~Editor : Diệp Quân
~ Tác giả: Linh Linh Thất
Khoảng khắc khăn được xốc lên, Nam Hiên Diệc cũng không khỏi kinh ngạc nhìn Doãn Nhược An một bên:" Ngươi...."
"Đinh ——độ hảo cảm +, trước mắt độ hảo cảm của kí chủ là , độ hảo cảm của nữ chủ là "
Doãn Nhược An cong cong khóe miệng:" Hoàng thượng thích không!?"
Có hàng ngàn người đang vây xem thấy vật phẩm trong khay, kinh hô ra tiếng:" Là Vân Cẩm."
Lý Mộng Nhiên nãy giờ đắc ý đang giơ lên khóe miệng khi nghe đến lời nói của người nọ không khỏi cứng đờ, nàng không khỏi tiến lên một bước để nhìn xem.
Như thế nào có khả năng, nữ nhân này cư nhiên sẽ lấy ra Vân Cẩm.
Không để ý tới mọi người khiếp sợ một bên, Doãn Nhược An nhíu mày thở dài một tiếng:" Đây là vì chuẩn bị long bào cho Hoàng thượng, thần thiếp thêu kỹ vụng về, mong rằng hoàng thượng đừng ghét bỏ."
Lời nói của nàng làm Lý Mộng Nhiên lãnh xuy một tiếng, thêu kỹ vụng về còn dám lấy ra tới bêu xấu.
Lý Mộng Nhiên quét về phía trên kiện long bào được thêu hoa văn, trong mắt khinh miệt bị vẻ mặt không thể tin tưởng thay thế.
Nam Hiên Diệc cũng sớm thấy được hoa văn thêu trên kiện long bào, nhìn đến hoa văn mặt trên ánh mắt không khỏi biến đổi, nhìn lướt qua Doãn Nhược An, thấy nàng không chút nào có thần sắc làm bộ, lúc này mới gật đầu.
"Trẫm.............. thực thích."
Nam Hiên Diệc khẳng định không khỏi làm Doãn Nhược An mặt mày hớn hở, như là hài tử được tặng kẹo giống nhau:"Hoàng thượng thích liền tốt."
Đại thần tò mò không khỏi đến gần để nhìn rõ hơn, xem đến trên mặt hoa văn thì càng kinh ngạc:"Cư nhiên là Hoa Lê Thêu."
"Ngươi không nhìn lầm đi, là Hoa Lê Thêu!!?"
"Không sai, là Hoa Lê Thêu."
Cảm thấy bất mãn vì Doãn Nhược An nổi bật hơn mình, trong mắt Lý Mộng Nhiên xẹt qua âm ngoan, trên mặt lộ ra một mạt lo lắng:" Thứ lỗi Thụy Ngọc nói thẳng, Hoàng Hậu nương nương cùng trong lời đồn cũng không giống nhau, nên không phải là........."
Lời nói của nàng làm cho mày liễu của Doãn Nhược An không khỏi nhảy dựng, đứng lên đối với Lý Mộng Nhiên trừng mắt nhìn:" Bổn cung từ lúc bắt đầu đã cảm thấy công chúa lòng mang ý xấu đối với bổn cung, hiện giờ xem ra xác thật như thế."
Lý Mộng Nhiên vô tội nhìn về phía Nam Hiên:" Hoàng thượng, lời nói của Thụy Ngọc không phải là không có căn cứ."
"Vậy sao? Công chúa cứ nói đừng ngại."
Doãn Nhược An giận quá hóa cười, nàng thật muốn nhìn xem nàng kia như thế nào đổi trắng thay đen, nếu như nói không được............
Trong mắt nàng lược qua một mạt hung ác nham hiểm, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Trước nay nàng đều không phải là quả hồng mềm, mặc người khác nhào nắn.
"Trong đồn đãi, hoàng hậu dung mạo cực xấu xí, hơn nữa không có đức độ, ngu dốt đến cực điểm, hôm nay vừa thấy............."
Nam Hiên Diệc cũng nheo lại hai mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Lý Mộng Nhiên, khiến sống lưng Lý Mộng Nhiên âm thầm phát lạnh, nhất thời quên mất muốn nói gì.
Doãn Nhược An tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén trừng mắt Lý Mộng Nhiên:" Công chúa thật không biết rằng lời đồn ngăn với trí giả sao? Đã nói là đồn đại, sao có thể dùng nó để so sánh với sự thật?"
Vốn là Lý Mộng Nhiên chột dạ lại bị ánh mắt sắc bén của Doãn Nhược An trừng đến, lời nói bên miệng chính là không thể nói nửa câu."
Nhưng bên cạnh Lý Khải Lâm cũng biết đã nháo đủ, đối với Doãn Nhược An thi lễ, trầm giọng nói:" Hoàng hậu nương nương bớt giận, hoàng muội tuổi còn nhỏ, mong hoàng hậu nương nương thứ tội."
" Bổn cung nhỡ rõ Thụy ngọc công chúa năm nay mười tám tuổi đi? Nhưng thật ra lớn hơn bổn cung một tuổi."
Doãn Nhược An nói khiến cho Lý Khải Lâm im lặng không lên tiếng, hắn không nghĩ tới hoàng hậu cư nhiên sắc bén như thế, đến lý không buông tha người.
Nàng chậm rãi tiến lên, đến gần Lý Mộng Nhiên, ánh mắt sắc bén khiến Lý Mộng Nhiên co rúm lại:" Lại nói tiếp, Khổng tước vũ này nhiều năm trước bổn cung may mắn ở ân sư nơi đó nhìn sư nương nhảy qua, không biết, khi nào thành công chúa tự nghĩ ra!?"
Đã sửa tên nam chính. //