Nói đến đây, thần sắc của đại phu nhân lập tức trở nên khó coi: "Con không biết rồi! Không biết là xú nha đầu kia thu được kỳ ngộ gì, vậy mà tu vi lại tăng vọt. Ngày hôm trước đã đột phá đến cảnh giới Tiểu Hữu Sở Thành, hơn nữa còn có thực lực không tầm thường, đoạt được đệ nhất trong cuộc thi đấu đệ tử đồng bối của gia tộc, rất là chướng mắt!"
"Hơn nữa nghe nói nàng còn muốn đi tham gia thi đồng sinh ở Thành Thượng Kinh. Đáng hận nhất chính là trong tộc còn có người dám ủng hộ xú nha đầu kia, rõ ràng muốn mượn chuyện này để nhằm vào mẹ! Còn có..."
"..."
Trần Khuynh Địch không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nghe đại phu nhân không ngừng phàn nàn chuyện không hài lòng trong khoảng thời gian này. Tuy kịch bản đều là một ít chuyện nhân vật phản diện mới có thể làm, nhưng không ngờ hắn lại không nổi nóng. Trái lại, hắn lại hết sức chăm chú nghe xong toàn bộ lời nói của đại phu nhân.
Ký ức ở trong đầu không giờ khắc nào là không nhắc nhở hắn, mình chính là chỗ dựa cuối cùng của đại phu nhân.
Không giống với những người khác, sở dĩ bây giờ đại phu nhân có quyền lợi to lớn ở Trần gia, suy cho cùng vẫn là vì Trần Khuynh Địch. Bởi vì hắn là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, cho nên đại phu nhân mới có thể đạt được địa vị như bây giờ, mà trên thực tế cha của Trần Khuynh Địch —— đại gia chủ Trần gia, cũng đã sớm bỏ mạng vì một bất trắc.
Cho nên đối với đại phu nhân mà nói, Trần Khuynh Địch chính là chỗ dựa của mình, là con của mình. Cho dù là nhân vật phản diện hay chính phái, tình cảm mẹ con này sẽ không có gì cải biến.
"Mẹ!" Trần Khuynh Địch điều chỉnh hô hấp, thấp giọng nói.
"!!!" Hai mắt của đại phu nhân trợn lên, lời nói phàn nàn im bặt, dường như không dám tin.
"Con trai, con vừa gọi mẹ là gì?!"
"Mẹ!" Lúc này Trần Khuynh Địch không lưỡng lự nữa, trực tiếp nói ra.
"!!!" Đại phu nhân che miệng, hai mắt lập tức trở nên mơ hồ. Từ nhỏ con của bà đã không giống người, rất có chủ kiến, từ khi tám tuổi thì không còn gọi một câu mẹ nào. Bà và hắn đứng chung một chỗ, không giống như mẹ và con, trái lại thì giống như là hai người lạ hơn.
Nhưng bây giờ, con của bà, con trai đã rời nhà năm năm, không ngờ sau khi về nhà thì lại chủ động gọi bà là "Mẹ"!
Đại phu nhân vốn đã sắp quen với phương thức mẹ con ở chung này, ai ngờ con trai lại cho ba một niềm vui mừng lớn như thế!
"Tốt, tốt! Con trai của mẹ..."
"Mẹ, liên quan đến em họ của con, con bé Trần Tiêm Tiêm kia..."
"Đúng! Không sai!" Đại phu nhân phản ứng lại trong thoáng chốc, hung ác nói: "Xú nha đầu kia có thiên phú kinh người, mẹ chèn ép nó trong nhiều năm, vậy mà nó vẫn có thành tựu như thế. Mặc dù bây giờ còn chưa đủ để lo lắng, nhưng nếu cho nó trưởng thành, sợ rằng ở trong tương lai sẽ uy hiếp đến địa vị của con. Loại chuyện này! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra!"
"..."
Trần Khuynh Địch cười khổ một tiếng, thảo nào đại phu nhân lại nhắm vào cô em họ kia của hắn như thế.
"Yên tâm đi, mẹ." Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, lấy ra biểu cảm tự tin vẫn luôn luyện tập ở trên đường về nhà. Hơi nhếch khóe miệng, lộ ra ánh mắt bễ nghễ, thậm chí còn khẽ thúc giục nội công, khiến cho bản thân trông rất có khí thế.
"Con không cần dựa vào chèn ép người khác để mạnh lên. Suy nghĩ của cường giả chân chính, vĩnh viễn không phải là chèn ép đối thủ thế nào, mà là làm sao để bản thân mạnh lên! Cho nên, sau này mẹ không cần nhằm vào Trần Tiêm Tiêm nữa, ngày mai con sẽ nói chuyện với nàng."
"Nhưng...!"
"Yên tâm đi, mẹ." Trần Khuynh Địch nhẹ giọng nói: "Hãy tin tưởng con."
