Giang Tĩnh Bạch không bao giờ truyền giấy cho người khác, ít nhất là trong sự nghiệp học hành của mình, cô sẽ không truyền giấy cho ai.
Có suy nghĩ này, cô vẫn luôn cảm thấy truyền giấy hay nhận giấy đều như nhau.
Không cần nghĩ cũng biết, cô hoàn toàn không có khả năng làm ra hành vi gian lận này, nhưng khi bước ra khỏi lớp học rồi quay đầu nhìn thấy biểu cảm của Ngư Hi từ phấn khởi chuyển sang buồn bực trong nháy mắt, cô vẫn nhíu mày.
Cô không nói gì, rời khỏi lớp học.
Ngoài trời ấm áp, ánh nắng vừa phải, cô bước ra ngoài một mình.
Lúc này vẫn đang trong giờ học, bên ngoài không có học sinh, chỉ thỉnh thoảng có cô lao công đi lại, còn nhìn chằm chằm dáng người cao gầy cùng khuôn mặt xinh đẹp của cô khi đi ngang qua.
"Đứa bé này chính là học sinh số một của tỉnh?"
"Ờ ờ đúng rồi, là con của Lão Giang, thành tích tốt miễn bàn!"
Từ nhỏ rồi đến sơ trung lại lên cao trung, cô đã nghe những lời khen ngợi thế này rất nhiều.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt đi qua cô lao công.
Phía sau có tiếng gọi: "Bạn học Giang!"
Giang Tĩnh Bạch tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, cổ tay bị người phía sau bắt lấy, cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh cao gầy.
"Bạn học Giang." Đỗ Lệ Chí cười: "Đã lâu không gặp."
Lúc này Giang Tĩnh Bạch mới nhớ ra mình từng gặp nam sinh trước mặt ở buổi giao lưu, có điều từ hôm đó đến giờ đã qua mười ngày, cô cũng chưa từng gặp lại, cô nhíu mày: "Có việc?
Đỗ Lệ Chí lắc đầu: "Cũng không có việc gì." Nói xong, khuôn mặt khôi ngô ửng đỏ: "Ngư Hi có đây không?"
Cậu ta học ở trường số hai bên cạnh, cũng đang mặc đồng phục của trường số hai, hai ngôi trường cách nhau không xa lắm, đồng phục lại không khác mấy, vì thế thường xuyên có học sinh "sang chơi".
Giang Tĩnh Bạch không có hứng với việc Đỗ Lệ Chí "sang chơi", cô chỉ để ý đến vế sau của câu nói: "Cậu tìm Ngư Hi làm gì?"
Sau khi trở về, Đỗ Lệ Chí đã năn nỉ Lư Tiểu Vĩ hỏi thăm tin tức của Ngư Hi, nhưng không nghe ngóng được gì, đừng nói là gia đình, ngay cả sở thích cũng không biết được.
Cậu ta không muốn khoanh tay chờ chết, liền trực tiếp tấn công, cậu ta tin rằng bằng ngoại hình và năng lực của mình, hẹn một bạn nữ sẽ không có vấn đề gì, vì thế ngày thứ sáu thừa dịp vẫn chưa tan học liền đến đây, muốn tình cờ gặp được Ngư Hi, kết quả là chưa thấy Ngư Hi, nhưng lại gặp Giang Tĩnh Bạch.
"Cũng không có gì." Đỗ Lệ Chí nói: "Không phải hôm nay kết thúc kỳ thi hàng tháng sao, tôi muốn hẹn Ngư Hi ra ngoài chơi."
Giang Tĩnh Bạch vô thức cau mày chặt hơn: "Cậu ấy cần học."
Dứt lời mới phát hiện mình đã không còn kèm cặp Ngư Hi, cô sửa lời: "Cậu ấy vẫn đang làm bài thi ở trong, cậu chờ cậu ấy ra ngoài đi."
Đỗ Lệ Chí hỏi: "Còn bao lâu?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng."
Đỗ Lệ Chí gật đầu lia lịa, cười: "Cảm ơn!"
Cậu ta có nụ cười tỏa nắng, mày rậm mắt to, chính là loại hình các bạn học thích.
Thế nhưng Giang Tĩnh Bạch lại không hề có chút hứng thú nào, trước nụ cười của Đỗ Lệ Chí, cô chỉ im lặng vài giây, rồi lắc đầu đi khỏi.
