"Quả nhiên như lời ca ca nói, đây là một thanh bảo kiếm bị long đong a! Hơn nữa thuộc tính của bảo kiếm còn rất hợp với bản thân, đoán chừng mình chỉ cần cầm về dùng quyển công pháp kia uẩn dưỡng một phen, là có thể làm nó thật sự tỏa ra phong mang tuyệt thế!"
"Ta biết ca ca sẽ không vứt bỏ ta! Quả nhiên, thế này còn không phải là giúp ta sao! Còn một mực diễn hình tượng "Ca ca nghiêm khắc", thật là không chuyên nghiệp a ~. Hì hì hì, đến khi mình vạch trần hắn, nhất định phải đem chuyện này ra kể."
"Cảm ơn..." Ngữ khí của Trần Tiêm Tiêm ngừng lại, bây giờ mình đang đóng vai "Muội muội ngốc không lĩnh hội ý tứ của ca ca", sao có thể nói cảm ơn đây?
"Hừ, không phải chỉ là một trăm vạn lượng hoàng kim sao, ta sẽ trả ngươi!"
"Rất tốt!"
Muốn chính là câu này của ngươi! Chờ thiếu nợ khổng lồ đi!
Nhất thời trong núi ngoài núi, bất kể là Trần Khuynh Địch hay là Trần Tiêm Tiêm, đều nở nụ cười hài lòng.
Ba ngày sau, tại lôi đài sinh tử của Thuần Dương Cung.
"Ta nhớ không lầm, chính là ngày hôm nay." Mở hai mắt ra, Trần Khuynh Địch tạm thời ngừng tu luyện, sờ sờ chiếc cằm tự nhủ.
"Xem xét..." Thân là đệ tử Đạo Tử chân truyền, toà Thủ Tọa Phong của Trần Khuynh Địch liên thông từ trên xuống dưới Thuần Dương Cung. Ngoại trừ không thể kết nối đến chỗ sâu nhất —— Vạn Thọ Cung, những nơi còn lại hắn đều có thể mượn nhờ pháp trận trong núi để xem. Một lôi đài sinh tử cỏn con ở ngoại môn, đương nhiên cũng không đáng kể.
Trong pháp trận phản chiếu một tòa lôi đài cao lớn, mà ở phía trên, có hai bóng hình đã và đang đối đầu.
"Không ngờ ngươi thật sự dám đến." Lâm Khai Vân đứng ở trên lôi đài, tay áo dài bồng bềnh, Lưu Vân Kiếm ở sau lưng tỏa ra từng đợt hàn quang. Chỉ thấy hắn âm trầm nhìn Trần Tiêm Tiêm ở phía đối diện, nói: "Nếu ngươi thần phục ta từ đây, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng. So với tập võ chiến đấu, ta thấy bưng trà đưa nước thì hợp với ngươi hơn..."
Nhìn quang mang có tà ý trong mắt của Lâm Khai Vân, Trần Tiêm Tiêm cười lạnh một tiếng: "Đừng nói giỡn."
"Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng để ta bưng trà đưa nước."
Nhìn Trần Tiêm Tiêm tươi cười, Lâm Khai Vân cũng cười một tiếng, trong nháy mắt thần sắc liền trở nên vô cùng dữ tợn: "Rất tốt, vậy ngươi hãy đi chết đi, tiện nhân!"
Trong sát na, Lưu Vân Kiếm đại phóng hàn quang! Lấy Lâm Khai Vân làm trung tâm, mấy chục đạo kiếm khí ầm ầm phun trào!
"Xuất Thần Nhập Hóa đỉnh phong.!" Cảm nhận được cỗ khí tức còn vượt qua bản thân, Trần Tiêm Tiêm lộ ra vẻ nghiêm túc. Tuy nàng cũng là võ giả Xuất Thần Nhập Hóa, nhưng dù sao cũng chỉ mới bước vào cái cảnh giới này, vẫn có khoảng cách với đệ tử đệ nhất ngoại môn Lâm Khai Vân. Cho dù ở nội môn, thực lực của nàng cũng có địa vị nhất định.
Chẳng qua...
"Ta cũng đã xưa đâu bằng nay!" Trần Tiêm Tiêm híp hai mắt lại, tay phải chợt hiện quang mang, sau đó có một que cời lửa thật dài được nàng cầm ở trong tay.
Chỉ là ở trên lôi đài sinh tử, trong tình huống đối thủ có bảo binh thượng phẩm, que cời lửa trong tay của Trần Tiêm Tiêm trông hết sức buồn cười. Những người xem náo nhiệt xung quanh lôi đài cũng ngu ngơ một lát, sau khi phản ứng lại thì lập tức bộc phát tiếng cười nhạo to lớn.
"Đó là cái gì a!"
"Ha ha ha, đó là cái gì?! Que cời lửa?!"
"Có phải nàng là bị Khai Vân sư huynh dọa cho ngốc rồi hay không? Vì sao lại lấy một que cời lửa ra? Ha ha ha!"
"Giả sao! Nàng bị ngu à!"
