Phấn Đấu Cho Khoa Học

chương 14: 14: lợi dụng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tài xế chở Thẩm Trường An chắc là nhân viên Đạo Niên thuê, bởi vì Thẩm Trường An phát hiện anh ta cực kỳ khách sáo với cậu.

Lúc dừng ở giao lộ đèn giao thông, còn luôn hỏi cậu có khát không, có đói không, có mệt không.

Thẩm Trường An mới ăn đến bụng tròn vo ở nhà Đạo Niên còn ôm một túi nguyên liệu nấu ăn hoa quả: “…”

Ở ngã tư, cụ bà cao tuổi đi run rẩy, mới đi được một nửa, đèn tín hiệu đã đổi.

Mấy xe ở phía sau chờ đèn giao thông thấy đằng trước vẫn chưa đi, bắt đầu nóng nảy ấn còi.

Tiếng còi dồn dập khiến bà cụ hơi cuống, bà muốn đi nhanh hơn, thế nhưng tình trạng cơ thể không cho phép.

“Lớn tuổi thế này chạy ra ngoài làm gì?!”

“Nhà không có ai sao mà để bà cụ lớn tuổi như này ra ngoài một mình?”

Trời vừa mưa, thời tiết cũng không hết nóng, trái lại còn hơi oi bức, có tài xế nóng nảy không nhịn được thò đầu ra gào hai tiếng.

Có tài xế khác không chịu nổi, gào lại: “Nhà mày không có người già chắc, gào cái gì mà gào?”

Biểu cảm trên mặt của người đàn ông gào ban đầu kia hơi xấu hổ, nhỏ giọng mắng một câu, kéo cửa sổ lên.

Xe cộ chờ ở chung quanh thi thoảng bóp còi, vạch kẻ đường ở giữa được nhường như biến thành một hòn đảo biệt lập.

Thẩm Trường An nói với tài xế: “Anh chờ tôi một lát.”

Tài xế ngẩn người, ngay lập tức thấy Thẩm Trường An xuống xe, chạy nhanh như chớp tới trước mặt bà cụ, xoay người cõng bà tới bên kia đường rồi lại chạy nhanh trở về, từ đầu đến cuối chưa tới hai phút.

Nghe tiếng thở gấp hơn ban nãy một chút của chàng trai, tài xế lái xe qua giao lộ đèn giao thông: “Nghe bảo người làm việc thiện sẽ may mắn lắm đấy cậu Thẩm, lát nữa cậu có muốn đi mua một tờ vé số không, biết đâu lại trúng đậm.”

“Nếu trúng thưởng dễ thế thì còn ai muốn làm việc nữa.” Thẩm Trường An xua tay, “Tôi không đi góp vui mấy cái vụ này đâu.”

Hồi bé cậu ngồi trên vai ba đi chơi trên đường, có rất nhiều người bán vé số cào, cậu cũng muốn góp vui, ba liền dẫn cậu đi mua mấy vé, kết quả chỉ cào hai vé đã trúng được một chiếc chăn.

Cậu vui lắm, thế là làm nũng để ba mua cho cậu mười vé, thế nhưng lần này cậu chẳng trúng gì.

Ba nắm tay cậu, nói với cậu rằng: “Không làm mà hưởng sẽ dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác vui sướng mê muội, nhưng cuộc đời không có khả năng mãi mãi không làm mà hưởng.

Ba hy vọng Tiểu Hữu nhà ta, cho dù không cầu thần khấn Phật, không mua rút thăm trúng thưởng, cũng có thể trở thành một người đàn ông dựa vào chính bản thân, đội trời đạp đất.”

Ngày đó ba đi cùng cậu, đưa chiếc chăn trúng thưởng được cho một bà cụ neo đơn, hai ba con về tới nhà mới nhớ ra chưa mua mũ lính cậu muốn nhất.

Ba bảo mai lại lên đường mua với cậu, nhưng ban đêm ba nhận được điện thoại của tổ chức, thế là vội vàng rời khỏi nhà.

Câu nói sau cùng của cậu với ba là, “Ba ơi, ba về sớm nhé.”

“Cậu Thẩm, đã tới khu cậu ở rồi.” Tài xế bỗng mở miệng, gọi Thẩm Trường An trở về từ hồi ức.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm ơn tài xế.

“Cậu đừng khách sáo.” Tài xế xuống xe mở cửa giúp cậu, “Tôi xách lên giúp cậu cho.”

“Không cần đâu, không cần đâu.” Thẩm Trường An vội vàng từ chối, “Bên ngoài khu của chúng tôi ô tô chỉ được đỗ tạm thời thôi, đỗ lâu quá sẽ bị viết giấy phạt, hôm nay làm phiền anh rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Có thể đưa cậu Thẩm về nhà là vinh hạnh của tôi.” Tài xế thấy Thẩm Trường An thật sự không muốn để mình tiễn, đành phải tiếc nuối nói, “Vậy sau này có cơ hội, cậu lại ngồi xe tôi nhé.”

Thẩm Trường An vội vàng đồng ý, chờ đối phương lái xe đi rồi, cậu mới lén thở phào.

