~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
Khúc nhạc đệm trong ngày sinh nhật đã quyết định hôn sự của Lý Mộng Nhiên cùng Nam Hiên Kỳ.
Doãn Nhược An cũng phát hiện, nếu chính mình không chủ động đi xoát mặt, chỉ bằng địa vị nữ xứng của chính mình, muốn hoàn thành nhiệm vụ phỏng chừng đến ngày tháng năm nào.
Cho nên, nàng liền nương theo độ hảo cảm, bắt đầu ở trước mặt Nam Hiên Diệc liên tiếp xoát mặt.
Một ngày nọ, Doãn Nhược An cùng Xảo Hỉ học làm mấy thứ điểm tâm, dường như một đường chạy tới Hành Hương cung, không nghĩ lại ở chỗ quẹo hoa viên bị đâm phải ——
"A ——"
Thanh âm áp lực hô nhỏ làm cho người đâm phải nàng hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tài...... Nô tài khấu kiến Hoàng Hậu nương nương!"
Bởi vì thanh âm có chút quen tai, Doãn Nhược An liền nhìn nhiều nô tài kia một chút, mới phát hiện trước mắt là người hầu của Nam Hiên Diệc.
Nàng có chút đau lòng nhìn lướt qua điểm tâm rơi rụng trên mặt đất, đối với người nọ nghiêm khắc mở miệng: "Như thế sốt ruột là làm cái gì?"
"Hồi...... Hồi Hoàng Hậu nương nương, nô tài đến Ngự Thiện Phòng phân phó nha hoàn chuẩn bị thức ăn cho Hoàng thượng."
Doãn Nhược An trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, trên mặt thay hiền lành tươi cười, sửa sửa quần áo mới bình đạm mở miệng: "Nếu như thế, tạm tha ngươi một lần đi!"
"Tạ Hoàng Hậu nương nương, nô tài liền cáo lui."
Nói rồi, người nọ nhanh chóng đứng dậy hướng nơi xa đi đến, lưu lại Doãn Nhược An nhìn bóng dáng của hắn trầm tư.
Con đường này, không phải đường đi đến Ngự Thiện Phòng a ~
Nghĩ điều này, Doãn Nhược An liền trộm theo đuổi, một đường theo đuôi người nọ tới cửa lãnh cung.
Nàng núp vào phía xa, thấy người nọ quay lại nhìn quanh một chút sau đó đẩy cửa đi vào lãnh cung.
Doãn Nhược An đến gần một bên tường, thật cẩn thận tới gần, chỉ nghe bên trong truyền đến đối thoại đứt quãng.
"Sự tình làm thỏa đáng?"
"Làm thỏa đáng, hắn đã chuẩn bị mấy ngày nay."
"Ân, sự thành kết cục đã định ngày đó, tự nhiên sẽ đưa đồ vật ngươi muốn."
"Đa tạ Vương gia, nô tài liền đi trước cáo lui."
Môn "Kẽo kẹt ——" một tiếng bị đẩy ra, người hầu lúc nãy từ bên trong cánh cửa đi ra, rồi mới lén lút hướng Ngự Thiện Phòng chạy tới.
Nhìn bóng dáng của người hầu, mày đẹp của Doãn Nhược An nhíu lại, trong mắt đẹp toàn là sát ý.
Nếu người này còn không động đậy đến, nàng chắc chắn khiến hắn đi Tây Thiên lấy tất cả những thông tin hắn đã biết.
"Hoàng tẩu cảm thấy phong cảnh nơi đây như thế nào?"
Bị phát hiện!
Sống lưng Doãn Nhược An cứng đờ, nhìn lướt qua người ngồi trên ở đầu tường, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: "Kỳ vương gia thật là nhã hứng, không nghĩ tới phong cảnh lãnh cung nơi này cư nhiên có thể làm Kỳ vương gia lưu luyến."
Tâm không tự chủ được run rẩy, nàng đánh giá quá cao chính mình, nếu tên Kỳ vương gia lúc này động thủ giết nàng, sợ là chính mình sớm đã bị mất mạng.
Hôm nay là nàng đại ý, rút dây động rừng.
"Hoàng tẩu hà tất như thế khẩn trương, thần đệ còn chưa tạ hoàng tẩu vì thần đệ tìm được nương tử mỹ kiều như vậy."
Ngữ khí Nam Hiên Kỳ ngả ngớn, vẻ mặt nghiền ngẫm cười.
"Nếu thật có lòng cảm tạ hoàng tẩu, Vương gia liền đem túi tiền bên hông đưa cho hoàng tẩu, ngài cảm thấy như thế nào?"
Doãn Nhược An nói khiến cho Nam Hiên Kỳ sắc mặt trầm xuống, trầm thấp tiếng nói: "Hoàng tẩu không cần mơ ước đồ vật không thuộc về chính mình đồ vật mới tốt."
Nàng không để ý lắm nhướng mày, quét quét túi tiền bên hông của hắn, ý vị thâm trường mở miệng: "Bổn cung nhưng thật ra cảm thấy thứ này vốn...... Chính là đồ vật của bổn cung."
Thấy Doãn Nhược An không có chút nào lui bước, Nam Hiên Kỳ cười tà một tiếng, thân thể nhảy xuống dừng ở trước mặt Doãn Nhược An.
Nắm lấy cằm của Doãn Nhược An, tầm mắt dừng ở tả màu đỏ trên mặt nàng, mắt lộ ra tiếc hận: "Nếu không có cái bớt này, hoàng tẩu định là người bên gối của ta, không bằng......"
Bữa nay có ai thi tuyển sinh không nè ٩(^‿^)۶.
--.