Mặc Yến khẽ choáng ngợp trước sự đồ sộ của tòa nhà trước mắt. Liếc qua dòng chữ Vũ Văn trên đó, trong lòng không khỏi cảm giác tự hào. Cô không thể không nghĩ đến viễn cảnh một ngày mình có thể một tay nắm giữ khối tài sản này.
Hai bên phóng viên chen chúc nhau hòng chiếm được một tấm ảnh như ý của những con người tai to mặt lớn đang rảo bước trên thảm đỏ kia. Ở đó có minh tinh, có nam thần, làm gì có thời gian quan tâm tới một nữ nhân từ trên xuống dưới mờ nhạt như ai kia?
Đối với điểm này Mặc Yến không có lấy nửa điểm tức giận. Chỉ là thấy tiếc trong lòng hôm nay đã nhọc công chọn ra bộ váy hở hang nhất trong chiếc vali chất đầy quần áo của mình. Mặc Yến này sẽ cho các người hiểu rõ, ai mới là kẻ có phân lượng nhất ngày hôm nay.
Cô hừ lạnh một tiếng, ngạo nghệ từng bước một bước lên những bậc thang trải thảm đỏ vốn không giành cho cô ta.
Hán Tử một bên thu hết phản ứng của Mặc Yến vào tầm mắt, nhất thời khó chịu mà nhíu chặt mày. Nữ nhân đó rốt cuộc đầu óc có tỉnh táo không vậy? Thảm đỏ đó vốn chỉ để cho những người có thiệp mời danh dự mới được đi, cô ta vậy mà có thể tự tiện đi như thế sao?
Nhưng sự chú ý của hắn đã đặt lên một người khác. Một chiếc sẽ thể thao màu xám bạc nhanh chóng phanh lại trước bậc thềm thảm đỏ, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Mặc Yến.
Một hồi không lâu sau, cánh cửa bên ghế lái mở ra. Một nam nhân bước xuống, mang theo khí thế bước người mà lia ánh nhìn bao quát hết cả một không gian rộng lớn. Từ mắt rồng xếch cao đến môi mỏng mím nhẹ, tất cả đều như phủ một tầng hàn ý, khiến người xung quanh bất giác giật mình. Nếu không nhìn nhầm, thì đây chính là cực phẩm nam nhân của Thành phố Y, Lý Hạo!
Thân y phục phẳng phiu tuấn dật nhanh bước về phía ghế sau mà mở của. Tất cả mọi người đều hít thở ngưng trọng, mặc dù trong lòng đều đã biết rõ con người đằng sau đó là ai, nhưng thâm tâm vẫn một mực tò mò muốn xem rốt cuộc người phụ nữ quyền lực nhất Lý Quảng này có thật sự như lời thừa nhận trước kia không?
Lý Hạo hơi giơ tay ra, ôn nhu dìu nữ nhân trong xe xuống. Một thân ảnh mảnh mai kiều diễm đập vào mắt tất cả. Bộ sườn xám màu đỏ rượu tôn lên làn da trắng muốt, càng làm tăng thêm vẻ yêu mị cho chủ nhân. Mắt phượng ngập nước, như có như không mê hoặc người nhìn. Lại thêm nụ cười tựa tiếu phi tiếu đầy khiêu khích khiến vẻ xinh đẹp kia thêm vài phần quyến rũ, làm hàng vạn người ngoài kia đổ gục.
Mặc Uyển khẽ nhấc mi, theo thói quen quan sát toàn bộ phong cảnh trước mắt. Hảo, thật lộng lẫy a~~~~! Nhìn thì như vậy thôi chứ thật ra, sấu bên dưới lòng đất này lại là một cỗ mê cung đặt đầy bẫy bên trong, sẵn sàng cho buổi thanh trừng tối nay.
Nghĩ đến đây, cô không thể không bật cười khinh bỉ, tiếng cười trong vắt như tiếng chuông ngân lại vô tình lọt vào tai Lý Hạo. - Có chuyện gì vui lắm sao? - Hắn vừa hỏi nhỏ vừa tiện tay đặt lên hông của cô, kéo thân hình nhỏ nhắn kia vào lòng.
Không thể dự trù trước được hành động này của hắn, Mặc Uyển có vài phần kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp lại phủ thêm vài phần ửng đỏ càng làm động lòng người hơn. Cô không trả lời cũng không đẩy hắn ra, chỉ vô lực nhéo nhẹ vào lòng bàn tay hắn một cái.
