Phấn Đấu Cho Khoa Học

chương 23: 23: tham lam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phản ứng đầu tiên của Diêu Hoài Lâm là người phụ trách khu vực thắng cảnh đang nói dối.

Thế nhưng hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt của người nọ, thì biết anh ta nói thật, trừ phi đối phương có diễn xuất đẳng cấp Ảnh đế.

Người phụ trách lo Diêu Hoài Lâm không tin mình, vội vàng giải thích: “Không tin anh có thể tra trên sổ tay tuyên truyền, bản đồ hướng dẫn du lịch của chúng tôi, từ trước tới nay không hề có cái sơn trang nào hết.”

Diêu Hoài Lâm mở sổ tuyên truyền của khu vực thắng cảnh, bên trong đúng là không có chỉ dẫn liên quan đến tòa sơn trang nào.

Nhân viên kỹ thuật của cục cảnh sát điều tra bản vẽ mặt phẳng của vệ tinh, bên trên cũng không có sự tồn tại của nó.

Tòa sơn trang này ẩn náu trong sương mù dày đặc, cứ như con quái vật đột nhiên xuất hiện, càng kỳ dị hơn là bên trong lại có rất nhiều bộ hài cốt.

Sau khi cho người phụ trách ra về, Diêu Hoài Lâm uống mấy hớp trà đặc, mở camera trong khu vực thắng cảnh.

Sau đó hắn phát hiện, sáng nay bởi vì có sương dày nên khu vực thắng cảnh đã đóng cổng lưu thông, vậy nên lối vào rất vắng vẻ.

Khoảng tám giờ bốn mươi, một chiếc xe màu đen lái vào phạm vi của khu vực, một chàng trai bước từ trên xe xuống, đi thẳng tới quầy bán vé.

“Thẩm Trường An…”

Diêu Hoài Lâm mở camera trong quầy bán vé, phát hiện bên trong không có một ai, thế nhưng Thẩm Trường An lại nói chuyện với quầy bán vé trống không, sau đó cầm vé và mấy cuốn sổ tuyên truyền rời đi.

Một lát sau cánh cổng của khu vực thắng cảnh từ từ mở ra, cho xe của Thẩm Trường An đi vào.

Chiếc ô tô màu đen biến mất rất nhanh trong màn sương dày.

Cảnh sát xem video giám sát với Diêu Hoài Lâm sởn gai ốc, cậu ta cầm mũ cảnh sát đội vào, ánh sáng của quốc huy có thể phù hộ cậu ta bách tà bất xâm.

“Anh Diêu ơi, cậu chàng này… chắc chưa biết mình gặp ma giữa ban ngày đâu nhỉ?” Cậu cảnh sát rùng mình một cái, “Những kẻ hôm nay chúng ta bắt về, rốt cuộc là người hay là…”

Đang nói, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, đội trưởng Lý cùng hai đồng nghiệp dẫn theo mấy người xa lạ đi vào.

“Đây là đồng nghiệp của bộ phận an toàn, vụ án hôm nay sẽ chuyển giao lại cho bọn họ xử lý.” Đội trưởng Lý nhìn lên máy tính đang chiếu video giám sát, duỗi tay đóng máy tính lại, nói với mấy người xa lạ này, “Các cậu vất vả rồi.”

“Việc nên làm mà.” Người của bộ phận an toàn có thái độ rất ôn hòa, nhưng hành động lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Bọn họ mang đi hết tất cả những thứ có liên quan đến vụ án này, kể cả cái máy tính chiếu video giám sát.

Diêu Hoài Lâm cùng với đội trưởng Lý tiễn đồng nghiệp của bộ phận an toàn.

Đầu óc hắn đang mệt rã rời, cứ thế đi theo đội trưởng Lý tới văn phòng: “Thẩm Trường An có được coi là ban ngày gặp ma không đội trưởng?”

“Vụ án đã giao lại cho bộ phận cấp cao, trước khi điều tra ra manh mối có trong hồ sơ, chúng ta đừng tùy tiện thảo luận.” Đội trưởng Lý lớn tuổi, đã trải qua đủ loại vụ án, biết cái gì có thể nói, cái gì không thích hợp bàn luận, “Gần đây cậu vất vả rồi, tối nay về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Xem hết đoạn video kia, cháu làm sao ngủ được nữa.” Diêu Hoài Lâm vuốt mặt một cái, không hề có hình tượng ngồi xuống ghế, “Không ngờ Thẩm Trường An dũng mãnh như vậy, gặp ma chẳng những không bị xúi quẩy mà còn cứu được người, tình tiết này mà quay thành phim thể nào cũng bị khán giả đánh giá thấp.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, trong phim truyền hình điện ảnh của nước ta không có ma.” Đội trưởng Lý vỗ vai hắn, “Được rồi, tan làm thôi.”

