Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 181

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Ngộ lập tức tán thành gật đấu nói: “Đúng là như vậy, tôi nỗ lực làm việc, một mặt thật ra cũng là vì ham muốn của bản thân nhưng mặt khác là muốn nghĩ tới cuộc sống sinh hoạt của vợ tôi, không sợ anh chê cười, cô ấy muốn hái sao trên trời thì tôi cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô ấy.”

…Cái gì, không phải vợ hắn đã chết rồi sao?

Tống Đình Tham nghe xong mấy lời này liền cảm thấy khó chịu.

Trong tài liệu về hắn, thông tin về người vợ quá cố của Tần Ngộ viết rất chung chung, nếu như không phải cô bỗng dưng sinh bệnh thì hai người đang chuẩn bị làm thoả thuận ly hôn, vậy làm sao Tần Ngộ có thể nhắc đên vợ hắn với thái độ ôn nhu, chiều chuông như vậy được, mà hắn cũng không giống đang giả vờ.

Hay là người vợ quá cố của Tần Ngộ đã bán đứng người chống tốt của mình sao?

Khi hai người đàn ông đang đứng tán ngẫu nói chuyện với nhau, đã đến giờ Nguyễn Hạ tan làm, từ thang máy đi ra, đi vài bước cô đã nhìn thấy Tống Đình Thâm và Tần Ngộ đúng tán gẫu cùng nhau.

Đứng cách xa một chút nên cô không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.

Trong lòng Nguyễn Hạ như có trống đánh ở trong, cô phấn khích gọi to: “Chồng ơi!”

Tần Ngộ và Tống Đình Thâm cùng quay lại nhìn.

Cô học theo dáng vẻ bình thường của Vượng Tử, lao tới như một viên đạn pháo nhỏ, trực tiếp lao vào lòng Tống Đình Thâm, Tống Đình Thâm thuân đà đỡ lấy cơ thể nặng nề của cô.

Nguyễn Hạ cố ý làm như vậy, nhưng khi được Tống Đình Thâm đỡ lấy, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, hai người dính sát vào nhau, đây cũng là khoảng cách thân mật gần nhất giữa hai người.

Gần đến mức cô có thể nhìn thấy hình bóng của mình bên trong ánh mắt anh.

Tống Đình Thâm nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Hạ đứng lại, giúp cô sửa lại mái tóc, lúc này mới nói ra: "Sao lại hấp tấp như vậy, nếu như ngã xuống thì làm sao bây giờ, hôm nay em lại còn mặc váy và đi giày cao gót nữa."

Nói xong, Tống Đình Thâm nhìn Tần Ngộ, cười nói: "Cô ấy hấp tấp như này nhưng trong công việc cô ấy rất nghiêm túc và cẩn thận."

Lúc này, Nguyễn Hạ giả bộ dường như mới nhìn thấy Tần Ngộ, vẻ mặt lúng túng, nhỏ giọng lên tiếng chào: "Chào giám đốc Tần."

Tần Ngộ vẫn là dáng vẻ ôn hòa, bản thân hắn luôn khiến cho người ta cảm thấy rất lịch sự và nho nhã, dường như trên mặt luôn mang theo một cười nhẹ, lúc này cũng chỉ thấy hắn cười cười: "Gia đình của nhân viên êm ấm, thì làm việc mới có hiểu quả được, vọ chồng hai người tình cảm tốt, tôi có thể hiểu được."

Nguyễn Hạ có chút xấu hổ hơi di chuyển đến bên cạnh Tống Đình Thâm.

Tần Ngộ thật sự rất là lợi hại, cô khẳng định rằng hắn đã trùng sinh, hắn yêu nguyên chủ như vậy mà còn có thể giả vờ với dáng vẻ thờ ơ, không tranh với đời, còn có thể trơ mắt nhìn người mình yêu sâu đậm ân ái với người đàn ông khác, trình độ của người này phải nói rằng là vô cùng đáng sợ.

Cũng may là cô sẽ từ chức, cũng may Tống Đình Thâm còn sống, cũng may cô không phải nguyên chủ, sẽ không bị người đàn ông như vậy hấp dẫn.

Tần Ngộ nhìn Nguyễn Hạ một chút, giả bộ lơ đãng hỏi: "Hôm nay tôi nghe thấy có người nói, cô muốn từ chức sao?"

Không đợi Nguyễn Hạ mở miệng trả lời, Tống Đình Thâm lập tức đoạt lời trước: "Là tôi muốn cô ấy từ chức."

Anh dừng lại, nhìn Tần Ngộ: "Mặc dù đứa nhỏ trong nhà đã đi nhà trẻ, bình thường cũng có bảo mẫu phụ trách sinh hoạt hàng ngày, nhưng tôi muốn khi tan tầm về đến nhà có thể nhìn thấy cô ấy, hơn nữa..." Tống Đình Thâm ôm lấy vai Nguyễn Hạ: "Chúng tôi dự định sinh thêm đứa nữa, bác sĩ đề nghị chúng tôi trước khi chuẩn bị mang thai thì phải điều chỉnh sinh hoạt cho tốt, nên tôi muốn cô ấy ở hà nghỉ ngơi thật tốt, giám đốc Tần, trong khoảng thời gian này thật sự phải cảm ơn công ty chiếu cố vợ tôi."

Nguyễn Hạ kinh ngạc vô cùng.

Rõ ràng cô và Tống Đình Thâm không có bàn bạc trước gì với nhau cả, thế mà anh cũng có thể nghĩ ra cái cớ mang thai hoàn hảo như vậy!

Xem ra, bọn họ thật sự là tâm ý tương thông.

Tần Ngộ vẫn một bộ dáng như thế: "Mang thai lần nữa? Vậy rất tốt, trong một gia đình có hai đứa trẻ cũng rất náo nhiệt, đúng lúc Vượng Tử bây giờ cũng bốn tuổi, chờ sau khi sinh đứa thứ hai xong, cậu nhóc cũng năm, sáu tuổi rồi, cũng có thể dẫn em mình đi chơi."

"Ừ, chúng tôi cũng tính toán như vậy, Vượng Tử cũng luôn đòi có thêm em." Tống Đình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Giám đốc Tần, thời gian cũng không còn sớm, không làm phiền anh nữa, tôi và vợ trở về nhà."

Tần Ngộ gật đầu: "Ừ."

Tống Đình Thâm nắm tay Nguyễn Hạ lên xe, đến lúc xe ra khỏi bãi đỗ xe, Tần Ngộ vẫn còn đứng đó.

Chờ cho đến khi không nhìn thấy xe của hai người, Tần Ngộ mới không cười nữa.

Dưới gọng kính màu vàng là một đôi mặt vô cùng bình tĩnh.

Truyện Chữ Hay