Bốn chữ đơn giản, lại như có ma lực, làm cho đại phu nhân vốn đang lo lắng không thôi bình tĩnh trở lại.
"Tốt, mẹ tin tưởng vào con trai, Khuynh Địch, con chính là sự kiêu ngạo của mẹ!"
...
Sau khi đại phu nhân rời đi, Trần Khuynh Địch lẳng lặng ngồi dựa vào cửa sổ, lộ ra thần sắc hơi ngu ngơ.
Hắn không phải là Trần Khuynh Địch chân chính, chuyện này rất rõ ràng. Nhưng vì sao, cỗ tình cảm ở trong lòng này.
"Đúng, nên chọn thời gian hảo hảo tâm sự với cô em họ kia."
Thông qua trò chuyện với đại phu nhân, Trần Khuynh Địch đã hiểu. Không giống với Dương Xuân của Dương gia, con đường nhân vật chính của Trần Tiêm Tiêm đã bắt đầu. Hơn nữa, bởi vì liên quan đến đại phu nhân, tương lai của hắn và cô em họ kia đã có quan hệ thiên ti vạn lũ, thậm chí là hắn đã trở thành đá đặt chân để nàng vượt qua đỉnh phong...
"Tránh không thoát." Trong kịch bản của Dương Xuân, hắn còn chưa từng gặp mặt nàng, hắn chỉ cần trốn tránh, hẳn là tỉ lệ không bị cuốn vào sẽ khá cao. Nhưng ở trong kịch bản của Trần Tiêm Tiêm, hắn đã là tránh không thoát.
Thậm chí là hắn đã không thể tránh, bởi vì nếu hắn buông tay mặc kệ, không thể nghi ngờ, đại phu nhân sẽ trở thành hòn đá đặt chân thứ nhất trên con đường của nhân vật chính, triệt để đi vào đường rẽ. Cuối cùng, khẳng định sẽ ngã trên đường quật khởi của Trần Tiêm Tiêm.
"Phù!"
Mà cái kết cục này, tuyệt đối không phải là chuyện mà Trần Khuynh Địch bây giờ có thể chấp nhận.
"Trốn là vô dụng, chỉ có thể đối mặt."
Vừa vặn, nhiệm vụ hệ thống cũng yêu cầu hắn chọc giận Trần Tiêm Tiêm, đây cũng là một cơ hội đi.
Lần này, Trần Khuynh Địch cũng không cố gắng tránh né nhiệm vụ hệ thống nữa, mà dự định hoàn toàn làm theo.
"Ta cũng không tin, ta sẽ thật sự trở thành một khối đá đặt chân!"
"Suy nghĩ cẩn thận mà nói, ta cũng là nhân vật chính, có hệ thống trong người cơ mà! Ta cũng chẳng kém ai!"
Trần Khuynh Địch nổi nóng nói, khí thế khủng bố của cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần tản mát ra. Vào thời khắc này, Thuần Dương thần quang giữa mi tâm ngưng tụ tới cực hạn, dường như là đột phá gông xiềng tâm linh nào đó, ngay cả tu vi luôn không có động tĩnh cũng hơi biến hóa, mơ hồ lộ ra khí tức cao hơn một tầng.
- --
"Cái gì? Đại công tử tìm ta?" Vào sáng sớm, Trần Tiêm Tiêm ngạc nhiên nhìn gã sai vặt đang cung kính, thấp giọng nói.
"Vâng, tiểu thư mau đi đi, đại công tử rất có hứng thú với tiểu thư." Gã sai vặt phụ trách thông báo có vẻ cung kính nói ra. Trên thực tế, trong hai mắt rủ xuống lại lấp lánh quang mang cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao, ai mà không biết ân oán giữa Trần Tiêm Tiêm và đại phu nhân? Cho dù là những hạ nhân như bọn hắn cũng nghe thấy. Bây giờ con trai của đại phu nhân, vị Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung đã trở về, đương nhiên là vị Trần Tiêm Tiêm —— Trần đại tiểu thư gần đây danh tiếng đại thịnh, vận may cũng đã đến điểm cuối.
"..."
Ý niệm trong lòng của Trần Tiêm Tiêm chuyển đổi, lập tức trở nên cảnh giác, cơ hồ ngửi thấy mùi âm mưu theo bản năng.
"Ta hiểu, chờ một lát, ta đi chuẩn bị đã." Trần Tiêm Tiêm gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ của mình, lấy ra một hòn đá nhỏ lấp lánh dưới gối. Sau khi dùng ngón tay ẩn chứa nội lực vội vàng viết xuống mấy dòng chữ, chính mắt nhìn thấy quang mang lấp lánh biến mất, nàng mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Hòn đá này do một vị trưởng lão trong gia tộc luôn giúp đỡ nàng lưu lại, chính là vì để dự phòng tình huống này xảy ra.