Thường ngày tan học Giang Tĩnh Bạch sẽ về thẳng nhà, cô cực ít khi ở ngoài, nhưng hôm nay khi bước đến cổng trường, cô lại quay bước, cũng không về lớp, mà đến tiệm tạp hóa mua ít đồ dùng học tập, sau khi thanh toán liền nhìn chằm chằm bút bi trong tay rất lâu, cuối cùng đi về phía lớp học.
Nhìn Đỗ Lệ Chí đứng dưới tàng cây xa xa, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ điện tử đeo trên cổ tay, có lúc nói chuyện với cây, tựa như đang luyện giao tiếp, Giang Tĩnh Bạch không tiến lên, cô đứng khoanh tay trước ngực đứng ở nơi không xa nhìn cậu ta.
Hai người cứ vậy khoảng nửa tiếng, đến khi tiếng chuông vang lên, người người lũ lượt đi ra từ trong lớp học.
Giang Tĩnh Bạch tựa người vào gốc cây, nhìn theo ánh mắt Đỗ Lệ Chí về phía cửa lớp.
Không có, không phải, vẫn chưa ra.
Không biết vì sao, giờ phút này cô càng hy vọng Ngư Hi sẽ ra muộn một chút, ít nhất, là sau khi Đỗ Lệ Chí đã dùng hết kiên nhẫn.
Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Đỗ Lệ Chí, cậu ta không chỉ không đi, còn bắt chuyện với bạn cùng lớp của cô.
"Ngư Hi đâu rồi?"
"Chào bạn học, Ngư Hi còn ở trong không?"
Mấy bạn học đi qua đều gật đầu tới tấp, cậu ta cười cười, tiếp tục nhìn về cửa lớp.
Có người đi ngang qua hỏi nhau: "Đến đợi Ngư Hi à, để ý đến Ngư Hi sao?"
"Có khi là vậy, nếu là tôi tôi cũng thích, xinh mà."
"Cắt, xinh thì có ích gì, gối thêu hoa, để xem cậu ta vượt qua kỳ thi tháng này thế nào."
"Đúng, xinh mà không dùng được, chờ bị mất mặt đi!"
"Hồ ly tinh..."
Nghe tiếng trò chuyện càng lúc càng xa, Giang Tĩnh Bạch ngước lên, quả nhiên là Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh.
Cô không hiểu vì sao lại có người có ác ý lớn như vậy, rõ ràng trước kia cũng không có thù sâu oán nặng gì, nhưng vẫn có thể hận đến mức này.
"Ồ, không phải bạn học Đỗ đây sao." Hàn Nghi Tư nói lớn, cố ý để người bên cạnh nghe thấy: "Tìm ai thế?"
Đỗ Lệ Chí rốt cuộc có thể nói ra lời thoại đã luyện tập nhiều lần: "Ngư Hi, mình đến tìm cậu."
Ngư Hi quay đầu nhìn cậu ta, từ lúc bắt đầu thi cô đã không có sắc mặt tốt, vì cô có linh cảm lần này sẽ không đạt yêu cầu, Ngữ Văn còn đỡ, đều là học thuộc lòng, ngoại trừ phần viết văn thì không nắm chắc lắm.
Những môn khác đều miễn cưỡng qua được.
Với tiếng Anh, Thịnh Nhàn từng đưa cô ra nước ngoài một thời gian, còn dạy ngoại ngữ cho cô, nên cũng không quá khó.
Chỉ là môn Toán, trước khi thi cô cố ý nhờ Giang Tĩnh Bạch giúp mình luyện thêm những dạng bài có khả năng nằm trong đề, nhưng hôm nay vừa nhìn đề liền thấy một nửa đều là bài mình chưa từng làm, vậy nên có quỷ cô mới đạt yêu cầu được.
Vì thế tâm trạng của cô mới không tốt, cộng thêm mảnh giấy Giang Tĩnh Bạch truyền cho càng làm cô buồn bực.
"Chuyện gì?" Vì không vui nên giọng nói của cô cũng uể oải, nét mặt không có ý cười, rất phiền muộn.
Đỗ Lệ Chí chắp hai tay sau lưng, cậu ta rất cao, cao hơn Ngư Hi một cái đầu, lúc nói hơi cúi xuống, tựa như đang lấy lòng: "Muốn hỏi cậu có thời gian không, mình đưa cậu ra ngoài chơi."
