."
"Là lãnh đạo công ty dự toán mà." Nhân viên lễ tân nhìn Nguyễn Hạ: "Chắc hẳn là ý của giám đốc Tần rồi, giám đốc Tần trước nay đều rất hào phóng, chút tiền ấy chắc giám đốc không để ý đâu."
May là hôm nay Tần Ngộ không đến, nếu không thì Nguyễn Hạ không biết mình có thể ăn được bữa cơm này không.
Sau khi ăn xong, một nhóm người đến KTV gần đây, Nguyễn Hạ đi với mọi người bước vào một phòng lớn vô cùng xa hoa, thì lập tức thấy Tần Ngộ đang ngồi thong thả trên ghế, trong tay đang cầm ly rượu uống, hắn mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ tùy ý kia khác hoàn toàn so với mấy ngày trước.
Trong lòng Nguyễn Hạ căng thẳng, luôn cảm thấy có cái gì đó sắp ập đến với mình.
Sớm biết hắn đến đây, sau khi ăn xong cô nên rời đi mới đúng, thực sự không nên phớt lờ, cũng may là một lúc nữa Tống Đình Thâm cũng sẽ đến.
Không biết có phải là Tần Ngộ muốn gây sự hay không, Nguyễn Hạ cảm thấy hôm nay hắn không hề che dấu bản thân mình, nhiều lần cô cảm thấy hắn đang nhìn mình.
Gây sự cũng được, Nguyễn Hạ nghĩ vậy, chính là Đoạn Trì không muốn làm người ngoài cuộc nên luôn xuất hiện trước mặt cô và Tống Đình Thâm, chớ nói chi là Tần Ngộ, từ lúc bắt đầu hắn đã giăng bẫy để chờ cô chui vào, hao tâm tổn trí như vậy, mà lại có thể dễ dàng thả người ta đi thì thật không bình thường.
Nguyễn Hạ gọi điện thoại cho Nguyễn Đình Thâm. Anh nói là đang trên đường đến rồi.
Đồng nghiệp kế bên nghe thấy thì hâm mộ nói: "Chồng cô đến đón à, tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Nguyễn Hạ để điện thoại trở lại túi, đưa tay vuốt tóc, cũng không có lên tiếng mà chỉ mỉm cười dịu dàng.
Cô hiện tại xem như là đã nhìn ra được, hầu hết mọi người trong công ty ngoại trừ cấp trên trực tiếp của cô – Giám đốc bộ phận nước ngoài, người phỏng vấn lúc đầu của cô – Giám đốc nhân sự và cô gái lễ tân đầu óc linh hoạt ra thì mọi người đều không biết Tần Ngộ có suy nghĩ gì với cô. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì nếu như tất cả mọi người đều biết và đều phối hợp diễn cùng Tần Ngộ thì đây cũng có thể xem như là một dạng khác của bộ phim The Truman Show rồi.
Nguyễn Hạ không phải là không thích ca hát, chỉ là cô thật sự không có tâm tình gì trong lúc này cả. Thế nên cô yên tĩnh ngồi một bên, không uống rượu cũng không uống đồ uống, cả trái cây cũng không ăn. Có lúc cô cũng nghĩ có phải mình đã mắc chứng hoang tưởng bị hại không nữa? Giống như lúc này, cô sợ Tần Ngộ bỏ thuốc ở bên trong mấy thứ này.