Không lâu sau khi Đạo Niên nói sẽ trông cho Thẩm Trường An ngủ, tiếng sấm đã ngừng.
Thẩm Trường An cũng không thèm nhìn bầu trời đêm mà giả vờ trời vẫn đang nổi sấm, cậu vẫn còn thấy sợ.
Cũng may Đạo Niên dường như không để ý đến điều nhỏ nhặt này, y cầm sách ngồi trong phòng, khung cảnh này đẹp như một bức tranh đẹp nhất trên thế giới.
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, càng ngắm càng có tinh thần, Thẩm Trường An nằm trong chăn, không ngủ được.
"Sao vậy?" Thấy Thẩm Trường An lăn qua lộn lại như bánh áp chảo ở trên giường, Đạo Niên ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh đèn màu cam tạo thêm chút ấm áp cho nét mặt của Đạo Niên, không có vẻ lạnh lùng thường thấy.
"Tôi không ngủ được."
Đạo Niên cau mày, chẳng lẽ......!Trường An đang ám chỉ cho y, muốn y kể một câu chuyện trước khi ngủ? Hình như trong các tác phẩm văn hóa của loài người cũng thường có tình tiết là kể chuyện trước khi ngủ đúng không?
Nghĩ vậy, y nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An khoảng bảy tám giây mới buông sách, đi đến bên giường ngồi xuống: "Cậu muốn nghe câu chuyện nào?"
"Hở?" Thẩm Trường An sửng sốt.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch của Thẩm Trường An, Đạo Niên lại thở dài một tiếng, vươn tay xoa cái đầu đang lộ ra ngoài chăn của cậu: "Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện về một vị vua của loài người các cậu."
"Nghe xong phải ngủ đấy, biết không?"
Thẩm Trường An: "......"
Tôi có ý đồ không trong sáng với người đàn ông này, nhưng người đàn ông này lại kể chuyện trước khi ngủ cho tôi, mối tình này phải lộn xộn rắc rối đến mức nào nữa đây.
Ban đầu Thẩm Trường An có chút tuyệt vọng, nhưng sau khi nghe những bí mật về hoàng thất được Đạo Niên kể càng lúc càng thú vị, cậu không nhịn được mà nghe mê mẩn, thì ra các hoàng đế cũng có nhiều đam mê như vậy.
Thấy Thẩm Trường An càng nghe càng tinh thần, Đạo Niên nhét cánh tay lộ ra ngoài chăn của Thẩm Trường An vào lại: "Ngủ đi, sáng mai không đi làm sao?"
Thẩm Trường An chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Đạo Niên không nói lời nào.
Đạo Niên thấy cậu nhìn mình với vẻ trông mong, sau khi khó xử một lúc lâu thì đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ vào trán cậu: "Cậu đã bao lớn rồi mà còn muốn nghe kể chuyện và hôn chúc ngủ ngon vậy?"
Thẩm Trường An: "......"
Thẩm Trường An cảm thấy nếu bây giờ mình là một ngọn núi lửa thì chắc chắn đã phun trào, còn nếu bây giờ mình là bắp rang, thì chắc chắn đã bắt đầu nổ tung chảo.
Lúc nãy...!Đạo Niên thật sự đã hôn trán cậu hở?
"Ngủ đi." Đạo Niên vươn tay che đi đôi mắt đang mở to của Trường An, y sợ bị Trường An nhìn ra được ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh của mình là vọng không muốn ai biết.
Khoảnh khắc cúi người vừa rồi đã lấy hết dũng khí của cả ngày hôm nay.
Lông mi Thẩm Trường An rất dài, nó quét tới quét lui trong lòng bàn tay Đạo Niên như một cái bàn chải nhỏ, Đạo Niên cúi đầu nhìn tay mình: "Lông mi cũng không được nhúc nhích."
Thẩm Trường An: "......"
Có phải yêu cầu này quá khắt khe rồi không?
Thẩm Trường An muốn nói có thể cho thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon nữa không, nhưng cơn buồn ngủ chợt nảy lên trong lòng, cậu cố thức cỡ nào cũng không được, chỉ có thể không cam lòng ngủ thiếp đi.
Tiếc quá......
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu không nhịn được mà nghĩ, lẽ ra cậu đã có thể kéo Đạo Niên tán gẫu về thơ từ ca phú, triết lý cuộc sống......
Thu hồi linh khí của mình, Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An đang ngủ rất ngon, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen kịt, đột nhiên mở miệng.