Hiện giờ học sinh đều trưởng thành sớm, học sinh sơ trung yêu nhau nhiều không đếm xuể, lên cao trung mà chưa từng yêu đương đều sẽ bị chê cười.
Ngư Hi không phải chưa từng được ai theo đuổi, ngay hiện tại trong trường cũng có rất nhiều nam sinh đang rục rịch, thế nhưng đều kỳ cục xấu xí, mà ưu tú như Đỗ Lệ Chí, xét một cách công bằng, thì đúng là không được mấy người.
Hàn Nghi Tư làm bà mối: "Có rảnh có rảnh, Hi Hi nhà chúng tôi vừa thi xong, có rất nhiều thời gian."
Cô nghiêng đầu: "Phải không Hi Hi?"
Ngư Hi ngước mắt bực tức trừng cô, Hàn Nghi Tư bị sặc, khụ khụ hai tiếng, ghé vào tai Ngư Hi thì thầm: "Tôi cảm thấy Đỗ Lệ Chí khá tốt, cậu không cần nghĩ đến thầy giáo Ngữ Văn nữa, không có hy vọng đâu, người ta là giáo viên, tình yêu giữa thầy trò không có kết quả..."
Còn chưa nói hết lời đã bị Ngư Hi véo tay thật mạnh, Hàn Nghi Tư đau đến suýt nhảy dựng!
"Hi Hi!" Tiếng kêu của Hàn Nghi Tư nổ vang bên tai, Ngư Hi bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không rảnh, cũng không muốn ra ngoài."
Đỗ Lệ Chí thất bại, nhưng vẫn chưa nản lòng, mà ngược lại càng bị cản càng hăng: "Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai là cuối tuần..."
"Ngày mai cũng không rảnh..."
Giọng nói của Ngư Hi bình tĩnh không xao động, đường nét tinh tế xinh đẹp, khuôn mặt lạnh lùng mang lại cảm giác xa cách.
Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Lệ Chí hẹn các bạn nữ, đương nhiên biết thế này có nghĩa là gì, cậu ta ngượng ngùng nói: "Vậy được rồi."
"Đây là số điện thoại của mình." Đỗ Lệ Chí nói: "Nếu cậu muốn đi chơi, có thể hẹn mình lúc nào cũng được."
Vì xung quanh đang có không ít người dán mắt vào đây, thậm chí còn có mấy học sinh cầm điện thoại chụp ảnh, không phải Ngư Hi không biết, cô chỉ không buồn quan tâm, dù sao cũng đã nói rõ ràng, cô không muốn dây dưa với Đỗ Lệ Chí, dứt khoát cầm tờ giấy: "Được."
Thấy Ngư Hi nhận lấy số điện thoại, Đỗ Lệ Chí thở phào, hẹn bạn nữ ư, không thể vội vàng, phải làm từng bước.
Cậu ta đang âm thầm tính toán, Ngư Hi lại nhướng mày hỏi: "Còn việc gì sao? Không còn việc gì tôi đi đây."
Đỗ Lệ Chí vội nói: "Không có việc gì."
"Mình đưa cậu về nhé?"
"Không cần." Ngư Hi ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua Đỗ Lệ Chí, để lại mùi hương nhàn nhạt, vừa thanh cao vừa kiêu ngạo.
Hàn Nghi Tư đi sau thì thầm hết sức khẽ: "Hi Hi, cậu không thích Đỗ Lệ Chí?"
Ngư Hi nghiêng đầu: "Tại sao tôi phải thích cậu ta?"
"Không phải chứ." Hàn Nghi Tư lẩm bẩm: "Tôi thấy một nửa con gái lớp chúng ta đều thích cậu ta."
"Vậy còn cậu, cậu thích không?" Câu hỏi của Ngư Hi làm Hàn Nghi Tư suy nghĩ vài giây, rồi lắc đầu: "Không thích."
"Không thích cũng cầm cho tôi!"
Một thứ bị nhét vào trong tay, Hàn Nghi Tư cúi đầu nhìn, là số điện thoại Đỗ Lệ Chí vừa đưa.
"Ơ..."
Tiếng nói đi xa dần, Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn đứng sau thân cây mới để lộ nửa người.
