"Vậy thì sao?"
"Vừa vặn, bản hầu cũng có một vị đệ tử tham gia thi đồng sinh. Không bằng chúng ta so tài, xem thủ khoa của cuộc thi đồng sinh này sẽ là ai, thế nào?"
"..."
Trần Khuynh Địch trầm mặc làm Khương Hằng hơi buồn cười: "Làm sao? Chẳng lẽ Đạo Tử Thuần Dương cũng không có lòng tin với em họ của mình?"
Không có lòng tin??? Trần Khuynh Địch trực tiếp cười ra tiếng, sau đó nói: "Không sao, vậy thì so tài đi."
Thủ khoa thi đồng sinh?
Chuyện này còn cần phải so sao!
Hôm nay, nếu thủ khoa của cuộc thi đồng sinh này không phải là Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch ta sẽ ăn sạch cái bàn trà trước mặt!
Sau một canh giờ.
"Thủ khoa thi đồng sinh, Trần Tiêm Tiêm!"
"Đa tạ, đa tạ." Trần Khuynh Địch cười nhìn Khương Hằng đang tái xanh mặt, trong lòng lắc lắc đầu, đây chính là kết quả của việc tự tìm đường chết a.
Quá trình thi đồng sinh đúng là giống như hắn nghĩ, Trần Tiêm Tiêm một đường nghiền ép, liên tục đánh bại cường địch trên lôi đài. Cuối cùng quyết đấu với vị đệ tử của Khương Hằng trong trận chung kết, vào thời khắc mấu chốt lấy át chủ bài ra đánh bại hắn. Đồng thời cũng viết ra một thiên văn chương hay trong khảo thí văn khoa, cuối cùng đoạt được thủ khoa thi đồng sinh.
"Quả nhiên không hổ là em họ của Đạo Tử Thuần Dương."
"Ha ha ha, giống nhau, giống nhau." Trần Khuynh Địch vui vẻ cười nói, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào nhân vật chính để đánh mặt người khác, cảm giác ưu việt trong tâm lý này thật khó mà áp chế.
Nhưng hắn không chú ý tới, Trần Tiêm Tiêm ra khỏi đại điện khảo hạch cũng nhìn thấy hắn cười to, sau khi nghe ngóng một phen cũng rõ ràng tiền căn hậu quả.
"Quả nhiên, tuy một mực duy trì hình tượng nghiêm khắc trước mặt ta, nhưng ở sau lưng, ca ca vẫn rất ủng hộ ta!" Trần Tiêm Tiêm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm.
Tuy lúc trước nàng đã làm ra phán đoán, nhưng bởi vì thành kiến với đại phu nhân, kỳ thực nàng vẫn luôn hoài nghi ý nghĩ của mình. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Trần Khuynh Địch thoải mái cười to ở nơi xa, một chút hoài nghi này đã tiêu tán, thậm chí trong lòng đã xưng Trần Khuynh Địch là ca ca.
Nhưng mặt ngoài nàng vẫn không đổi sắc.
"Ca ca ôm kỳ vọng rất lớn với ta, ta cũng không thể làm cho hắn thất vọng!" Trần Tiêm Tiêm yên lặng hạ quyết định trong lòng: "Ca ca muốn đóng vai hình tượng nghiêm khắc, nhờ đó thúc giục mình nỗ lực mạnh lên. Vậy thì mình sẽ không vạch trần hắn, mà phải cố gắng mạnh lên. Đến một ngày ca ca cảm thấy hài lòng với sự trưởng thành của mình, chủ động từ bỏ cái hình tượng này mới thôi!"
Tưởng tượng ra tình cảnh —— lúc đó ca ca công bố "chân tướng", mình lại hời hợt bày tỏ dáng vẻ "ta đã sớm biết", Trần Tiêm Tiêm không tự chủ được bật cười.
Mà ở nơi xa, Trần Khuynh Địch vừa đúng lúc nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm lại chợt rùng mình.
"Ối! Không thể đắc ý vong hình (đắc ý mà quên cả thân mình)!"
Đừng quên, nhân vật chính mạnh lên cũng có nghĩa là tử kỳ của hắn sắp tới, hắn không thể lười biếng a!
Nhìn nụ cười không rét mà run của nàng, rõ ràng đang tưởng tượng ra tình cảnh sảng khoái —— sau này trưởng thành, đánh ngã mình, thật là đáng sợ!
"Gánh nặng đường xa a."
"Gánh nặng đường xa a."
Không hẹn mà cùng nhau, Trần Khuynh Địch và Trần Tiêm Tiêm đều thở dài, nói ra lời ấy.
- --
"Ầm ầm."
Trần Khuynh Địch nhìn ra bốn phía, tiếng nổ của lò đốt vang tận mây xanh, chân khí cuồn cuộn không ngừng phun ra từ ống khói phụ cận. Mà xung quanh thì là từng võ sĩ triều đình mặc thiết giáp, tay cầm trường thương đang đứng thẳng, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén dưới khôi giáp nặng nề.