"Đã tính toán không lộ chút sơ hở nào thì sao, mọi việc đều có ngoài ý muốn."
Bầu trời như đã chịu thích mà lập loè sấm chớp.
"Ha hả." Đạo Niên cười nhạo một tiếng, kéo bức màn lại, thuận tiện tạo một kết giới quanh nhà để chặn tiếng ồn, mấy tia sấm này thích đánh thì cứ đánh, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trường An được.
Trường An nhà y......
Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An nằm trên giường, cất tiếng hỏi trong căn phòng im ắng: "Em là của anh, đúng không?"
Câu trả lời dành cho y, chỉ có sự im lặng trong căn phòng này.
"Im lặng là khẳng định." Đạo Niên gật đầu, "Anh hiểu rồi, sau này, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Ngoài cửa sổ, gió rít gào từng cơn, sấm sét ầm ầm, tiếng gió vù vù như có quái thú buông xuống.
Đạo Niên ngồi lại chỗ cũ, cầm lấy quyển sách chưa đọc một dòng nào kể từ lúc bước vào phòng.
Thẩm Trường An có một giấc mơ vô cùng thoải mái, cậu mơ thấy cả thế giới đang chìm trong tình trạng bấp bênh, nhưng cậu không sợ hãi chút nào cả, cứ như có thứ gì đó đã vây lấy cậu, chắn hết mưa gió đang cố gắng đến gần cậu.
Khi cậu tỉnh dậy, trời đã hửng sáng, bên ngoài cửa sổ là một màn sương dày đặc, một khoảng không trắng xoá.
Trong bình hoa trên bàn có cắm vài cành hồng tươi đẹp, còn Đạo Niên thì chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, không hiểu sao cậu lại cảm thấy rằng dường như hơi thở của y vẫn còn đọng lại trong phòng.
Nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi ngủ, cậu không khỏi duỗi tay sờ vào trán, sau khi đứng dậy rửa mặt xong thì đi xuống lầu với chút chờ mong cùng một chút thấp thỏm, kết quả Đạo Niên cũng không ở phòng khách.
Cậu có chút mất mát, lấy thức ăn cho chim ra cho anh vũ, cùng với con chim xấu xí ngày nào cũng ăn rất nhiều nhưng lại không lớn lên kia ăn.
Con chim xấu xí này tuy rằng có chút xấu xí, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thẩm Trường An, nó đều rất nhiệt tình, cứ vỗ cánh nhỏ lao vào lòng bàn tay cậu, nếu Thẩm Trường An không sờ cái đầu nhỏ kia của nó, nó liền ăn vạ trong tay Trường An không muốn rời đi.
"Sau khi thức dậy phải uống nước, ngoan ngoãn ăn cơm đấy." Thẩm Trường An chơi đùa với hai chim hề một lát rồi lại thả nó vào tổ.
"Haiz." Thẩm Trường An nhìn xung quanh, Thần Đồ bọn họ đang ở trong sân, còn Lưu Mao thì không biết đã đi đâu rồi, chú Triệu còn đang ở phòng bếp, cho nên chỉ có cậu và hai con chim ở nơi nuôi chim này thôi.
Phi Oánh nghi hoặc nhìn Thẩm Trường An, mới sáng sớm, than thở cái gì vậy?
"Nếu mà......" Thẩm Trường An múc từng muỗng thức ăn cho chim thêm vào máng ăn của anh vũ, "Trong cả căn biệt thự này chỉ có một người bình thường là anh, cùng hai con chim bình thường là hai đứa thì tốt quá."
Phi Oánh: "......"
Lời này, cô có chút không biết trả lời thế nào.
"Nhưng làm gì có người bình thường nào lại đối với anh em tốt của mình......" Thẩm Trường An cầm hai quả trái cây đi tới, một trái đỏ một trái xanh, "Đến, thích ăn trái nào."
"Nếu chọn màu xanh, anh sẽ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với Đạo Niên, nếu anh ấy bằng lòng chấp nhận anh là tốt nhất, nếu không muốn......!Nếu không muốn thì......"
Phi Oánh đang duỗi móng vuốt định chạm vào trái màu xanh thì chợt dừng lại.
"Nếu em chọn màu đỏ, thì đó là trời cao đã định sẵn, muốn anh dũng cảm và kiên trì tiến về phía trước.
Không cần sợ, cứ làm thôi."
Phi Oánh: "......"