Phóng viên đối với cảnh tình tứ của hai con người kia nhìn đến quên cả chụp ảnh. Thức thời trong lòng bừng tỉnh, giơ máy ảnh lên tiếp tục tác nghiệp. Trong lòng mấy tay săn tin cũng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nằm trong dự đoán, nữ nhân đó chính xác là Mặc Uyển tiểu thư, người mới vài năm trước đã bị trục xuất khỏi Mặc gia. Sau này mới lấy danh là Uyển tổng, trực tiếp quản lý một công ty con của Lý Quảng, Uyển thị.
Nghe thấy tiếng máy ảnh bỗng trở nên dồn dập hơn trước rất nhiều, Mặc Yến cũng không nhịn được mà tò mò quay lại xem rốt cuộc kẻ đang chiếm trọn spotlight kia là ai. Nào ngờ, đó lại là người quen của cô. Đó cũng chính là người mới vừa cách đây không lâu hạ nhục cô trước mặt Vũ Vương Phong. Chính là kẻ cô mong đã chết từ một năm trước, Mặc Uyển.
Đối với việc Mặc Uyển đi cùng với Lý Hạo, cô vốn dĩ đã không còn mấy bất ngờ, điều khiến Mặc Yến kinh ngạc hơn chính là nhan sắc hiện tại của người chị cùng cha khác mẹ.
Nếu như ngày xưa Mặc Uyển xinh đẹp bai nhiêu, thì hiện tại chính là gấp đôi bấy nhiêu. Sở dĩ đã biết người chị này là Đệ nhất Mỹ nhân trong Thành, nhưng một lòng thù hận chưa bao giờ cho phép Mặc Yến nhìn cận mặt của cô. Bây giờ chứng kiến một tường thành nhan sắc trước mặt, trong lòng Mặc Yến cô bỗng nổi lên một cỗ ghen tị xen lẫn tự ti.
Không được, không thể như vậy! Mặc Yến bấu chặt chặt tay lại, tự mắng bản thân. Nam nhân bây giờ lằm gì có ai thích cái vẻ mạnh mẽ như cô ta nữa chứ, hiện tại chỉ có dịu dàng ôn nhu như mình mới thịnh sủng thôi!
Nhìn thấy Mặc Yến ở đây thật sự nằm ngoài dự kiến của Mặc Uyển. Một Ảnh Hậu như cô ta mà cũng làm phật ý người khác sao? Cô tò mò muốn biết người có con mắt tinh tường đó là ai quá nha!!!!
Nhìn vẻ mặt biến hóa khôn lường của người em gái 'ngoan hiền', Mặc Uyển coi như mắt nhắm mắt mở làm ngơ, một mạch liền lướt qua như người xa lạ. Cô không muốn chuốc thêm phiền phức vào người nữa,ít nhất là vào một ngày đầy rắc rối như hôm nay.
Nghĩ rồi cả Mặc Uyển lẫn Lý Hạo đều bước lên bậc cuối cùng, trực tiếp đi vào đại sảnh tiệc!
------------------------------
- Lão gia, Uyển tiểu thư đã có mặt cùng Lý tổng dưới sảnh tiệc rồi ạ! - Ở một tầng nào đó trong gần tầng của tòa nhà Wing, Hán Tử lặng lẽ ở một bên, cung kính nhắc nhở.bg-ssp-{height:px}
Nam nhân đứng trước tấm kính lớn, phóng tầm mắt bao quát toàn bộ thành phố Y phồn hoa, ly rượu trong tay theo từng câu chữ của Hán Tử mà sóng sánh. Hắn không nói gì, chỉ trầm lặng đứng đó.
Hai hàng lông mày thức thời nheo lại, che giấu những tạp chất trong đáy mắt, lãnh đạm cất tiếng. - Chuyện ta giao, người đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? -
Ngay lập tức Hán Tử liền biết lão gia đang nhắc vấn đề gì, một mực cuối đầu thành thật báo cáo. - Vâng, thuộc hạ đã cho người trà trộm vào mê cung, mười phần sẽ không để lộ sai sót! - Lão gia nhà bọn hắn trước giờ suy tính đều vô cùng sâu xa khó đoán, ngay cả một kẻ đã theo ngài ngần ấy năm dài đằng đẵng như hắn cũng không rõ rốt cuộc lão gia đang nghĩ gì trong lòng.
- Tốt! Chỉ cần đoạt được cái mạng quèn đó, liền có thể trả thù giúp Uyển Uyển một lần rồi! - Ý cười rõ ràng còn vương lại trên môi bạc, Vũ Vương Phong híp mắt, nhìn mông lung vào một điểm sáng nào đó cách Wing không xa.
