~Editor: Diệp Quân~
Doãn Nhược An vẫn luôn biết thế lực của Lý Hiên Kỳ rất lớn, lại không nghĩ rằng, hắn sẽ chạy đến nơi ở của Lệ Danh Triết.
"Vị hôn thê của anh muốn ra tay với Lâm Xảo, chẳng lẽ, anh không định ngăn cản cô ta sao?"
Đứng ở cửa nãy giờ, Doãn Nhược An đẩy cửa mà bước vào, trên mặt hiện ra một trận cười lạnh: "Như thế nào, Lý tiên sinh, ồ không, tôi hẳn phải gọi anh là Tần tiên sinh mới đúng, không có đường lui, nên tìm tới vị hôn phu của tôi cầu cứu sao?"
Dùng ánh mắt liếc xéo Lâm Xảo một cái, cô hừ lạnh: "Nếu các người là tới để cầu cứu Lệ Danh Triết, như vậy, để tôi nói cho anh hiểu, tôi sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì mà bỏ qua cho Lâm Xảo."
Nói tích thủy bất lậu(một giọt nước cũng không lọt), ngụ ý lại rõ ràng, sở dĩ không có nói rõ, là bởi vì hệ thống nhắc nhở, hai người kia có mang theo bút ghi âm.
Sắc mặt của Lý Hiên Kỳ thâm trầm, khóe môi liếc nhìn Lệ Danh Triết trên giường: "Tôi chính là nhớ rõ, hai vị từng vì chuyện của Xảo Xảo mà cãi nhau rất lâu đó."
"Quản anh đánh rắm."
Hắn như thế nào cũng chưa nghĩ đến Doãn Nhược An sẽ thô tục như vậy, trong lúc nhất thời Lý Hiên Kỳ có chút nghẹn lời.
"Cô...... Cô người này như thế nào lại thiếu văn hóa như vậy?"
Lâm Xảo đỏ mặt, đối với Doãn Nhược An mở miệng, trong mắt hiện lên khinh thường làm Doãn Nhược An nguy hiểm nheo lại mắt.
"Cô thì là thứ gì, đừng quên tình cảnh của chính mình, rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, nhưng đều là do chính cô tự tìm tới."
"Đi ra ngoài."
Doãn Nhược An chỉ vào cửa, nói thẳng đuổi người.
Hai người bị Doãn Nhược An xua đuổi, vẻ mặt căm giận rời đi.
Trước khi rời đi, Lý Hiên Kỳ có thâm ý khác đối với Lệ Danh Triết mở miệng: "Anh cần phải biết, vị hôn thê của anh làm rất nhiều chuyện thương tổn Lâm Xảo."
"Đi ra ngoài, lại không đi tôi liền phải động thủ!"
Thanh âm của Doãn Nhược An đột nhiên cất cao, làm Lý Hiên Kỳ lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô một cái, lôi kéo Lâm Xảo bước nhanh rời đi.
Đợi hai người rời đi, cô như bóng cao su hết hơi, đau đầu nhéo ấn đường.
"Em thật sự không thể buông tha cho cô ấy sao?"
Cô đưa lưng về phía Lệ Danh Triết, làm hắn thấy không rõ biểu tình trên mặt, thanh âm cực đạm: "Anh không phải đã biết sao?"
"Vì cái gì không thể buông tay?"
"Em có chấp nhất của em."
"Cho dù mất anh cũng được sao?"
Doãn Nhược An ngoái đầu nhìn lại, chua xót cười: "Vì cô ta, ngay cả lời như thế này mà anh cũng nói ra được."
Lệ Danh Triết trầm mặc không nói, biểu tình trên mặt làm Doãn Nhược An hiểu rõ lựa chọn của hắn.
Sắc mặt của cô nháy mắt trở nên trắng bệch, tuyệt vọng thổi quét cả trái tim, ánh mắt trở nên trống rỗng.
"Nếu là lựa chọn của anh, em sẽ tôn trọng anh."
Lời nói đầy kiên quyết không nhường bước.
"Đi ra ngoài."
"Ha hả, Lệ Danh Triết, em cùng với anh...... Nguyện kiếp này không gặp lại."
Kiếp này không gặp lại......
Khi nghe đến câu nói kia, trong lòng của Lệ Danh Triết lại bắt đầu co rút.
Sự tức giận khi ở bên Lệ Danh Triết, Doãn Nhược An đem tất cả đặt lên trên người Lý Hiên Kỳ.
Cô không nghĩ tới, Lệ Danh Triết sẽ ra tay ngăn cản cô.
Cắn chặt răng, phẫn hận cơ hồ đốt sạch lý trí.
Cô bắt đầu bố trí cắt giảm thế lực của Lý Hiên Kỳ, lại làm Doãn gia ra tay thu thập những chuyện xấu Lý Hiên Kỳ làm mấy năm nay đưa ra ánh sáng.
Doãn gia ở thành phố A cũng coi như một tay che trời, liền tính là ở trên cả nước, cũng là gia tộc mà nhân sĩ giới thượng lưu không muốn đắc tội. Cho nên không đến nửa tháng, sự tình cũng đã điều tra hoàn hảo.
Nhưng khiến cô không nghĩ tới chính là, Lâm Xảo vì sinh tồn, cư nhiên sẽ ủy thân cho người khác
Không chỉ một mình Lý Hiên Kỳ, mà còn có một vị phú thương giàu có ở cả thành phố S.
Nhìn ảnh chụp trong tay, Doãn Nhược An không chút do dự chia làm hai phần, gửi qua bưu điện đi ra ngoài.
Một phần là gửi qua bưu điện cho Lý Hiên Kỳ, một phần khác, tự nhiên là gửi cho vị hôn phu tốt bụng của cô.