Mấy người đã dám coi trọng ông trời rồi, còn cần trời cao định sẵn chi nữa?
Phi Oánh là một con chim thông minh, vả lại cũng không muốn tìm phiền phức cho mình, cô cảm thấy mình nên chọn trái màu xanh.
Mặc kệ Thiên Đạo đại nhân đối xử với người này đặc biệt đến mức nào, cậu cũng chỉ là con người mà thôi.
Thế nhưng......
Đây là Thẩm Trường An.
Cô vươn móng vuốt, ấn lên trái màu đỏ.
Đời người ngắn lắm, nếu ở thời điểm tươi đẹp nhất, gặp được người có thể làm mình động lòng, vậy hãy cố gắng nếm thử một phen, mặc kệ thành công hay không, ít nhất khi về già rồi, nhớ lại cả cuộc đời ngắn ngủi cũng có thể thấy rằng mình đã để lại chút màu sắc cho nó.
"Màu đỏ à?" Thẩm Trường An cười tủm tỉm nhìn anh vũ, "Trùng hơp ghê, anh cũng nghĩ như vậy đó, xem ra đây quả nhiên là ý trời rồi."
Phi Oánh: "......"
Loài người đúng là không biết xấu hổ, bản thân muốn làm chuyện gì cũng phải tìm cớ, ý trời á?
Nếu ý trời biết lúc này mấy người còn đang rối rắm điều này, y sẽ ấn mấy người xuống đất làm như vậy như vậy ngay tại chỗ rồi đấy.
Sau khi xác định suy nghĩ của mình, Thẩm Trường An liền đi làm với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Phi Oánh cúi đầu gặm trái cây Thẩm Trường An cho cô, thong thả ung dung ăn nó.
"Cô làm rất tốt." Không biết chú Triệu chui ra từ chỗ nào, ông cười tủm tỉm nhìn Phi Oánh đang gặm trái cây, "Chờ tiên sinh và Trường An trở thành bạn đời rồi, tôi sẽ đề nghị tiên sinh cho cô một phong bì đỏ để cảm ơn."
Nghe được lời này, suýt nữa Phi Oánh đã nghẹn vì trái cây kẹt ở cổ, không không không, cô không dám nhận đâu.
Chú Triệu bỏ một quả táo gai vào máng ăn của cô: "Đây ăn đi."
Phi Oánh: Chờ đến khi cô ăn béo rồi, sẽ bị giết thịt đúng không?
Tâm trạng tốt đẹp của Thẩm Trường An vẫn được giữ đến khi Trương đại gia gọi cho cậu.
"Trương đại gia?" Thẩm Trường An tắt giao diện chứa các mẹo theo đuổi người yêu, "Gần đây ông vẫn khỏe chứ?"
"Còn sống." Trương đại gia ho khan vài tiếng, "Mấy hôm trước tôi đến đế đô, có được chút đồ tốt, cậu lại đây lấy ít về dùng đi."
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được." Thẩm Trường An nghĩ đến Đạo Niên là yêu quái, nói không chừng ở chỗ của Trương đại gia có thứ giúp cho yêu quái tu hành, liền sửa lời, "Vậy trưa nay cháu sẽ qua tìm ông."
"Được." Trương đại gia dùng khóe mắt nhìn một người một quỷ đang chơi game trong góc, sầu đến độ quai hàm cũng muốn sưng lên.
Một đám đồ tử đồ tôn, đứa sau còn không có tiền đồ hơn đứa trước, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, thi đạo thuật thì đứa sau cũng kém hơn đứa trước.
Con ma có số mệnh đặc biệt, thậm chí có thể khiến cho thế giới con người rung chuyển, không chỉ là một trạch nam, mà ngày nào cũng kéo người ta lên mạng chơi game.
Cái này còn chưa hết, vì có thể mua được làn da mới gì gì đó, hắn thế nhưng còn bồi chơi ở trên mạng, nén giọng giả vờ làm phụ nữ để nhõng nhẽo.
Tội nghiệp cho ông đã bảy tám chục tuổi rồi, lại phải đối mặt với mấy điều phiền lòng này suốt cả ngày, đây quả thật chính là thử thách của vận mệnh dành cho ông mà.
Sau khi có Trương Cốc và hồn ma trạch nam làm đối lập, Trương đại gia hoàn toàn hiểu Thẩm Trường An tốt bao nhiêu, làm người bớt lo đến mức nào.
