Editor: Diệp Quân
Không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này cũng gặp được hai người họ, trên mặt Doãn Nhược An hiện lên một mạt không kiên nhẫn, chuẩn bị đem tính cách đanh đá phô bày ra.
"Tôi nói này tiên sinh, làm người phải hiểu được trước sau, bộ quần áo này là tôi đã nhờ người bán hàng gói trước, anh như vậy đoạt đi quần áo yêu thích của người khác có điểm không hợp đạo lý đi?"
Thanh âm trở về vốn có sắc bén cùng kiêu ngạo, trên mặt mang theo tức giận, không hề bởi vì dung mạo của người đàn ông trước mắt mà thay đổi sắc mặt.
Người đàn ông kia hiển nhiên cũng ngoài ý muốn sẽ gặp được loại tình huống này, chỉ thấy hắn nguy hiểm nheo lại hai mắt, trên dưới nhìn lướt qua Doãn Nhược An, xác định không phải là người nằm trong phạm vi mình nhận thức, liền lãnh đạm nói: "Cô nói cô đến trước thì là cô đến trước sao."
Doãn Nhược An bị hắn nói tức giận cười: "Ha hả, vị tiên sinh này thì ra là mắt nhìn không tốt, vậy không trách anh."
Nói xong cô lấy thẻ ngân hàng của bản thân ra, nhìn người đàn ông đứng đối mặt đối với người bán hàng mở miệng: "Bộ quần áo kia tôi từ bỏ, nhường cho vị tiên sinh này đi, còn vài bộ trang phục lúc nãy thì gói lại giúp tôi."
Lấy xong quần áo mình cần mua, vẻ mặt kiêu ngạo bước ra tiệm, ở thời điểm lướt qua người hắn, liếc mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh.
Cô câu môi cười lạnh, thấp giọng nói: "Đồ vật bị người khác nhúng chàm qua, bổn tiểu thư khinh thường tranh giành nó."
"Cô!"
Người đàn ông còn tính nói cái gì, lại bị cô gái bên cạnh hắn kéo một chút, liền không lên tiếng nữa.
Đi ra ngoài cửa hàng vẻ mặt của Doãn Nhược An âm trầm, thật là đen đủi, ra cửa cư nhiên có thể gặp được nam nữ chủ.
Kiện quần áo kia cho dù cô không cần, cô cũng phải khiến cho nữ chủ mặc không được thoải mái.
Nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã giờ.
Cô vội vàng lái xe chạy như bay về nhà, đổi quần áo, lại nhanh chóng đi làm.
Cộc cộc ——
Trong văn phòng yên tĩnh, một tiếng đập của đột ngột vang lên, làm người trong văn phòng đang phê duyệt văn kiện không vui nhíu mày.
"Mời vào."
Ngoài cửa Doãn Nhược An nghe được âm thanh, chần chờ một chút.
Âm thanh này ——
Cô theo bản năng lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn một chút biển số nhà, xác nhận không có đi sai, mới cẩn thận đẩy cửa mà vào.
Đập vào mắt chính là một cái đỉnh đầu màu đen.
"Xin chào Giám Đốc, tôi là trợ lý mới nhậm chức của ngài -- Tịch Tư Linh."
Nghe thấy Doãn Nhược An giới thiệu, người đang chôn ở trong văn kiện rốt cuộc ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt ——
Khiến cho Doãn Nhược An không nhịn được buồn cười.
Dưới đôi mắt mèo to đùng là chiếc mũi cao ngất, môi mỏng mang theo một chút đỏ ửng, làn da trắng nõn so với nữ sinh còn tốt hơn ba phần, tóc mái màu đen rũ rượi ở trên trán, khiến cho khuôn mặt vốn trẻ con lại bớt phần linh động.
Doãn Nhược An không có ký ức của nguyên chủ, hết thảy chỉ dựa vào cốt truyện để hành động.
"Đinh —— mục tiêu công lược xuất hiện, thuộc tính của mục tiêu: ." (bốn sao)
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, đồng thời cô cũng thấy được trong ánh mắt của người nọ chợt lóe qua sự kinh ngạc.
"Ân, bên kia là nơi làm việc của cô."
Theo ánh mắt của hắn, Doãn Nhược An thấy được một góc bàn công tác.
Như thế nào nói đây......
Phải gọi là đơn sơ đi, người khác đều có một cái văn phòng làm việc riêng, mà cô......
Run rẩy khóe miệng một chút, nỗ lực quải ra một mạt mỉm cười, trấn tĩnh nói: "Tốt, giảm đốc."
Cô không tức giận, cô không tức giận.
"Ân, hiện tại đi đến làm quen với máy tính trước, sau đó mới luyện tập đánh văn bản word."
Doãn Nhược An:......
"Lệ Danh Triết, anh đừng tưởng rằng em đến nơi này đi làm, anh liền có thể như thế vũ nhục em!"
Khuôn mặt của Doãn Nhược An đầy tức giận, lập tức vọt tới trước mặt Lệ Danh Triết, đôi tay nắm lấy khuôn mặt của hắn dùng sức nhéo một chút.
Hô, vừa mới nghĩ liền làm như vậy, xúc cảm thật là không tồi.
"Vị hôn thê này, hành vi của cô có thể được xem là tội cố ý tổn thương người khác đó!"