Diêu Hoài Lâm lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Trường An.

Diêu Hoài Lâm: Thẩm Trường An, cậu trâu bò quá xá luôn.

Thẩm Trường An trâu bò quá xá trong lòng Diêu Hoài Lâm, giờ phút này đang cưỡi xe đạp công cộng, sau lưng còn có hai cái đuôi.

Hai người đông một câu, tây một câu, làm cho đầu cậu kêu ù ù.

“Mấy người mà còn nói nhảm nữa, tôi sẽ báo cảnh sát mấy người bám theo tôi với ý đồ xấu, có hiềm nghi cướp giật đấy nhé.” Thẩm Trường An nhảy xuống xe đạp, trợn mắt nhìn hai người, “Đừng làm phiền tôi nữa, có việc mai lại nói, được không?”

Thấy Thẩm Trường An đang ở ranh giới nổi giận, Ngô Vĩ không dám đi theo nữa, hắn ta nhỏ giọng bảo: “Năm đó sau khi tôi giải thích rõ ràng với trường luận văn là của cậu, trở về phát hiện cậu đã rời trường, đến cả lễ tốt nghiệp cũng không tham gia.

Tôi không biết có phải nguyên nhân là do tôi không, nhưng mà Trường An à, xin cậu hãy tin tôi, tôi thật sự không làm cái chuyện trộm luận văn của anh em.”

“Tôi biết.” Thẩm Trường An nhìn Trương Cốc, Trương Cốc cười gượng hai tiếng, “Vậy các cậu từ từ trò chuyện nhé, tôi đi trước đây.” Anh ta giả vờ quay đầu xe, đạp về hướng ngược lại, nhưng mà nhân lúc Thẩm Trường An không chú ý, hạ một bùa chú theo dõi lên người cậu.

Sau khi Trương Cốc đi rồi, giữa Thẩm Trường An và Ngô Vĩ lại im lặng.

Ngô Vĩ gãi đầu: “Tôi cũng không biết phải giải thích sao nữa, đại khái là mấy năm trước tôi giúp một đứa bé lạc đường về nhà, sau đấy không biết xảy ra chuyện gì mà bé trai đó qua đời, biến thành ma đi theo tôi, nó bảo là nó nợ ân tình của tôi, muốn báo ơn.”

“Cuộc thi luận vặn đó, tôi và một thằng bạn chém gió luận văn của cậu viết tốt, nhất định có thể giành được giải nhất, tôi chỉ đi góp cho đủ số thôi.” Nói đến đây, Ngô Vĩ xấu hổ cười, “Ai ngờ bị thằng quỷ nhỏ lén đi theo tôi nghe thấy, cũng chả biết nó dùng cách gì mà đánh tráo nội dung hai bản luận văn của chúng ta.”

Lúc ấy hắn ta rất tức giận, hỏi con ma tại sao lại làm thế, hết lần này tới lần khác nó còn cảm thấy giúp hắn được hạng nhất là đúng.

Hắn ta không có cách nào nói lý với một con ma chỉ mới sáu bảy tuổi, cũng chẳng thể yên tâm thoải mái chiếm thành quả của người khác làm của riêng, đành phải đi tìm phía nhà trường để giải thích.

Thế nhưng chờ tới khi hắn ta đi ra khỏi văn phòng của lãnh đạo trường, thì lại nghe bạn cùng phòng bảo, Trường An đã thu dọn hành lý vội vàng rời đi.

Một năm qua Trường An không liên hệ với bất cứ ai, hắn ta nghe ngóng chung quanh cũng không nghe được tin tức của cậu.

Chuyện này trở thành tảng đá lớn trong lòng Ngô Vĩ, cứ cảm thấy không giải thích rõ ràng, cả đời này hắn ta chẳng thể yên lòng.