Mỗi lần đến lúc này, ông đều muốn cảm khái một phen, giá như gặp được Thẩm Trường An sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, ông nhất định sẽ nhận cậu làm đệ tử quan môn(*) của mình.
"A! Trương Cốc, anh mau liếm gói thuốc!"
"Vl, chắc chắn là đối diện hack rồi!"
Trương đại gia nghe tiếng cãi cọ ầm ĩ mà cảm thấy phiền lòng, khó trách người già bây giờ không thích ở cùng với mấy đứa nhỏ, cuộc sống như vậy, đúng là nhức cái đầu.
Mấy năm nay ông không nhận đệ tử, nên môn phái đã sắp xếp Trương Cốc lại đây để làm trợ thủ cho ông.
Nhưng với một trợ thủ như vậy, cần cũng có tác dụng gì đâu?
Tiếng chuông cửa vang lên, Trương đại gia quay đầu nói với một người một quỷ: "Có khách đến, cái gì cần dọn thì dọn đi."
Trương Cốc và hồn ma trạch nam vội vàng đứng lên, dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, lo rằng bụi ở khe hở sô pha không được dọn sạch, hắn còn đặc biệt dùng lá bùa làm một đứa bé, để nó đến quét tước vệ sinh khe hở.
Tiếc là sau khi mở cửa, Trương đại gia trông thấy không phải Thẩm Trường An, mà là một số tiền bối trong giới tu hành.
Không biết mấy tiền bối này gặp phải chuyện gì mà mồ hôi nhễ nhại khắp cả người, sắc mặt trắng bệch, như đã trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ.
"Vân Phong, Nghiêm Ấn?" Trương đại gia vươn tay đỡ lấy hai người, hồn ma trạch nam và Trương Cốc thì vươn tay đỡ vài người tu hành khác.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hiện tượng thiên văn rối loạn." Vân Phong bụm ngực, nôn ra một cục máu bầm to, ông suy sụp dựa vào sô pha, "Trương đạo hữu à, tôi không tính ra được."
Trương đại gia kinh hãi nhìn Vân Phong: "Sao có thể?"
"Đêm hôm qua tôi xem hiện tượng thiên văn, phát hiện tinh tú hỗn loạn, Thiên Đạo mơ hồ không rõ, tôi liền vội vàng chạy đến chỗ ở của Vân Phong đạo hữu thì trông thấy ổng ngất xỉu trong sân rồi." Mặt Nghiêm Ấn tái mét, "Tôi không giỏi trong việc bói toán, chỉ miễn cưỡng bấm đốt ngón tay một xíu thôi đã bị phản phệ đến nỗi suýt nữa mất nửa cái mạng."
"Cuối cùng vẫn phải nhờ vào mấy vị đạo hữu này, mới miễn cưỡng tính được sinh cơ đang ở tại thành phố Ngô Minh, sau đó chúng tôi đã ngồi máy bay đến đây." Thân là người xuất gia, Nghiêm Ân có lòng từ bi nhưng không thích xen vào chốn hồng trần, tuy nhiên ông cũng không có cách nào trơ mắt nhìn người khác lâm vào tình cảnh khó khăn được, "Trương đạo hữu, Thiên Đạo hỗn loạn rồi, điều gì đang chờ đợi chúng ta đây?"
Theo những ghi chép liên quan, mỗi khi Thiên Đạo có một chút thay đổi thì chiến tranh và tai họa sẽ xảy ra, hiện giờ Thiên Đạo loạn thành như vậy, loài người bọn họ sắp phải đối mặt với điều gì đây?
"Trương đại gia."
"Trương đại gia, chuông cửa nhà ông hư rồi sao, tại sao không bấm được vậy?"
Trong bầu không khí nặng nề này, giọng nói của Thẩm Trường An giống như là một chiếc chìa khóa phá tan nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, các vị đại sư miễn cưỡng bước ra khỏi cảm xúc tuyệt vọng vô lực, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ có Nghiêm Ấn chắp tay trước ngực niệm Phật.
Ở trước mặt một đống đại sư, hồn ma trạch nam càng thêm cẩn thận, hắn đi tới giúp Thẩm Trường An mở cửa: "Trường An đại lão."
Thẩm Trường An đưa đồ ăn đã nấu chín đang cầm trong tay cho hồn ma trạch nam, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy mấy người đang ngồi trong phòng khách, cậu thu lại cái chân đã đưa lên trước, nói với Trương đại gia: "Trương đại gia, không biết ông có khách, lát nữa cháu sẽ xuống đây."
