~Editor: Diệp Quân
Cô đề phòng lôi kéo Lệ Danh Triết hướng nơi khác mà đi, nhìn ra cô tựa hồ đang trốn tránh cái gì, ấn đường của Lệ Danh Triết nhàn nhạt nhăn lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"A Triết!"
Tiếng hô của nam chủ trong tai Doãn Nhược An càng trở nên chói tai, làm người khác thống hận chán ghét.
Cô quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn nam chủ một cái, ngẩng đầu kéo tay của Lệ Danh Triết liền đi hướng khác: "Thật là đen đủi, đi đến nơi nào đều có thể gặp được kẻ thích làm phiền người khác."
"Hai người từng gặp qua?"
Nói đến cái này, Doãn Nhược An vốn là sắc mặt âm trầm trở nên càng thêm âm trầm: "Người đàn ông này dám lấy đi quần áo mà em coi trọng, một chút phong độ của nam nhân đều không có, thật kém cỏi!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ căm giận của Doãn Nhược An, đáy mắt của Lệ Danh Triết hiện lên một mạt ý cười: "Hắn tương đối sủng ái bạn gái của mình."
Bĩu môi, quay đầu lại nhìn lướt qua nam chủ, khinh thường nói: "Lớn lên nhưng thật ra là người ma cẩu dạng."
[ không phải hình dáng của con người, ý của DNA là nam chủ lớn lên giống như chó]
"Tôi nói, cô đừng nói chuyện thô lỗ như vậy."
Lệ Danh Triết không tán đồng nhìn Doãn Nhược An, không khỏi thấp giọng trách cứ.
Bị Lệ Danh Triết trách cứ cái miệng nhỏ của Doãn Nhược An không khỏi bẹp một cái, chỉ vào cửa nói: "Anh biến khỏi tầm mắt của em đi!"
Thời gian dài luôn được người ta cung phụng hắn làm sao chịu được loại tính cách này, hắn lập tức trầm sắc mặt, xoay người liền đi.
Thấy Lệ Danh Triết đi thật, Doãn Nhược An càng tức giận: "Anh thật sự đi."
Lệ Danh Triết không có quay đầu lại, nhưng là sống lưng thẳng thắn của hắn đã biểu đạt ý tưởng trong nội tâm.
"Tịch Tư Linh, đừng có quá phận!"
"Các ngươi xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm nhu nhược của nữ chủ vang lên bên tai, làm thần kinh của Doãn Nhược An không khỏi căng thẳng, nhấp môi trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
"Không có việc gì."
Cô không nghĩ tới, mở miệng nói chuyện sẽ là Lệ Danh Triết.
Chỉ thấy hắn quay người lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua nữ chủ, rồi sau đó nhìn về phía nam chủ bên cạnh nữ chủ, gật gật đầu.
Nam chủ cũng là gật đầu cười: "Các ngươi đây là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, tớ cùng Tiểu Linh đùa giỡn một chút thôi."
Nói, đáy mắt của Lệ Danh Triết mang theo một chút sủng nịch.
Làm Doãn Nhược An chính mình đều thiếu chút nữa cảm thấy, chính mình thật sự được hắn yêu thương, nhưng mà ——
Sự thật, cũng không phải như vậy.
Nhưng mà, cô rất vừa lòng phản ứng của hắn.
Một người kiêu ngạo như thế, cho dù là bạn tốt của mình, cũng là không muốn để hắn phải chê cười bản thân
"Rõ ràng là anh nói em mặc bộ đồ này không đẹp bằng người mẫu."
Vẻ mặt của Doãn Nhược An căm giận, đối với Lệ Danh Triết hừ một tiếng thật mạnh.
"Chê cười rồi!"
Ngữ khí của Lệ Danh Triết vẫn đạm mạc như cũ, làm người nghe không biết rõ cảm xúc chân thật của hắn.
Doãn Nhược An ngầm bĩu môi, tên gia hỏa dối trá.
"Đi thôi một chút tâm tình mua sắm đều không còn!"
Vẻ mặt của cô lôi kéo Lệ Danh Triết đi ra ngoài, đi được vài bước phảng phất mới nhớ được đối phương là ai.
Rồi sau đó híp mắt cười tươi sáng: "Nha, tôi nhớ rồi, anh chính là cái người đã tranh quần áo với tôi tại cửa hàng ZA này!"
Sau đó giảo hoạt cười: "Như thế nào, quần áo mua về mặc hợp chứ?"
Nói xong lôi kéo Lệ Danh Triết bước nhanh rời đi, lưu lại nam chủ vẻ mặt âm trầm.
Doãn Nhược An phản ứng nhưng thật ra ra ngoài ý muốn của Lệ Danh Triết, cư nhiên sẽ công khai cùng Tần Mặc đối đầu.
Nhưng mà, này cũng phù hợp tính tình của cô.
Lãnh đạm liếc liếc mắt một cái người ngồi ở ghế phụ, Lệ Danh Triết gợi lên một mạt hài hước tươi cười.
Bị Lệ Danh Triết xem đến cả người nổi gà da, Doãn Nhược An không khỏi chà xát hai cánh tay.
Cô như thế nào cảm giác, hắn có ý tưởng xấu xa gì đó vậy?(≖ᴗ≖✿)
Lệ Danh Triết tùy ý ngó Doãn Nhược An một cái, môi mỏng gợi lên, đáy mắt nhanh chóng lược qua một mạt tinh quang.
Đến ngày hôm sau cô đi làm, rốt cuộc cô biết giác quan thứ của mình rất chuẩn. •‿•
ღ Phải nói là giác quan thứ của chị vô cùng chuẩn luôn ღ