“Tôi biết lý do này dù là ai nghe cũng cảm thấy hoang đường, thế nhưng …” Ngô Vĩ tiếp tục vò đầu, “Tôi thật sự không lừa cậu.”

“Con ma kia đâu rồi?” Thẩm Trường An hỏi.

“Tôi không biết, sau khi nó bảo tôi được hạng nhất thì biến mất, chắc là cảm thấy mình đã báo được ơn, đi đầu thai rồi chăng?” Càng nói càng cảm thấy chuyện này xàm xí, Ngô Vĩ thở dài, “Tôi thấy đâu phải nó tới báo ơn, rõ ràng là tìm tôi báo thù thì có.”

Nếu là một ngày trước, Ngô Vĩ dùng lý do này để giải thích với Thẩm Trường An chuyện đánh tráo luận văn, cậu chắc chắn sẽ không chút do dự đập vỡ cái đầu chó của hắn ta.

Nhưng hôm nay cậu có hơi không xác định.

Cậu vuốt mũi, phát hiện trên sống mũi trống trơn, mới nhớ ra ban nãy mình bỏ kính ra quên đeo lại.

Thở dài, bỏ đi, mất thì mất.

“Cậu đừng thở dài mà.” Ngô Vĩ nói, “Tôi dùng tất cả may mắn nửa đời sau của mình thề, tuyệt đối không lừa cậu.” Tuy rằng vận may một năm gần đây của hắn ta cũng chả ra làm sao.

“Tôi không bảo không tin, chỉ là…” Thẩm Trường An lắc đầu, “Chỉ là tam quan vỡ vụn thôi.”

“Không sao, lúc tôi thấy con ma đó tam quan cũng nát bấy, quen là được.” Ngô Vĩ cầm điện thoại, “Mới đầu tôi còn cảm thấy bị đày tới Ngô Minh làm việc là chuyện xui xẻo, không ngờ lại gặp được cậu, xem ra sao Thủy nghịch hành (1) của tôi sắp kết thúc rồi.

Nể tình hiểu lầm của chúng ta đã được xóa bỏ, hay là thêm phương thức liên lạc nhé.”

Thẩm Trường An nhìn hắn ta hai giây: “Đừng nói với những người khác tôi ở đây.”

Tuy Ngô Vĩ không biết là vì sao, những vẫn gật đầu đồng ý.

Thêm phương thức liên lạc với Ngô Vĩ, lại nghe hắn ta lải nhải một thôi một hồi, Thẩm Trường An rốt cuộc về tới nhà.

Căn phòng yên tĩnh lại trống trải, cuối cùng cũng cho cậu thời gian rảnh rỗi để bình tĩnh suy nghĩ.

Cậu nằm dang hai tay hai chân trên giường, chợt nghĩ đến gốc cổ thụ bên ngoài văn phòng.

Tôn Giá, Miêu Miêu, cổ thụ, bạn chơi…

Cậu trở người xuống giường, cầm điện thoại và chìa khóa lao xuống tầng.

Đèn đường bên ngoài tòa nhà văn phòng của bộ phận phục vụ dân sinh bị hỏng, trong sân không có đèn, cả sân tối như bưng chẳng thấy được gì.

Thẩm Trường An dùng chìa khóa mở cửa sân tồi tàn, đi tới bên dưới gốc cây to.

Cậu vừa tới gần cái cây, lá cây đã phát ra tiếng rì rào như bị gió thổi, lại như đang sợ hãi.

“Ra đây.” Thẩm Trường An nhìn chằm chằm cái cây này hồi lâu, đột ngột lên tiếng.

Cái cây không có phản ứng.

“Nghe bảo cây rất sợ nước muối, trong nhà ta mua nhiều muối lắm, nếu như…”

“Làm hại cây cối được bảo vệ, là phạm pháp.” Đại thụ bật ra một tiếng yếu ớt, nhưng không có ai xuất hiện.

“Làm hại người khác cũng là phạm pháp.” Thẩm Trường An nói, “Mi đã biết luật pháp của con người, tại sao còn vì ham cá nhân mà cướp hồn phách của người khác, hại cả một gia đình sống trong đau khổ? Nếu không phải ta vô tình thả hồn phách của Tôn Giá ra, cả đời này anh ta sẽ là kẻ ngốc, bố mẹ anh ta đến chết cũng không yên lòng.”

“Mà lúc anh ta rời đi, vẫn nghĩ về người bạn thuở nhỏ là mi.