"Vị này là Thẩm tiên sinh đúng không." Vân Phong vừa mới nôn ra mấy ngụm máu, nhìn thấy Thẩm Trường An thì hai mắt sáng lên, "Mời ngồi, mời ngồi."
Những đại sư khác cũng có biểu cảm tương tự như Vân Phong, Thẩm Trường An nghi ngờ mình không phải con người, mà là một thỏi vàng, nếu không thì sao mắt những người này lại sáng lên khi nhìn cậu như vậy chứ?
"Cả đám mấy ông, đã bị thương thì đừng có nhảy nhót lung tung." Trương đại gia đưa cho Thẩm Trường An lá trà ngon mình đem về từ môn phái, "Gặp phải chuyện này có vội vàng cũng vô dụng, trời cao có đức hiếu sinh, sẽ luôn để lại cho chúng ta chút đường sống."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Trường An thấy sắc mặt của những người già này trông rất tệ, như thể đã mắc phải bệnh nặng vậy.
Mà hồn ma trạch nam vốn luôn vui vẻ phấn chấn mỗi khi thấy cậu mang đồ ăn trở về, cũng đang có nét mặt nặng nề, điều này khiến cậu cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.
"Đại ma vương xuất hiện?"
Trương đại gia: "......"
"Có quỷ ra đời?"
Nghiêm Ấn: "......"
"Chắc không phải là tận thế đâu ha." Thẩm Trường An cười gượng hai tiếng, nhưng cậu phát hiện ngoài mình ra thì sắc mặt của những người khác, hình như......!Đã trở nên nặng nề hơn.
"Thật, thật sự là tận thế á?" Thẩm Trường An không nhịn được ôm chặt gói trà vào lòng, "Nếu xảy ra tận thế thì gấu trúc phải làm sao đây?"
"Đại lão à, sắp tận thế rồi đó, ai còn quan tâm đến gấu trúc nữa hả?" Hồn ma trạch nam biến nỗi buồn thành sự thèm ăn, hắn liều mạng ăn đồ Thẩm Trường An mang về, "Tôi chỉ muốn làm một hồn ma, lúc rảnh rỗi thì lên mạng kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, đến tột cùng là ông trời có điều gì khúc mắc trong lòng, mà một hai cứ muốn đến ngày tận thế vậy?"
"Tận thế trông như thế nào vậy?" Thẩm Trường An nuốt nước miếng, "Giống trong phim sao?"
"Khủng long biến mất như thế nào, có lẽ loài người chúng ta cũng sẽ biến mất như thế đó." Trương đại gia pha trà xong, giọng điệu trở nên vô cùng thoải mái một cách bất ngờ, "Không phải cả thế giới này sẽ nghênh đón tận thế, mà chỉ có loài người chúng ta và một số sinh vật khác thôi.
Chúng ta đều là người thường, không thể cứu chúng sinh được, nhưng cũng không thẹn với lương tâm.
Nếu thật sự đến cái ngày phải nghênh đón tận thế, tôi chỉ muốn không để lại chút tiếc nuối nào."
"Thời tiết gần đây càng ngày càng kỳ lạ, con cảm thấy chuyện này không thể nào khéo như vậy được." Trương Cốc ngơ ngẩn ngồi cạnh Trương đại gia, "Đêm qua, trong chốc lát thì nổi gió, trong chốc lát lại có sét đánh.
Ngay mùa đông, sao có nhiều mưa và sấm chớp như vậy được."
Trương Cốc có chút hối hận, khi còn nhỏ không theo sư phụ học bản lĩnh cho tốt, giờ gặp phải chuyện lớn, hắn có sốt ruột cũng không thể giúp gì.
"Có lẽ còn có bước ngoặt đấy." Thẩm Trường An cảm thấy mình của bây giờ còn sợ chết hơn trước kia rất nhiều, cậu còn muốn cùng Đạo Niên trải qua một mối tình oanh liệt giữa người và yêu, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũng không muốn từ bỏ đây này.
"Đúng vậy, có lẽ có thì sao." Vân Phong cười với sắc mặt tái nhợt.
Ông nhìn ánh sáng công đức trên người Thẩm Trường An, chợt nghĩ tới điều gì đó mà nhìn Thẩm Trường An bằng đôi mắt sáng rực.
Sinh cơ, sinh cơ......