Cô nhìn về phía Ngư Hi rời đi, lại nhìn sang Đỗ Lệ Chí đang đứng một mình, tâm trạng vô cớ thoải mái hơn.
Cô cúi đầu, cũng đi theo sau Ngư Hi rời khỏi trường.
Sau ngày thi là ngày nghỉ, bình thường cuối tuần Ngư Hi đều ở nhà ăn bù và ngủ, đồ ăn sẽ có dì giúp việc nấu xong mang đến, thỉnh thoảng cô cũng sẽ bảo dì không cần đến, tự mình ăn chút quà vặt lung tung hoặc mì gói.
Cô đang độ tuổi thích tự do, không thích bị gò bó, dì cũng hiểu, nên cũng tùy theo cô.
Thay vào đó, Hàn Nghi Tư thường xuyên đến tìm cô, có lẽ cảm thấy Ngư Hi ở một mình quá cô đơn, nên sẽ đến cùng cô xem phim, làm bài, bàn tán chuyện phiếm.
"Cậu có biết chuyện của Tiêu Lệ Thủy không?" Hàn Nghi Tư ôm điện thoại hỏi: "Ồn ào dã man."
Ngư Hi quay đầu khỏi máy tính: "Ai?"
Nghe rất quen, dạo này vẫn thường xuyên nghe được, Ngư Hi thoáng ngẩn người: "Tiêu Lệ Thủy?"
"Minh tinh à."
Hàn Nghi Tư gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất khâm phục chị ấy, rất có trách nhiệm, nhưng không biết có vượt qua trở ngại này được không."
Ngư Hi vô thức nghĩ đến một từ liên quan đến Tiêu Lệ Thủy, đồng tính luyến ái.
Cô do dự trong giây lát, tắt trang web mở diễn đàn, tin tức có liên quan đến Tiêu Lệ Thủy vẫn che trời lấp đất, song về cơ bản đều là tin tiêu cực.
--- Cút khỏi giới giải trí đi!
--- Đồng tính thật ghê tởm.
--- Đồng tính còn đòi đóng phim, cô xứng à?
--- Hôm nay Tiêu Lệ Thủy đã chết chưa?
--- Xin mấy người đồng tính tự kết liễu tại chỗ luôn đi!
Hai hôm nay Ngư Hi vốn đang lo âu vì kỳ thi tháng, lúc này đọc được những lời kia lập tức cảm thấy khó chịu, cô xắn tay áo bắt đầu đến công chuyện với những người này.
--- Đồng tính thì làm sao? Cướp vợ các người à?
--- Có gì mà ghê tởm? Ghê tởm cũng không tởm bằng các người, tư tưởng dơ bẩn, không xứng làm người!
Hàn Nghi Tư vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngư Hi ra sức gõ bàn phím, cô tò mò lại gần ngó, lại bị Ngư Hi vỗ mặt một cái.
"Cậu làm gì đấy?"
Ngư Hi nghiến răng: "Xé mặt!"
Hàn Nghi Tư giật giật khóe miệng, không hé môi.
Xé mặt trên mạng hơn hai tiếng, Ngư Hi mắng từ diễn đàn mắng đến Weibo rồi lại lăn vào nhóm.
Cô như một quả pháo, đến đâu nổ đấy, song để an toàn, cô dùng tài khoản ảo ba không khi vào diễn đàn.
Trận xé mặt này kéo dài cho đến khi quản trị viên đuổi cô ra khỏi nhóm.
Tài khoản ảo ba không: không trả lời, không chú ý, không quan tâm.
"A! Không chơi nữa!" Ngư Hi chế nhạo với màn hình, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Quả nhiên xé mặt là phương pháp giải tỏa căng thẳng hữu ích nhất.
Hàn Nghi Tư vốn muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của cô lại yên lặng nín về, lúc này nghe thấy tiếng của Ngư Hi mới khe khẽ hỏi: "Xong rồi?"
Ngư Hi gật đầu: "Xong rồi."
Hàn Nghi tư khó hiểu: "Cậu xé mặt ai thế?"
Ngư Hi ngẫm nghĩ: "Không biết."
Hàn Nghi Tư: "...sao lại xé mặt?"
Ngư Hi ngập ngừng: "Không lý do."
Hàn Nghi Tư:...
Được rồi, cậu là tổ tông, cậu nói gì cũng đúng.