Dựa vào ý vị trong lời lão gia, Hán Tử nhanh chóng hiểu được người mà chủ nhân của hắn đang âm thầm ám chỉ, khóe môi cứng ngắc cũng miễn cưỡng kéo lên thành một hình vòng cung xộc xệch. - Đi thôi, phải xuống nhìn Uyển Uyển một chút chứ! -
Hắn đầy nhã hứng cầm theo ly rượu vang đã vơi hơn nửa trên tay, không nhanh không chậm khuất dạng sau cánh cửa phòng, theo ngay sau hắn là Hán Tử đang vội vội vàng vàng nối bước chủ nhân.
------------------------------
Lễ Thanh Trừng lần này tổ chức tại khách sạn Wing, không cần nói ai ai cũng biết rõ lần này sẽ là do Vũ gia chủ trì. Nói đi cũng phải nói lại, Vũ gia này trước giờ chưa từng tham gia những buổi tiệc như thế này, cũng chưa từng gây tai xấu gì trong hắc đạo.
Vậy mà bây giờ, tân Vũ lão gia kia vừa nhận quyền, liền một tay đem Hội đồng Kín nắm chặt, tay kia tóm gọn một khoảng trời của hắc giới. Ngay cả một buổi tiệc lớn như Thanh Trừng ngày hôm nay cũng rơi vào tay của Vũ gia, khiến hảo cảm của nhiều người đối với vị Vũ Vương Phong nào đó cũng giảm đi không ít.
Khi Vũ Vương Phong xuất hiện vào thời điểm không sớm cũng không muộn, nhưng vừa đủ người để lấp đầy hai phần ba sảnh tiệc rộng mênh mông. Trong lòng hầu hết những người đang có mặt tại bữa tiệc này đều rõ, mặc dù ác cảm hay hảo cảm có chênh lệch nhau bao nhiêu thì trước mặt vị Vũ Gia này vẫn phải một mực xu nịnh, đó chính là quy tắc sống còn của mấy kẻ sớm đã thành tinh trong thế giới ngầm.
Mặc Uyển đều biết rõ hết những gì mấy kẻ mặt hoa da phấn kia đang nghĩ. Khác với những kẻ săn mồi lão làng mà cô từng quen biết trong hắc đạo, mấy cậu ấm cô chiêu xúng xính dạ hội kia vốn nghĩ đơn giản đây chỉ là một buổi tiệc xa hoa không hơn không kém. Trong đó hẳn có cả người em gái ôn nhu dịu dàng của Mặc Uyển, Mặc Yến.
Ngay từ đầu cô đã biết Mặc Yến kia đang nhắm tới cái ghế Vũ Phu nhân. Đó là một tình tiết cốt yếu trong cuốn { Thiên Hạ Nở Hoa }. Nhưng Vũ Vương Phong hiện tại theo như lời nhận xét của Lý Hạo thì không phải là một kẻ tâm tư đơn thuần như những gì mà hai người dự đoán. Vì vậy, nếu tên họ Vũ đó thật lòng động tâm với em gái cô, thì con đường trả thù của Mặc Uyển hẳn sẽ vô cùng gian nan trắc trở đây mà.
Chỉ cần nghĩ tới thôi Mặc Uyển cũng thấy đủ sầu não, môi đỏ khẽ trượt ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Mà hành động mê người này đều rơi vào tầm mắt của ai kia vẫn đang từ tốn bước xuống cầu thang.
Vũ Vương Phong theo phản xạ mà lia ánh nhìn lướt qua toàn bộ sảnh tiệc và dừng lại trên người một bóng hồng kiều diễm đang e lệ nép sâu vào ngực nam nhân nào đó.
Cô mặc bộ sườn xám thêu phượng chỉ vàng ngắn tới ngang đùi, khoe ra đôi chân dài miên man trắng nuột nà. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nụ cười tựa phi tiếu phi đầy xã giao đối với những kẻ đối diện.
Mọi thứ trên người cô đều hấp dẫn sự chú ý của Vương Phong, cho tới khi hắn chuyển tầm mắt sang nam nhân đang có vinh hạnh ôm mỹ nhân trong lòng, Lý Hạo.
Hàn ý từ hai phía nổi lên khiến Mặc Uyển bỗng chốc lạnh run cả người. Liếc mắt một chút, liền nhận ra cuộc chiến đối đầu giữa hai nam nhân một cao một thấp bên cạnh mình.
Hảo, đây mới chỉ là mở màn cho một đêm dài
------------------------------
Mạch truyện có chậm quá không ạ????