Bọn họ đã luôn ráo riết tìm kiếm đường sinh cơ không nhìn thấy cũng không sờ được kia, nhưng lại quên Thẩm Trường An đã vô tình giải quyết được rất nhiều sự kiện vốn dĩ sẽ đưa tới thảm họa.
Quỷ dịch bệnh, cùng với vài hồn ma chứa đầy hận thù đáng lẽ sẽ biến thành ác quỷ kia, tất cả chỉ vì sự xuất hiện của Thẩm Trường An mà hướng đi của các sự kiện đều bị thay đổi.
Có lẽ sinh cơ không phải là pháp bảo có thể cứu thế giới, mà là con người.
Nếu Thẩm Trường An thật sự là sinh cơ......
Trên má Vân Phong xuất hiện vài vệt đỏ, ông run giọng nói: "Thẩm tiên sinh, nếu ngày tận thế thật sự đến, ngài sẽ làm gì?"
"Cháu......" Đối mặt với đôi mắt mong chờ của Vân Phong, Thẩm Trường An vô cùng thành thật, "Tỏ tình với người mình thích, có chết cũng muốn chết cùng một chỗ."
Nếu thời gian có đi đến cuối thì tất cả những gì cậu muốn chỉ là như vậy mà thôi.
Vết ửng hồng trên má Vân Phong giảm bớt.
Không, ông nghĩ sai rồi, người có thể cứu thế giới, khi đối mặt với đại họa, chắc chắc trong đầu không thể nghĩ đến chuyện yêu đương thế này.
"Cháu có thể hỏi một câu không?" Thẩm Trường An thấy nét mặt của mấy ông cụ này người sau còn nặng nề hơn người trước, nên không nhịn được mà hỏi, "Thiên Đạo hỗn loạn, tức là tận thế sao."
"Cậu không hiểu sự thần bí của Thiên Đạo." Trương đại gia nhét tách trà ngon đã pha vào tay Thẩm Trường An, "Cậu có biết Ngũ đại Thập quốc(*), thời kỳ thiên hạ loạn lạc không?"
Thẩm Trường An gật đầu.
"Khi xuất hiện chiến tranh với quy mô lớn như vậy, hiện tượng thiên văn cũng chỉ hơi thay đổi mà thôi." Trương đại gia cười khổ, "Hiện giờ hiện tượng thiên văn rối loạn như thế này, không cần nghĩ cũng biết điều chúng ta sắp đối mặt là gì."
"Có lẽ, có lẽ chỉ là tâm trạng của ông trời không tốt, hoặc tâm trạng quá tốt thì sao?" Thẩm Trường An thấy bầu không khí trong phòng quá nặng nề, "Nói không chừng qua mấy ngày sẽ ổn thôi."
"Nếu là như vậy thật thì tốt rồi." Rốt cuộc Trương đại gia cũng không đành lòng nói ra tương lai tàn khốc cho người trẻ tuổi, ông thở dài, "Không ai trong chúng ta đoán trước được tương lai sẽ thế nào, nếu cậu có việc gì đó muốn làm, hãy làm sớm một chút, vì lỡ mà tận thế đến thật......"
"Cháu đã hiểu." Thẩm Trường An nét mặt nặng nề gật đầu, sau đó xoay người bước ra cửa.
"Cậu đi đâu vậy?" Trương đại gia thấy cậu xoay người muốn đi, sợ cậu đi làm chuyện trái pháp luật nên nhanh chóng nói: "Cậu không được làm chuyện trái pháp luật đâu đấy."
"Cháu đi tỏ tình với người trong lòng!"
Lòng, người trong lòng?
Trương Cốc ngơ ngác nhìn cánh cửa trống trải, Thẩm Trường An có người trong lòng từ khi nào vậy?
"Tôi biết, tôi biết nè." Hồn ma trạch nam lục tìm một video trên mạng, "Thấy không, Thẩm Trường An làm anh hùng cứu mỹ nhân ở cổng trung tâm thương mại đây này."
"Không đúng." Một đạo trưởng im lặng nãy giờ đột nhiên nói, "Tôi xem tướng mạo của Thẩm tiểu hữu, đúng là số mệnh không có duyên quen ai, không vợ không con, nên sao có thể......"
"Ồ." Trương Cốc và hồn ma trạch nam cùng thở dài, xem ra chuyện tỏ tình của Thẩm Trường An sắp thất bại rồi.