Mà chỗ hắn đứng lúc này, thì là một tòa chiến hạm trôi nổi giữa không trung.
Đúng thế, là chiến hạm.
"Trước đây ta cho rằng, thế giới này không có loại vật như máy bay." Trần Khuynh Địch cảm khái nhìn chiếc chiến hạm lơ lửng dưới chân, những pháp bảo phi hành kia chỉ có thể mang theo một người, phi hành ở tầng trời thấp, không thể sánh ngang với thứ này. Vị trí của chiếc chiến hạm lơ lửng này là mấy ngàn mét trên không trung, cũng có thể chở chừng mấy trăm người, đều tốt hơn phi cầm như linh hạc.
Mà chiến hạm như thế này, cho dù là ở trong thánh địa võ đạo như Thuần Dương Cung cũng không có nhiều, bởi vì đây là một trong những lợi khí trấn quốc của hoàng triều Đại Càn. Có chiến hạm lơ lửng như vậy, hoàng triều Đại Càn mới có thể vận chuyển binh lực khổng lồ của mình với tốc độ cực nhanh, từ đó trấn áp tứ phương.
Chớ xem thường giá trị chiến lược của chiến hạm.
Phải biết rằng, theo thực lực tăng lên, trọng lực của võ giả với mặt đất là càng lớn.
Võ giả cảnh giới Hậu Thiên và cảnh giới Tiên Thiên còn có thể mượn nhờ pháp bảo để phi hành ở tầng trời thấp trong vòng trăm trượng, nhưng võ giả Tiên Thiên viên mãn —— Phản Hư Hợp Đạo thì pháp bảo phi hành không thể mang được. Huyết khí trong cơ thể đã bị bọn hắn luyện đến tinh thuần dương cương, cũng làm cho bản thân bọn hắn trở nên vô cùng nặng nề, thể trọng của võ giả ở cảnh giới đó đã không thể phi hành cách mặt đất quá xa.
Mà tới cảnh giới Tông Sư thì càng nghiêm trọng hơn, vốn là không thể phi hành. Trừ phi có thể đột phá ràng buộc, đạt đến cảnh giới Hỏa Luyện Kim Đan, nếu không thì cũng chỉ có thể dựa vào ngoại vật như linh hạc hay chiến hạm để phi hành. Đây cũng là thiếu hụt duy nhất của Võ Đạo Tông Sư, không thể cải thiện.
Lần này Trần Khuynh Địch có thể sử dụng nó, là nhờ có thân phận Đạo Tử Thuần Dương của mình. Bên quân đội cấp cho thể diện, lúc này mới điều một chiếc chiến hạm đưa hắn về Thuần Dương Cung.
"Đại nhân, đã sắp đến Thuần Dương Cung."
"Ừm."
"Báo!" Lại có một vị giáp sĩ triều đình chạy tới, chẳng qua là có vẻ hơi lo lắng: "Đại nhân, có một chiếc chiến hạm không biết tên đang bay về phía chúng ta!"
"Cái gì?!" Trần Khuynh Địch và giáp sĩ triều đình ở bên cạnh biến sắc, một chiếc chiến hạm không biết tên? Ý là gì, đó không phải là chiến hạm của hoàng triều Đại Càn hay sao?
Phải biết rằng loại vũ khí chiến lược như chiến hạm, bình thường chỉ có thế lực võ đạo như Thuần Dương Cung mới có, nhưng những chiến hạm đó đều nằm trong ghi chép của hoàng triều Đại Càn. Mà một chiếc chiến hạm không có trong ghi chép, hàm nghĩa ở trong này đủ khiến cho người ta sợ hãi.
"Chính là hắn!"
"Thái tử điện hạ, chính là hắn! Đệ tử Thuần Dương Cung!"
Có một loạt tiếng hô đến từ chiếc hạm không rõ lai lịch.
"Hả?" Trần Khuynh Địch sững sờ, đây là muốn tới tìm hắn hay sao?
Sau đó, có một chiếc chiến hạm màu đen xé rách tầng mây nặng nề, xuất hiện ở trước mặt của mọi người. Làm cho người ta biến sắc chính là, ở trên đầu của chiến hạm được điêu khắc một con rồng uốn lượn, trông rất dữ tợn đáng sợ, nhưng lại có khí thế phi phàm.
"Đầu rồng? Không muốn sống nữa sao?!"
"Đại nghịch bất đạo!"
Chiến hạm đầu rồng, đây chính là chiến hạm mà khi con em hoàng thất của hoàng triều Đại Càn xuất hành mới được cho phép ngồi, tượng trưng cho uy nghiêm của hoàng thất Đại Càn. Cho dù là chiến hạm của thánh địa võ đạo, cũng không có người nào dám dùng loại hình này, bởi vì như thế cũng có nghĩa là đang gây hấn với hoàng triều Đại Càn.