Mi nói con người không giữ chữ tín, ta thì lại thấy yêu quái mi đây mới là máu lạnh vô tình, chỉ nghĩ cho bản thân.” Thẩm Trường An cười lạnh, “Bởi vì mi là yêu quái, thì có thể thích gì làm nấy ư?”

Đại thụ nghe ra ngữ điệu của Thẩm Trường An bất thường, sợ tới mức cái cây cũng bắt đầu run rẩy dữ dội: “Mi còn muốn thế nào nữa, tại mi mà ta đã mất mấy chục năm tu vi rồi, ngay cả biến hình thành người còn chả nổi.”

Nghe thế, Thẩm Trường An nhớ tới đêm hôm đó, cậu tưởng thụ yêu và ma quỷ đều là thứ xuất hiện trong mơ, cho nên đánh chúng một trận.

Hóa ra đó không phải là mơ, chẳng qua là cậu dối mình, coi tất cả thành mơ.

Cậu nhớ là lúc ấy chỉ kéo thằng quỷ nhỏ tóc xanh tới đánh mông thôi mà, sao nó lại bảo mất mấy chục năm tu vi?

Giờ đến cả yêu quái cũng bắt chước chương trình tìm kiếm tài năng, bắt đầu đi con đường bán thảm rồi hả?

“Sớm biết mi là cơ thể công đức mười kiếp chuyển thế, ta thà đội đất rời khỏi đây cũng không đi trêu chọc mi.” Đại thụ vẫn run rẩy, “Tu vi của ta thấp, vất vả lắm mới dựa vào hấp thụ ánh trăng ngày đêm hóa thân thành người, sao có thể trêu vào người như mi chứ?” Giọng nói của thụ yêu mang vẻ ấm ức và hối hận, “Thể chất như mi, không đi tu Phật lại chạy tới giao tiếp với các ông các bà, đầu óc có vấn đề đúng không?”

“Mi làm hại người khác, khiến cho cả gia đình chìm trong đau khổ, rơi vào kết cục này chính là ý trời.” Thẩm Trường An nghi ngờ, cơ thể công đức mười kiếp là cái gì? Cậu không biết thụ yêu này biết bao nhiêu, giả bộ như thờ ơ hỏi, “Cơ thể công đức mười kiếp thì có gì ghê gớm, tháng ngày không thể ăn thịt mới là đáng sợ nhất.”

“Không có gì ghê gớm?” Nếu như giờ phút này có thể hóa thân thành người, thụ yêu rất muốn nhảy ra lắc đầu Thẩm Trường An, nhìn coi bên trong chứa não hay nước, “Cơ thể công đức mười kiếp ngàn năm khó gặp, yêu ma quỷ quái không thể lại gần.

Nếu mà là thời đại dồi dào linh khí, mi có thể tu hành thành tiên, trường sinh bất lão, không cần tiếp tục trải qua tất cả gian khổ nữa, đấy chẳng phải là điều rất nhiều người tha thiết mơ ước à?”

“Nhưng bây giờ không phải thời đại dồi dào linh khí, đúng chứ?” Nghe thụ yêu nói xong, nghi ngờ trong lòng Thẩm Trường An càng sâu.

Nếu như thể chất của cậu thật sự là quỷ quái không thể tới gần, vậy thì vì sao hồi còn bé cậu lại có nhiều giấc mơ liên quan đến ác quỷ như thế.

“Mi đã không tu Đạo, lại không tu Phật, trước khi trưởng thành làm sao sống sót được vậy?” Thụ yêu hỏi, “Cơ thể công đức mười kiếp tuy là thể chất bách tà bất xâm, nhưng trước khi trưởng thành vì mệnh cách bất ổn, là thuốc thập toàn đại bổ cho mọi đại yêu và lão quỷ.

Chắc mi từng xem «Tây Du Ký» rồi nhỉ, trước khi trưởng thành, thần hồn của mi đối với những tà ma ngoại đạo kia giống như thịt Đường Tăng vậy đó.”

“Chẳng nhẽ mi cũng có một quý nhân giống Tôn Ngộ Không?”

Thẩm Trường An: “…”

Nhớ tới ngày còn bé nghĩ đủ cách đuổi tà ma trong mơ, Thẩm Trường An cảm thấy, có lẽ cậu là bản biến dị biết đánh nhau của Đường Tăng.