"Không, không đúng." Vân Phong lắc đầu, "Khi mới nhìn vào tướng mạo của Thẩm tiểu hữu thì đúng là như vậy, nhưng tướng mạo cậu ấy lại rất kỳ lạ, như thể mọi thứ chỉ là vẻ ngoài, tiếc rằng năng lực của tôi không tốt, không thể khám phá tướng mạo này được."
Mọi người trầm mặc, nếu ngay cả Vân Phong cũng không nhìn ra, không tính ra, thì bọn họ cũng càng không thể làm được.
-- -- --
Thẩm Trường An đậu xe trong gara xong, lúc ra ngoài đã thấy Thần Đồ đang canh giữ bên ngoài nhà ấm trồng hoa: "Thần Đồ, Đạo Niên đang ở trong nhà ấm trồng hoa sao?"
"Ừ, nhưng mà......" Thần Đồ còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Thẩm Trường An chạy vào nhà ấm trồng hoa như một cơn gió.
Hắn nghi ngờ nhìn chân mình, đó là tốc độ chạy mà một con người nên có sao?
Trong nhà ấm trồng hoa, các trưởng lão của tộc thú, tộc nước và tộc chim ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, vẻ mặt trang nghiêm, không ai dám nói năng xằng bậy trước mặt Thiên Đạo đại nhân.
"Đại nhân, nhân vật không rõ lai lịch mang Thẩm tiên sinh tới điện thờ của tộc tôi vào hôm qua, có lẽ chính là hung thủ giết hại trưởng lão heo." Giọng điệu của trưởng lão hồ ly có chút phức tạp, "Tuy rằng không biết người nọ đã có thỏa thuận gì với trưởng lão heo, nhưng tộc thú của tôi tuyệt đối không dám vi phạm điều luật của Thiên Đạo."
Năm đó, trong tộc chim có vài con diều hâu mới mở linh trí nhưng chưa thể hóa hình, chúng đã ăn thi thể của một người có công đức, do thế nên đã vi phạm điều luật của Thiên Đạo, vì vậy đến nay tộc họ cũng chẳng có con chim nào có thể hóa hình thành công nữa.
Vụ việc này đã trở thành trường hợp tiêu cực kinh điển đối với cả thế giới loài chim, ai dám có đầu óc không tỉnh táo làm chuyện bậy bạ thì phải nghĩ đến hình phạt mà tộc chim phải chịu trong mấy năm qua.
"Trên dưới tộc của tôi đều rất tự trách về chuyện xảy ra năm đó, sau việc này chúng tôi đã điều tra kỹ càng." Nghe được mấy chữ vi phạm điều luật của Thiên Đạo, trưởng lão khổng tước vô cùng tự giác nói, "Tại hạ phát hiện, vài con diều hâu vừa mở linh trí không lâu vào thời điểm đó, đã bị người lòng mang ý xấu cố ý dẫn dắt."
Diều hâu đã mở linh trí khác với diều hâu bình thường, chúng có thể tiêu hóa linh hồn của những sinh vật khác.
Ông nghi ngờ rằng kẻ năm đó dụ dỗ diều hâu phạm phải sai lầm lớn có ý đồ xấu, vả lại còn muốn trốn tránh một điều luật nào đó nữa.
"Ông có biết người mà diều hâu ăn năm đó là ai không?" Trưởng lão hồ ly bỗng nhiên nhìn về phía trưởng lão khổng tước.
"Là ai vậy?" Trưởng lão khổng tước có một dự cảm không lành.
"Ba của ngài Thẩm Trường An." Trưởng lão hồ ly quan sát vẻ mặt của trưởng lão khổng tước, khi trông thấy mặt ông đầy vẻ khiếp sợ, tự trách, hổ thẹn, cũng không giống giả bộ thì liền thu hồi ánh mắt của mình.
Trưởng lão khổng tước chỉ cảm thấy không chỗ dung thân, không nói đến ân tình lớn lao mà tộc chim bọn họ đang nợ Thẩm tiên sinh, mà hóa ra còn nợ một chuyện khác nữa.
"Đạo Niên." Thẩm Trường An đẩy cửa nhà ấm trồng hoa, nhìn thấy vài người ngồi trên đệm hương bồ, sự can đảm ban đầu lập tức biến mất một phần hai.
Hôm nay là ngày gì mà sao chỗ nào cũng đang chiêu đãi khách hết vậy?
"Chào Thẩm tiên sinh." Những vị khách nhìn thấy Thẩm Trường An bước vào, họ đều cung kính cúi người chào cậu.
