Editor: Diệp Quân
"Cô gọi điện thoại cho mẹ của tôi sao?"
Doãn Nhược An nhún vai mỉm cười, đồng tử đen nhánh lộ ra sự không vui: "Anh cảm thấy em sẽ để một người phụ nữ không biết từ đâu đến giương oai ở trên đầu em sao? Hay là anh cho rằng, em phải ủy khuất cầu toàn cho hai người?"
Tạm dừng một chút, ánh mắt của Doãn Nhược An sắc bén nhìn lướt qua nữ nhân đối diện, môi đỏ gợi lên: "Vị hôn phu của Tịch Tư Linh tôi mà cô cũng muốn nhúng chàm, vậy phải xem cô có bản lĩnh hay không đã."
Nghe được tên Tịch Tư Linh, nữ nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cô ta lần này là đá đến ván sắt.
"Cái đó, Tịch tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi vừa mới chỉ là muốn giúp Lệ tổng......"
Doãn Nhược An không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của nữ nhân, sắc mặt lạnh lẽo: "Được rồi, trong lòng cô có suy nghĩ như thế nào, tự trong lòng cô biết rõ."
Đứng dậy, xách túi xách của mình, đi ra văn phòng, khi đi tới cửa, cô đứng yên, đối với Lệ Danh Triết lộ ra một mạt tươi cười không có ý tốt: "Vị hôn phu tiên sinh thân ái~, buổi ăn tối hôm nay sẽ có nhiều trò vui lắm đây!"
Chạm vào ——
Cửa bị đóng lại thật mạnh, để lại hai người trong văn phòng.
Nữ nhân cúi đầu, không dám thở mạnh: "Lệ tổng......"
"Cô bị đuổi việc!"
Lời nói không lưu tình chút nào nói làm nữ nhân kia run run một chút, cô ta vẻ mặt kinh hoảng: "Lệ tổng, em......"
"Cút đi."
Lệ Danh Triết bực bội nhéo nhéo ấn đường, trước kia cần cô ta là bởi vì cô vì hắn chắn được rất nhiều nữ nhân phiền toái, mà hôm nay chính cô ta là người mang đến phiền toái cho hắn, vậy tất yếu không cần lưu lại.
Ban đêm, Biệt thự của Lệ gia đèn đuốc sáng trưng, người nhà họ Lệ tụ tập một chỗ, đương nhiên, Doãn Nhược An thân là con dâu tự nhiên cũng ở trong số đó.
"Nói đi, chuyện như thế nào?"
Bà Lệ vẻ mặt uy nghi đảo qua mặt của Lệ Danh Triết, nhàn nhạt mở miệng.
Ông Lệ cũng nhìn thoáng qua Lệ Danh Triết, không có mở miệng.
Ý tứ rất rõ ràng, chuyện này toàn quyền giao cho vợ mình, hắn không tham gia.
"Mẹ, người phụ nữ này tuyệt đối là không có ý tốt, bằng không như thế nào sẽ vào ngay lúc này gọi điện thoại cho mẹ?"
Người nói chuyện chính là em gái của Lệ Danh Triết, Lệ Danh Tâm.
Doãn Nhược An lãnh đạm nhìn lướt qua Lệ Danh Tâm, vẻ mặt vô vị ăn bò bít tết.
Chỉ thấy mày đẹp của cô nhíu lại, ngô, cái bò bít tết này quá già rồi, ăn không tốt lắm.
Thở dài một tiếng, đáng tiếc nhìn thoáng qua bò bít tết, buông nĩa xuống.
Ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lệ Danh Tâm, cô hơi hơi nhướng mày: "Không biết tôi làm chuyện gì mà lại khiến Lệ tiểu thư chán ghét tôi như thế."
"Cô vì cái gì lại gọi điện thoại cho mẹ của tôi, có phải hay không muốn xem anh trai tôi bị mắng?"
Bị Lệ Danh Tâm chất vấn, Doãn Nhược An tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hơi mỉm cười: "Lệ tiểu thư cảm thấy, tôi lúc ấy nên làm như thế nào? Tức giận mắng nữ nhân kia, đem nữ nhân kia đuổi đi?"
Ánh mắt lướt qua người Lệ Danh Triết, khóe môi nhếch lên: "Tôi gọi điện cho dì Lệ không có ý gì khác, chỉ là muốn biết, Lệ gia rốt cuộc có thật sự thành tâm cùng Tịch gia liên hôn hay không."
Nói xong cô đứng dậy, liếc mắt nhìn Lệ Danh Tâm một cái, khẽ cười một tiếng không nói gì cả.
"Cô, anh trai của tôi cùng cô liên hôn, là phúc phận của cô. Loại đàn bà đanh đá như cô, có người chịu đồng ý cưới, cô nên về nhà mà thắp nén hương đi!"
"Có cô em chồng như vậy, tôi cũng cảm thấy tôi nên đi cúi chào Phật rồi."
Có lẽ là lời nói Doãn Nhược An quá mức lớn mật gợi lên hứng thú của Lệ Danh Triết, hoặc là do tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, tóm lại ——
"Đinh —— độ hảo cảm +, trước mắt độ hảo cảm đối với ký chủ là , độ hảo cảm đối với nữ chủ là ."
"Tôi lúc ấy chỉ là không nói gì nhiều, chỉ là tôi cũng không có cam chịu."
Xoay người, cô nhìn về phía Lệ Danh Triết, mặt mang theo ý trào phúng mở miệng: "Tôi nhớ rõ lệ tổng...... Cũng không có phủ nhận."
"Vậy cô muốn như thế nào?"
Tâm tình của Lệ Danh Triết tựa hồ rất tốt.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi sau đó thản nhiên cười.