“Hay là, mi ở nơi chính khí dồi dào?” Thụ yêu vẫn đang lẩm bẩm.

Thẩm Trường An ngẩn ra, ở nơi chính khí dồi dào?

Cậu ngửa đầu nhìn cái cây to lớn này, ánh mắt sâu thẳm.

“Mi, mi, mi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta nói chơi thôi, nói chơi thôi.” Cái cây này đã bị Thẩm Trường An đánh cho tởn từ lâu.

Nó sợ đối phương lại đập nó mấy phát, đến cả linh thức cũng không bảo vệ nổi, biến thành một cái cây bình thường, cuống cuồng nói lời hay: “Ta dám thề với Thiên Đạo, đời này ta đã từng làm chuyện xấu.”

Có lẽ hôm nay thích hợp để thề, đây đã là lần thứ hai thề với cậu rồi.

“Chính mi cũng thừa nhận chuyện mình làm là xấu cơ đấy?” Thẩm Trường An cười lạnh, nhìn sang chỗ khác, “Ngoan ngoãn cải tạo đi, trước khi mi thành tâm đền bù sai lầm, đừng mong hóa thân thành người.”

“Khoan đã, người anh em, đại ca, ông lớn, ta gọi mi là ông nội có được không…”

Thẩm Trường An không để ý đến tiếng kêu gào của thụ yêu, cậu đi nhanh ra khỏi sân.

Sau khi khóa cửa, nhìn ánh đèn vàng mờ hai bên đường, cậu chợt có cảm giác cô độc trời đất rộng lớn nhưng không có lấy một người chờ cậu về nhà.

Thẩm Trường An lấy điện thoại ra, thấy Diêu Hoài Lâm gửi một tin nhắn chẳng hiểu mô tê gì.

Cậu không để ý đến đối phương, gửi một tin nhắn cho Đạo Niên.

Trường An: Đạo Niên ơi, anh có tin trên đời này có thần tiên ma quỷ không?

Vấn đề này cậu đã từng hỏi Đạo Niên, thế nhưng tối nay, bỗng nhiên cậu muốn hỏi lần nữa.

Có lẽ cậu cũng không muốn biết câu trả lời, chẳng qua là lừa dối bản thân, vào lúc cậu mờ mịt, có một người để hỏi thăm mà thôi.

Sau khi gửi đi, Thẩm Trường An lại cảm thấy hành động này của mình hơi buồn cười, muốn thu hồi tin nhắn.

Niên: ?

Nhìn dấu hỏi chấm đơn giản này, Thẩm Trường An bỗng bật cười, cậu không thu hồi tin nhắn, nhanh chóng trả lời Đạo Niên.

Trường An: Nãy có người kể cho tôi một câu chuyện, cảm xúc bộc phát.

Niên: Không có, đừng tin.

Thẩm Trường An lần lượt xóa mấy chữ “có lẽ trên đời này thật sự có ma quỷ”.

Trường An: Ừ, không tin.

Đạo Niên cất di động, hỏi Lưu Mao cúi đầu đứng trước mặt anh: “Ngày mai lại thêm một khoản vào quỹ tuyên truyền khoa học.”

Lưu Mao lập tức gật đầu: “Vâng thưa tiên sinh.”

Sáng hôm sau, Thẩm Trường An vừa đi vào văn phòng đã thấy Lưu Mao và chủ nhiệm Đỗ cười cười nói nói đi tới.

Cậu dừng bước chào Lưu Mao.

Thấy cậu xuất hiện, Lưu Mao cực kỳ nhiệt tình: “Chào buổi sáng cậu Thẩm, cậu đã ăn sáng chưa?” Hôm nay cậu Thẩm không đeo kính, trông rất có tinh thần.

Thẩm Trường An gật đầu.

Không chờ Thẩm Trường An hỏi, Lưu Mao đã chủ động nói rõ mục đích tới đây của mình: “Tiên sinh cho rằng tuyên truyền khoa học không thể chỉ dựa vào truyền thông giấy truyền thống, mà còn phải đẩy mạnh tuyên truyền internet, thế nên hôm nay tôi tới là để thay mặt tiên sinh quyên tặng một khoản kinh phí cho quý bộ phận.”