"Chào mọi người." Thẩm Trường An vội vàng cúi người chào lại, những yêu quái này quá khách sáo rồi.
"Lại đây." Đạo Niên thấy trên trán Thẩm Trường An đổ mồ hôi, liền kêu cậu đến ngồi cạnh mình, lấy ra một cái khăn tay ném cho cậu: "Lau mồ hôi đi."
Thẩm Trường An cầm khăn lau mặt, càng lau mặt càng đỏ.
"Nóng sao?" Đạo Niên thấy mặt cậu đỏ bừng, phất tay làm căn phòng trở nên mát mẻ một chút, tiếp đó rót trà cho cậu, "Uống chút nước."
"Ừm." Thẩm Trường An nghĩ nghĩ, cảm thấy thời điểm theo đuổi người yêu nhất định phải siêng năng khen ngợi, vì thế nói: "Đạo Niên, tiếng phổ thông của anh rất chuẩn luôn á."
"Sao lại đột nhiên nói cái này vậy?" Đạo Niên khó hiểu.
"Phần lớn gấu trúc các anh đều ở đất Thục, nhưng lúc anh nói chuyện lại chẳng có chút khẩu âm của đất Thục, quá lợi hại luôn." Thẩm Trường An nói, "Tôi có một người bạn cùng lớp đại học cũng đến từ đất Thục, cậu ấy giỏi về mọi thứ, nhưng khẩu âm chuẩn đất Thục kia thì có làm sao cũng không sửa được."
Đạo Niên, Đạo Niên không còn lời nào để nói, chỉ có thể im lặng để chống đỡ.
Các yêu quái tu hành đang ngồi thì càng không nói nên lời, mặc dù tất cả bọn họ đều biết đại nhân chẳng có liên quan gì đến gấu trúc dù chỉ là nửa sợi lông.
Có Thẩm Trường An ở đây, bọn họ ngừng nói về chủ đề trước đó, bắt đầu nói về phong tục địa phương hoặc các kỳ quan dưới nước.
Nhưng sau khi Thẩm Trường An nghe thấy trưởng lão khổng tước nói nguyên hình của ông là một con khổng tước, vẻ mặt liền có chút vi diệu.
Mặc dù ngoại hình của trưởng lão khổng tước trông không quá trẻ, nhưng khuôn mặt lại khá ưa nhìn, hơn nữa nghe nói yêu quái còn có thể tùy ý thay đổi tuổi tác của mình.
Cậu quay đầu nhìn Đạo Niên, rồi lại nhìn khổng tước, chân mày cau lại.
Nghe nói......!Khổng tước là bạn đồng hành của gấu trúc?
"Nguyên hình của Khổng tiên sinh là khổng tước xanh phải không?" Thẩm Trường An như suy tư gì nói, "Nghe nói khổng tước xanh đã là loài có nguy cơ tuyệt chủng."
Trưởng lão khổng tước nhanh chóng nói: "Bây giờ chủng tộc nào sinh tồn cũng không dễ dàng."
Thẩm Trường An gật đầu: "Ông nói đúng."
Dân số trên thế giới có hơn 6 tỷ người, mà số lượng của khổng tước xanh đã ít đến nỗi không thể thống kê, lực cạnh tranh của cậu ở phương diện này có lẽ có chút không đủ.
Vật lấy hi vi quý(*), nếu xuy xét từ phương diện này thì đúng là lực cạnh tranh của cậu thật sự quá yếu.
Trưởng lão khổng tước có tật giật mình đang đối diện với Thẩm Trường An, đột nhiên phát hiện ánh mắt mà Thẩm Trường An nhìn mình có chút không đúng.
Trưởng lão khổng tước: ?
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Trưởng lão khổng tước: Tôi không phải, tôi không có, quê quán của tôi ở Vân Nam, cách gấu trúc rất xa đó!!
____ ____ ____
Chú thích:
*Đệ tử quan môn (关门弟子): Đệ tử đóng cửa, người đệ tử được thu nhận cuối cùng của 1 người.
Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.
*Ngũ đại Thập quốc (五代十国): Là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ.
Thời kỳ này phân thành Ngũ đại (907-960) cùng Thập quốc (907-979).
Ngũ đại Thập quốc là một thời kỳ trọng yếu trong lịch sử Trung Quốc.
(Nguồn: Wikipedia)
*Vật lấy hi vi quý (物以稀为贵): Vật quý ở cái hiếm..