Ngay cả Lâm Khai Vân cũng ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười: "Xem ra ta coi trọng ngươi là thừa rồi."
Thậm chí là que cời lửa trong tay của Trần Tiêm Tiêm đã khiến cho hắn mất đi chiến ý. Chỉ thấy hắn tùy ý vung tay lên, Lưu Vân Kiếm sau lưng lập tức gào thét lao ra, kéo theo hàn quang màu xanh thẳm đâm về phía đối phương.
Mà trong Thủ Tọa Phong, Trần Khuynh Địch nhìn một màn này, trong mắt cũng lấp lóe quang mang.
Nói thật, hắn không ngờ Trần Tiêm Tiêm lại thật sự đem cây que cời lửa kia lên lôi đài, chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng đó là bảo binh thượng phẩm gì đó? Bị mình lừa?
Nhưng bất kể nói như thế nào.
"Đã xong, cầm que cời lửa kia cứng đối cứng với bảo binh thượng phẩm, tuy trở ngại quy tắc của Thuần Dương Cung nên không thể chết, nhưng ít nhất cũng sẽ bị trọng thương. Như vậy, kế hoạch hoàn mỹ của mình..." Trong lòng của Trần Khuynh Địch giật mình.
"Có quá thuận lợi không?" Còn chưa dứt lời, một tiếng kiếm minh lanh lảnh cắt đứt tất cả tiếng cười nhạo trên lôi đài.
"!!!"
Một đạo kiếm quang trong trẻo phá bụi lao ra, chém kiếm quang màu xanh thẳm mà Lưu Vân Kiếm ngưng tụ thành hai đoạn.
"Lâm Khai Vân, chúng ta lại so chiêu!"
"Sao có thể! Đó là vật gì?!"
"Que cời lửa kia là sao?!"
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn que cời lửa trong tay của Trần Tiêm Tiêm, chỉ thấy mặt ngoài que cời lửa không có biến hóa, nhưng lại không ngừng phun ra kiếm khí trong trẻo và lăng lệ đến cực điểm. Tuy không thành hình kiếm, nhưng tự thành kiếm ý, hơn nữa còn có sự nghênh hợp tuyệt diệu với nội lực của Trần Tiêm Tiêm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều bị biến hóa của Trần Tiêm Tiêm và que cời lửa trong tay nàng dọa cho ngây người.
Trần Khuynh Địch cũng thế.
"..."
Trần Khuynh Địch nháy nháy mắt, sau đó hơi run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa hình ảnh trên pháp trận, đến khi tay xuyên qua hình ảnh giả lập mới phản ứng được.
"Hả?" Sau đó hắn dụi dụi con mắt, lại nhìn hình ảnh.
"Ấy?" Cuối cùng hắn hung hăng vỗ vỗ vào mặt mình, lắc lắc đầu, lại nhìn về phía hình ảnh.
"A." Không sai, hắn không nằm mơ, cũng không nhìn lầm. Thần chí hoàn toàn bình thường, cũng không trúng huyễn thuật.
Que cời lửa mà hắn cảm thấy hoàn toàn vô dụng, căn bản là dùng để lừa Trần Tiêm Tiêm —— quả thật đã quay người biến đổi thành một kiện bảo binh thượng phẩm ẩn chứa kiếm khí vô song. Hơn nữa nhìn cái khí thế kia, chỉ cần mời luyện khí tông sư rèn luyện một phen, hẳn là sẽ có hi vọng trở thành thần binh Tiên Thiên.
Đúng, chính là như vậy.
"Chết m rồi!" Trần Khuynh Địch run rẩy toàn thân, cương khí ngược dòng, huyết khí đảo ngược, vậy mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi sôi trào tung tóe trên mặt đất, nóng rực như dung nham, trực tiếp đốt ra một cái hố nhỏ trên mặt đất, mà quang ảnh trong pháp trận cũng tiêu tán vì mất đi năng lượng.
Nhưng kết quả đã là không cần phải nhìn, Trần Khuynh Địch dùng mông nghĩ cũng biết cô em họ nhân vật chính của hắn đã thắng chắc.
"M nó! Tức chết ta rồi, thế này là thế nào a!"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chèn ép thất bại, chẳng qua xin ký chủ yên tâm, đây không phải là nhiệm vụ chính tuyến nên không có trừng phạt, cho nên ngươi có thể tiếp tục thử. Cố lên, hệ thống coi trọng ngươi."
Trần Khuynh Địch: "???"
Bị hệ thống nhắc nhở như thế, ở dưới sự kích động, Trần Khuynh Địch suýt phun thêm một ngụm tinh huyết. Vội vàng tĩnh tọa vận công, bắt đầu điều chỉnh cương khí và huyết khí của bản thân.
"Phù, thế giới tốt đẹp như thế, ta lại hấp tấp như vậy, như vậy là không tốt, không tốt..."
Sau một hồi lâu, Trần Khuynh Địch thu công, phun ra một ngụm trọc khí. Khí tức vốn hỗn loạn cũng ổn định trở lại, chẳng qua sự hỗn loạn ở trong lòng của hắn lại không giảm bớt một chút nào.