“Cảm ơn quý công ty đã ủng hộ công việc của chúng tôi, tinh thần nhiệt tình vì lợi ích chung của các anh, tôi nhất định sẽ viết báo cáo gửi cho cấp trên.” Đỗ Trọng Hải cảm thấy chắc là đầu óc mình hơi chập mạch, trong một chốc không nhớ ra ông chủ của Lưu Mao họ gì, đành phải thay bằng “quý công ty”, “Cũng xin các anh yên tâm, phương diện chi tiêu tài chính, chúng tôi sẽ xuất bảng báo cáo chi tiết, đảm bảo mỗi một đồng đều dùng vào tuyên truyền khoa học.”

“Tôi tin tưởng quý bộ phận, hơn nữa có cậu Thẩm ở đây, chúng tôi càng yên tâm hơn.” Lưu Mao không quên cho cấp trên của Thẩm Trường An thấy tầm quan trọng của cậu trong lòng họ, “Nếu không nhờ cậu Thẩm, chúng tôi cũng không biết trong khoảng thời gian này quý bộ phận vẫn luôn yên lặng nỗ lực tuyên truyền khoa học.”

“Đây là việc chúng tôi nên làm.” Lưu Mao mỉm cười nói, “Tiên sinh của chúng tôi từ trước tới nay tôn trọng khoa học, phản đối phong kiến mê tín, có thể cống hiến một phần sức lực cho khoa học, đó là vinh hạnh của chúng tôi.”

Nghe thế, Thẩm Trường An thầm thấy may mắn, may mà tối qua không nói với Đạo Niên, có lẽ trên đời thật sự có quỷ thần.

Với người không tin trên đời có quỷ thần, nói quỷ thần này kia trước mặt họ, không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến tam quan.

Là bạn bè, thì phải tôn trọng tín ngưỡng của đối phương, ví dụ như… tín ngưỡng khoa học?

Giờ phút này, trên một ngọn núi ở phía bắc, tu sĩ các giới mang khuôn mặt chật vật nhìn uế khí cuồn cuộn trong khe núi, nỗi lo lắng trong ánh mắt càng lúc càng đậm.

“Đại sư Nghiêm Ấn, còn tiếp tục như này chỉ sợ không ổn.” Một ông lão mặc đạo bào màu vàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt vàng như nến, “Đại trận phong ấn sắp không chịu nổi rồi.”

Bọn họ ở đây mấy ngày, linh khí gần như hao hết, ngoài gắng gượng chống đỡ thì không còn cách nào khác.

“Không ổn thật rồi, chúng ta thử thỉnh thần kính thiên lần nữa xem?” Một nữ đạo trưởng mặc pháp bào màu tím đi tới trước mặt đạo nhân mặc áo bào màu vàng, “Biết đâu có thể thành công?”

Mọi người nghe vậy đều lộ nụ cười khổ, gần trăm năm nay đã chẳng còn ai có thể thỉnh thần kính thiên thành công.

Theo khoa học kỹ thuật của loài người phát triển, bọn họ dần hiểu ra rằng, thần linh đã vứt bỏ Nhân Gian giới, hay nói cách khác, loài người đã không còn cần thần linh nữa.

Thế nhưng chờ những uế khí này tràn ra, nhân gian sẽ bùng phát bệnh dịch lớn.

Tuy lấy trình độ khoa học kỹ thuật của con người bây giờ có lẽ rất nhanh sẽ nghiên cứu ra vắc xin hữu dụng, nhưng những uế khí này chung quy vẫn tổn thương tới cơ thể con người.

“Thử một lần nữa đi.” Nữ đạo trưởng mặc áo bào tím mở to hai mắt mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời, “Nhỡ trời cao có thể nghe thấy lời cầu xin của chúng ta thì sao?”

“Loài người không hề kiêng kỵ làm hại thiên nhiên, khai thác không ngừng nghỉ các loại tài nguyên, đã sớm mất tất cả lòng kính sợ rồi.” Pháp sư Nghiêm Ấn chậm rãi mở mắt, ánh mắt của ông hơi mệt mỏi, “Loài người đã vứt bỏ thần linh từ lâu, vô số thần linh biến mất trong trời đất, giờ chúng ta còn có thể mời vị thần nào nữa?”

“Những uế khí này sinh ra từ lòng tham của con người, việc chúng ta có thể làm, chẳng qua là cố gắng giảm bớt uế khí.” Nghiêm Ấn thở một tiếng thật dài, “Chừng nào con người vẫn còn ham cá nhân, thì sẽ không có ngày những uế khí này bị tiêu diệt vĩnh viễn.