Những người anh Đạo Niên thuê, nghiệp vụ yêu thích có phải là thổi phồng người khác không mà sao thái độ nhiệt tình quá.

Nhiệt tình khiến đóa hoa mỏng manh cậu đây hơi sợ.

Cũng không biết rốt cuộc cái túi Lưu Mao cho cậu đựng bao nhiêu rau củ quả.

Cái túi đồ to đùng này đúng là không nhẹ, tủ lạnh trong nhà cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

Hì hục leo lên mấy tầng, Thẩm Trường An nghe thấy tầng bốn vang lên tiếng mở cửa, ngẩng đầu ngay lập tức đối mặt với ông Trương.

“Cháu chạy tới nhà ai ăn…” Gương mặt lúc nào cũng khó ở của ông Trương bỗng thay đổi.

Ông sải bước tới trước mặt Thẩm Trường An, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm: “Cháu ra ngoài ăn cái gì?”

Thẩm Trường An lùi về sau, đúng là không ngờ ông Trương lại khỏe mạnh đến thế.

Cậu cúi đầu ngửi tay áo, bên trên có mùi lẩu thoang thoảng: “Cháu ăn lẩu với bạn ạ.”

Ông Trương nhìn cậu chòng chọc một lúc, biểu cảm nghiêm túc trên mặt mới dần dần thay thành biểu cảm khó ở đặc trưng: “Bảo sao mùi rõ thế.”

“Rõ đến mức cách mấy mét cũng ngửi thấy ạ?” Thẩm Trường An hít mũi, cúi đầu lấy ra một bó rau cải từ trong túi đặt vào tay ông Trương, “Ông ơi, đây là rau bạn cháu cho, cháu ăn một mình không hết, để mấy ngày là hỏng, ông cầm một ít về ăn nhé.”

“Rau cải?” Ông Trương nhìn rau cải xanh mướt trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Trường An: “Nếu cháu đã đồng ý cho ông, vậy ông cũng không khách sáo, cháu chờ ở đây.”

Ông cụ xoay người vào nhà, rất nhanh cầm ra một cái hộp to, nhét vào tay Thẩm Trường An: “Bên trong đựng một cây sâm rừng ngàn năm, cháu lấy hầm mà ăn.”

Lấy rau cải đổi nhân sâm ngàn năm, mặc kệ là nhân sâm thật hay giả, cậu đều cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo lượm được của hời: “Ông ơi, đây chỉ là một bó rau thôi, ông không cần phải…”

“Cháu xem thường nhân sâm của ông hả?” Ông Trương nhíu mày, biểu cảm trên mặt như đang nói “nếu cháu dám không nhận, ông đây sẽ đập vỡ cái đầu chó của cháu”.

Thẩm Trường An hơi rén, nhét nhân sâm vào trong túi đựng rau quả.

“Nếu ông thích mấy thứ này, tối cháu nấu nhiều cơm hơn, mình ăn chung nhé?” Thẩm Trường An tưởng ông Trương sẽ từ chối, không ngờ đối phương chỉ do dự chưa tới ba giây đã gật đầu.

Đúng là một ông cụ khó tính.

Thẩm Trường An về tới nhà, nhét hết đồ vào tủ lạnh, chả trách cái túi này nặng thế, hóa ra ngoài rau củ trái cây, bên trong còn để hai miếng thịt nạc, mấy khúc xương tươi non.

Xương mới không thể để quá lâu, Thẩm Trường An không nỡ lãng phí đồ tốt bèn rửa sạch xương, cho vào hầm trong nồi đất.

Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu để tối nấu cơm, Thẩm Trường An nhàm chán làm ổ trên ghế sô pha, mở điện thoại nhắn tin cho Đạo Niên.

Hôm nay cậu chạy tới nhà người ta vừa ăn vừa được gói mang về, vẫn hơi ngại.

Trường An: Đạo Niên ơi, anh ngủ trưa dậy chưa?

Đạo Niên: .

Nhìn thấy dấu chấm này, Thẩm Trường An biết ngay là anh đã dậy.

Cậu tám nhảm liên miên với anh, tuy đối phương chỉ đáp lại cậu một hai chữ hoặc dấu chấm, cũng không ảnh hưởng hứng thú nói chuyện của cậu.

Hồi bé cậu là một đứa nói nhiều, mấy năm nay tuy đã bình thường đi rồi, nhưng bệnh lắm mồm vẫn chưa trị tận gốc hoàn toàn.

Về sau, cậu còn nói với Đạo Niên chuyện ông Trương lấy sâm rừng ngàn năm đổi rau cải của cậu.

Trường An: Tôi cảm thấy mình như kẻ lừa đảo lợi dụng người già neo đơn ấy.

Niên: Không lợi dụng.

Thẩm Trường An ôm điện thoại, lăn một vòng trên ghế sô pha, giọng điệu hùng hồn như thế đến cả cậu mém nữa cũng tin.

Trường An: Nhiều đồ thế này tôi ăn cũng không hết, ngày kia nghỉ, anh có muốn tới nhà tôi nếm thử tay nghề nấu nướng không?

