"Ân."
Lệ Danh Triết lên tiếng, nhíu mày nhìn thoáng qua nữ chủ.
Trong con ngươi bình đạm hiện lên một mạt phức tạp, hắn không nghĩ tới bạn gái của Mặc sẽ như vậy.
"Cho em."
Lấy di động của Lệ Danh Triết, nối máy với điện thoại Tần Mặc.
"Uy."
Thanh âm của Tần Mặc thông qua microphone truyền đến trong tai Doãn Nhược An, Doãn Nhược An ngữ khí cực lớn mở miệng: "Anh ở đâu?"
"Tịch tiểu thư? Hôm nay là yến hội của Tịch gia, tự nhiên là ở Tịch gia."
"Tôi như thế nào không nhìn thấy anh ở đại sảnh, tôi hiện tại ở đại sảnh chờ anh, anh nhanh chóng qua đây."
Không đợi Tần Mặc mở miệng, Doãn Nhược An chính mình cắt đứt điện thoại.
Cô môi đỏ gợi lên, một mạt ý vị thâm trường tươi cười bò lên trên gương mặt: "Lâm tiểu thư, chúng ta tới giằng co một chút đi."
Một mạt hoảng loạn xẹt qua đồng tử của Lâm Xảo, cô ta bất an chất vấn: "Cô muốn làm cái gì?"
Cô ta đứng dậy, không ngừng lui về phía sau.
Doãn Nhược An châm chọc cười, trên dưới đánh giá Lâm Xảo một chút: "Lâm tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn là thành thật đãi ở chỗ này, nếu sự tình do cô dựng lên, tự nhiên cũng muốn từ cô kết thúc."
Nếu chính mình đưa tới cửa, liền không nên trách cô không khách khí.
Khóe môi của cô nổi lên tươi cười đạm mạc, đôi mắt toàn là sắc lạnh.
"Tịch tiểu thư."
Thanh âm Tần Mặc từ xa tới gần, Doãn Nhược An liễm hạ gương mặt tươi cười, liếc xéo hắn một cái.
"Tần tiên sinh nhưng thật ra rất lịch sự tao nhã, không biết vừa rồi Tần tiên sinh đi nơi nào?"
Không rõ Doãn Nhược An vì cái gì đột nhiên cùng hắn âm dương quái khí lên, trong mắt hắn hiện lên khó hiểu.
"Uống rượu nhiều, đi ra bên ngoài hít thở không khí."
"Anh nhưng thật ra thanh nhàn, tôi lại không biết tôi như thế nào câu dẫn anh."
Càng nói chuyện càng không đâu vào đâu làm Tần Mặc theo bản năng nhìn về phía bạn tốt, thấy bạn tốt cũng là vẻ mặt nghiêm túc, hắn mới mở miệng dò hỏi: "Tịch tiểu thư tại sao nói như vậy?"
"Ha hả, hỏi một chút vị hôn thê của anh."
Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Doãn Nhược An hướng về phía Lâm Xảo đối diện.
"Em...... Mặc, anh phải tin tưởng em."
"Lâm tiểu thư quả thật là khiến người nhìn mà thương a ~"
Doãn Nhược An hừ cười một tiếng, ánh mắt mỉa mia nhìn về phía Tần Mặc: "Vị hôn thê của Tần tiên sinh tại đây nhiều người trước mặt bôi nhọ tôi câu dẫn vị hôn phu của cô ấy, còn là tận mắt nhìn thấy, Tần công tử có phải hay không nên cho tôi một lời giải thích hợp lý?"
Nghe vậy, Tần Mặc nhìn về phía một bên Lâm Xảo cúi đầu không nói, trong mắt lược quá thần sắc không vui.
"Xảo xảo, cô ấy nói chính là sự thật?"
Sắc mặt Lâm Xảo tái nhợt, rung động vài cái cánh môi, lại không có mở miệng.
"Nói!"
Thanh âm nghiêm khắc làm bả vai Lâm Xảo co rúm lại một chút, nước mắt từ trong mắt chảy xuống, không ngừng lùi về sau: "Anh cư nhiên quát em, em...... Em hận anh!"
Đẩy ra mọi người, thân ảnh Lâm Xảo chật vật biến mất tại chỗ.
Tần Mặc nhấp cánh môi, nắm chặt nắm tay, gân xanh trên trán toàn bộ nổi lên.
Thật lâu sau, hắn mới chuyển mắt đối với Doãn Nhược An xin lỗi cười: "Xảo Xảo sẽ không vô cớ vu hãm người khác, bất quá Xảo Xảo xác thật có sai, tôi thay thế em ấy xin lỗi."
Hắn nói làm Doãn Nhược An trầm sắc mặt, híp hai mắt, trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm thần sắc: "Xin lỗi liền không cần, chúng ta...... Gặp nhau ở toà án."
Cô ưu nhã cười, xoay người vòng lấy cánh tay Lệ Danh Triết, bước ưu nhã lên cầu thang.
Quay đầu, nhìn thân ảnh Tần Mặc chậm rãi thu nhỏ, trong mắt phiếm lạnh lẽo.
Chính mình đưa tới cửa tự tìm chết, cô nào có đạo lý không tiếp?
"Anh có thể tin em?"
Cô không thèm để ý cái nhìn của người khác, duy nhất để ý, chỉ có người trước mắt này.
Lệ Danh Triết híp híp mắt, thấy nữ nhân vừa nãy không chút lưu tình giờ phút này, trong mắt lại hàm chứa thật cẩn thận.
Cái nhận thức này làm tâm tình hắn không khỏi tốt hơn một chút.
"Đừng nghĩ quá nhiều."
Chưa nói tin, lại cũng chưa nói không tin.
Lời nói ba phải cái nào cũng được làm tâm của Doãn Nhược An như bị dẫn theo, không thể đi lên cũng không thể hạ xuống.
[Dày vò chị iu của mình thật]