Nhưng vạn vật thế gian, chỉ cần tiếp tục sống, thì sẽ có ham cá nhân, đây là thiên lý tuần hoàn, không cách nào giải được.”

“A Di Đà Phật, các vị trứ tương (2).” Nghiêm Ấn nhắm mắt lại, một lần nữa niệm kinh văn.

Có người lúc cầu thần thì xin phú quý, có người xin trường thọ bình an, nhưng cũng có kẻ lúc xin thần lại bộc lộ tất cả những gì ghê tởm của mình.

Ví dụ như mong bạn đời của mình chết đi, ví dụ như khiến đối thủ mình không ưa chết cả nhà.

Ở trước mặt tượng thần, bọn họ không che giấu ham cá nhân của mình nữa, bởi vì họ biết, thần chỉ là một bức tượng đất, mãi mãi không thể nói ra bí mật của họ.

Thế nhưng… thần thật sự không nghe thấy ư?

Thành phố Ngô Minh, hai giờ chiều thứ hai, Thẩm Trường An và Trần Phán Phán gõ cửa một hộ gia đình.

Căn phòng này bốc lên mùi hôi thối do không thường xuyên quét dọn, mấy đôi giày chất đống ở cửa.

“Chào anh, chúng tôi là nhân viên của bộ phận phục vụ dân sinh, muốn tới để hỏi thăm về tình huống gia đình anh.” Trần Phán Phán mỉm cười với gã đàn ông trung niên mở cửa.

Đối diện với gương mặt tươi cười của Trần Phán Phán, gã đàn ông hơi do dự, mở cửa để cô và Thẩm Trường An vào nhà.

Sàn nhà phòng khách hơi dinh dính, trên bàn trà bày mấy cái bát chưa dọn, mặt bàn tích một lớp cặn mỡ, Thẩm Trường An thậm chí còn ngửi thấy mùi dầu mỡ buồn nôn.

Gã đàn ông trung niên xem qua thẻ công tác của Trần Phán Phán và Thẩm Trường An, mời hai người ngồi: “Không biết cô cậu muốn hỏi gì?”

Thẩm Trường An nhìn ghế sô pha đầy vết bẩn, để Trần Phán Phán ngồi ghế nhựa bên cạnh, mình thì ngồi xuống chiếc sô pha bẩn thỉu, “Là thế này, nghe nói trong nhà anh có người bị bệnh nặng, chúng tôi tới đây để tìm hiểu, có phải là gặp khó khăn về kinh tế không?”

“Ai nói với các người, là mấy mụ già nhà mẹ đẻ của vợ tôi tọc mạch?” Sắc mặt của gã đàn ông trở nên khó coi, gã đứng dậy đóng chặt cửa phòng, không cho Thẩm Trường An và Trần Phán Phán nhìn thấy tình cảnh bên trong, “Bình thường mấy mụ già đó chỉ thích nói vớ nói vẩn, vợ tôi không bị làm sao hết, chẳng qua là đi đường ban đêm mất hồn thôi, tôi đã mời người đến thỉnh hồn rồi, rất nhanh là sẽ khỏi.”

Thẩm Trường An nhíu mày, lập tức cười bảo: “Mất hồn trông như thế nào vậy anh, tôi có thể xem được không?”

“Có gì hay mà xem.” Gã đàn ông thấy Thẩm Trường An mặt non, trông dáng vẻ mới ra trường, không biết việc đời, bèn nói, “Đàn bà ấy mà, trời sinh bát tự yếu, tôi đã nói với cô ta từ đầu rồi, có con đàn bà nào đứng đắn lại đi trực ca đêm, nhưng cô ta không tin, giờ chả phải đụng trúng mấy thứ bẩn thỉu rồi đấy ư?”

Trong giọng nói của gã đàn ông không có bao nhiêu lo lắng cho vợ, trái lại mang theo cảm giác đắc ý “không nghe tôi, cuối cùng chịu thiệt”.

Trần Phán Phán là con gái, thấy gã đàn ông như thế không khỏi nhíu mày.

“Té ra còn có cách nói này?” Thẩm Trường An giật mình, “Thế giờ chị ấy đã khỏi chưa, có cần đưa vào viện trước không, nhỡ bác sĩ có cách thì sao?”