Vẻ mặt Đạo Niên lạnh nhạt nhìn màn hình điện thoại, anh chưa từng qua lại nhiều với con người như vậy, tới nhà khác cũng phiền lắm.

Niên: Được.

Nhưng mà, thi thoảng, hình như… cũng đâu có sao?

Sau khi nấu xong cơm tối, Thẩm Trường An đi xuống gõ cửa nhà ông Trương, vừa gõ cửa đã mở ra.

Ông Trương mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chắp tay sau lưng: “Nấu xong rồi à, đi thôi.”

Nhìn khí thế này của ông Trương, Thẩm Trường An hoảng hốt tưởng mình gặp phải ông lớn nào đó.

Ăn xong bữa cơm, Thẩm Trường An trợn mắt há hốc mồm nhìn ông Trương uống hơn nửa nồi canh, vội vàng tìm một hộp thuốc tiêu hóa trong ngăn kéo đưa ông: “Ông ơi, ông uống vài viên nhé?”

“Không cần.” Ông Trương cao thâm khó dò dùng khăn giấy lau sạch miệng: “Cháu có biết, vì sao tầng này chỉ có mình cháu ở không?”

Thẩm Trường An: “Chắc là đi nơi khác cả rồi.”

Tòa nhà này mỗi tầng có bốn hộ, nhưng bởi vì thành phố Ngô Minh có vài thanh niên ra ngoài làm công, người già đa số ở quê, cho nên phòng ốc trống không cũng chẳng lấy làm lạ.

“Hờ.” Ông Trương mỉm cười, dường như đang cười Thẩm Trường An trẻ tuổi không biết gì, “Trước khi cháu chuyển vào, tầng này còn có một hộ, nhưng chưa tới hai tuần họ đã dọn đi, cháu biết vì sao không?”

“Bọn họ ngại tòa nhà này không có thang máy, mỗi ngày leo cầu thang mệt quá?” Thẩm Trường An ngẫm nghĩ, “Mỗi ngày leo lên leo xuống đúng là mệt thật.”

Vẻ cao thâm khó dò trên mặt ông Trương bị cơn giận thay thế: “Thanh niên trai tráng như cháu, suy nghĩ không thể sinh động chút, cởi mở chút, mới lạ chút được à?”

“Vậy thì là trong nhà có món nợ khổng lồ, sợ bị kẻ thù phát hiện, cho nên chỉ có thể dọn nhà liên tục.” Thẩm Trường An cảm thấy lời dạy bảo của ông Trương rất đúng, có đôi khi hiện thực còn máu chó hơn cả phim truyền hình.

“Nợ nần cái gì, là bởi tòa nhà này bị ma ám.” Ông Trương ném hai viên tiêu hóa vào miệng, “Cháu ở đây hơn một tháng mà không phát hiện tòa này của chúng ta có rất ít hộ gia đình hả?”

Chú ý tới ông Trương đang uống thuốc tiêu hóa, Thẩm Trường An sợ ông thẹn quá hóa giận, giả vờ như không thấy gì hết: “Tuy cháu không biết tòa nhà này có bao nhiêu hộ gia đình nhưng cũng không thấy ma quỷ gì.

Ông ơi, quỷ thần là vô căn cứ, ông có lòng kính sợ mấy chuyện này là tốt, nhưng đừng si mê quá, gặp chuyện thì phải tìm cảnh sát…”

“Cháu biết cái quái gì!” Ông Trương hừ lạnh một tiếng, “Khắp người cháu chẳng những có công đức và linh khí, đã thế còn là người trần mắt thịt, quả đúng là phung phí của trời.”

Thẩm Trường An: “…”

Tất cả đều là người trần bình thường, đừng ghét bỏ nhau chứ ông.

“Vậy ý ông là, tầng cháu ở có ma ạ?” Không có cách nào nói lý với ông Trương, Thẩm Trường An đành phải nói về sự thực để ông cụ tỉnh táo lại.

“Cô ta là phược linh, ngày ngày ở chung một tầng với cháu, mỗi ngày chịu đủ tra tấn, may mắn hôm qua hạ cơn mưa dầm trăm năm mới có một, liền nhân cơ hội trốn khỏi tòa nhà này.” Ông Trương ăn liên tiếp bốn viên tiêu hóa, “Nếu cô ta mà không đi, sẽ bị công đức toàn thân cháu đánh cho hồn phi phách tán.”

“Ồ.” Thẩm Trường An thờ ơ đứng dậy, thu dọn bát đĩa, “Ông xem tivi nhé, cháu đi rửa bát.”

Ông Trương: “Ông không lừa cháu.”

Thẩm Trường An cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, cháu biết mà.”

Ông Trương: “…”

Thế nhưng trên mặt cháu rõ ràng viết “cháu sẽ im ỉm nhìn ông bịa chuyện”, biết cái cóc khô á!

“Rửa bát cái gì, giờ ông dẫn cháu đi nhìn ma luôn!” Ông Trương đứng dậy khỏi ghế, “Hôm nay không cho cháu mở mang hiểu biết thì ông không phải họ Trương!”.

Truyện Chữ Hay