“Uống đại ít thuốc bùa là xong, việc gì phải phí tiền.” Gã đàn ông đề phòng nhìn Thẩm Trường An, “Bộ phận phục vụ dân sinh mấy người không quản việc nhà người khác không được hả?”

Trần Phán Phán ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không quản không được.”

“Được rồi, tôi còn có việc, mời mấy người đi cho.” Gã đàn ông sa sầm mặt, mở cửa nói, “Không là tôi không khách khí với mấy người đâu.”

Gã lấy điện thoại ra, quát lớn: “Có tin bây giờ tôi quay một đoạn clip tung lên mạng, bảo mấy người ngang nhiên xông vào nhà dân, ức hiếp dân chúng bình thường không?”

“Anh!” Trần Phán Phán không thể nhịn nổi nữa, “Vợ anh bị bệnh, anh không đưa đi viện mà còn có mặt mũi vu oan cho chúng tôi?”

“Cô ta gả cho tôi thì là người của tôi, có lấy tiền cho cô ta đi khám bệnh không, cũng là chuyện của tôi.” Gã đàn ông duỗi tay đẩy Trần Phán Phán, bị Thẩm Trường An cản lại.

“Thưa anh, anh vẫn luôn ngăn chúng tôi thăm chị ấy, tôi nghi ngờ anh hại chết vợ.” Thẩm Trường An cười lạnh, “Chúng tôi là họ hàng nhà mẹ đẻ của chị ấy, nghe bảo chị ấy bị bệnh, tới thăm cũng không được à?”

“Chõ mũi vào chuyện của người khác.” Gã đàn ông đẩy Thẩm Trường An, phát hiện thế mà không đẩy được, không nhìn ra cái thằng nhóc cao gầy tong teo này lại khỏe đến thế.

Hai người trẻ tuổi này, chốc thì bảo mình là nhân viên công tác, chốc lại bảo mình là họ hàng của con vợ xấu xí kia, rõ ràng là cố tình tới tìm gã gây sự.

Gã đàn ông càng nghĩ càng giận, quơ nắm đấm định đánh người.

Thẩm Trường An ấn gã đàn ông trông rất khỏe mạnh xuống đất bằng một tay.

Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó có giọng nói yếu ớt của phụ nữ vang lên.

“Cứu… cứu tôi với…”

Trần Phán Phán lập tức thay đổi sắc mặt, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An tăng thêm lực đè gã đàn ông: “Chị Phán Phán, báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.”

Báo cảnh sát xong, chờ xe cứu thương tới, Trần Phán Phán mới phát hiện chân mình hơi run.

“Trường An à, may mà em đề nghị tới từng nhà phát tài liệu tuyên truyền, mới phát hiện gia đình này bất thường.” Trần Phán Phán tràn đầy sùng bái nhìn Thẩm Trường An, “Nếu không có lẽ chị gái ấy đã bị chồng hại chết rồi.”

o

Tác giả:

Trường An: Làm thế nào để không cho Đạo Niên phát hiện, trên đời này thật sự có ma quỷ nhỉ?

Đạo Niên: Làm sao để Trường An vẫn cho rằng, trên đời không có ma quỷ đây?

o

Chú thích:

(1) Sao thủy nghịch hành: Theo Chiêm tinh học, sao Thủy là hành tinh chi phối các hình thức giao tiếp, bao gồm nghe, nói, học, đọc, chỉnh sửa, nghiên cứu, đàm phán, bán và mua.

Ngoài ra, sao Thủy cũng liên quan đến tất cả các hợp đồng và thỏa thuận chính thức, cũng như các tài liệu quan trọng như bản thảo sách, di chúc, giấy tờ tùy thân… Điều này đồng nghĩa với việc vào thời điểm sao Thủy nghịch hành, bạn sẽ gặp rắc rối với tất cả những thứ trên.

(2) Trứ tương “着相”: một thuật ngữ Phật giáo, ý là cố chấp ở bề ngoài, hư tướng hoặc ý thức cá nhân mà lệch khỏi bản chất.

“Tương” chỉ nhận thức của một sự vật nào đó hình thành trong đầu chúng ta, có thể gọi là khái niêm, nó có thể chia làm hữu hình (có thể thấy được) và vô hình (cũng chính là ý thức).

Truyện Chữ Hay