Hàn Nghi Tư im lặng không lên tiếng.
Ngư Hi ngẩng đầu: "Tối nay ăn gì?"
Ngoài trời đã nhá nhem tôi, bình thường cả hai đều không muốn di chuyển, buổi tối đều gọi thức ăn ở ngoài, nhưng khi Hàn Nghi Tư nói đến đồ ăn ngoài, Ngư Hi lại lắc đầu: "Ra ngoài ăn đi."
Hàn Nghi Tư tò mò: "Muốn ăn gì?"
"Ra ngoài xem đã." Ngư Hi vừa nói vừa lấy điện thoại và ví tiền trên bàn: "Đi."
Hai bóng hình rời khỏi căn hộ.
Căn hộ này là do Ngư Hi tự mình tìm.
Con gái thuê nhà ở bên ngoài như cô không ít, hơn phân nửa đều là học sinh năm cuối cao trung, sợ ở ký túc xá bị làm phiền nên hai, ba người cùng thuê một căn hộ ở chung.
Ngư Hi thì khác, cô ở căn hộ này một mình, nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, Hàn Nghi Tư ở phòng dành cho khách.
Căn hộ ở gần trường, ngay bên cạnh là phố ẩm thực, cũng coi như đi lại tiện lợi, gọi đồ ăn ở ngoài cũng chỉ cần đợi mười phút.
Hàn Nghi Tư đi theo sau Ngư Hi, hỏi: "Miến hay cơm chan canh."
Bình thường Ngư Hi rất thích ăn miến, tối nay lại không thấy có hứng, cô nói: "Đi một lát đã."
Đi qua phố ẩm thực, đối diện là phố buôn bán, hàng loạt những thứ đồ muôn màu rực rỡ in lên tủ kính trong suốt, vô cùng đẹp đẽ dưới ánh đèn.
Ngư Hi nhìn vài lần rồi đi qua phố buôn bán, tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này Hàn Nghi Tư mới đoán ra, cô nghi ngờ hỏi: "Cậu ra ngoài không phải để đi ăn?"
Bị nhìn thấu, Ngư Hi cũng không giấu giếm, cô gật đầu: "Cậu nói ---"
"Thôi, không có gì."
Hàn Nghi Tư đuổi theo hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Cậu nói, nếu phải xin lỗi, thì nên làm gì mới tốt?" Ngư Hi bất ngờ nói ra một câu như vậy, Hàn Nghi Tư ngây người: "Xin lỗi? Cậu xin lỗi ai?"
"Giang Tĩnh Bạch." Vai Ngư Hi gục xuống: "Tôi muốn xin lỗi cậu ta."
Tuy rằng lúc thi người kia để lại cho cô tờ giấy như vậy khiến cô giận, nhưng sau khi hết giận cô đã cẩn thận suy nghĩ.
Về tình về lý, Giang Tĩnh Bạch đều không có lý do gì để phải giúp cô gian lận.
Cô không dám nói mình hiểu hết về Giang Tĩnh Bạch, nhưng vẫn hiểu đôi chút, muốn người như cô ấy chủ động gian lận, không bằng kề dao lên cổ cô ấy, vì thế chỉ truyền giấy như vậy thôi đã là chuyện rất không dễ dàng, chưa kể trước đó cô ấy đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức cho cô, cô cũng không phải kẻ phản bội dùng xem liền ném.
Cô đánh cược với Cảnh Sắc, đương nhiên Giang Tĩnh Bạch sẽ giận, sẽ nổi cáu.
Vậy nên, cô nợ Giang Tĩnh Bạch một lời xin lỗi.
"Cậu làm gì mà phải xin lỗi." Hàn Nghi Tư vuốt cằm: "Bảo sao tôi thấy là lạ, sao cậu và Giang Tĩnh Bạch lại đột nhiên không nói chuyện với nhau."
Chính từ hôm liên hoan giao lưu, hai người liền không nói chuyện.
Trước đó Ngư Hi không có việc gì liền chạy đến chỗ Giang Tĩnh Bạch chọc ngoáy, hiện tại thì căn bản không nói một lời.
Giang Tĩnh Bạch đến thu bài cô cũng chỉ đặt lên góc bàn, nhìn cũng không nhìn một cái.
Hàn Nghi Tư muốn hỏi, lại không biết phải hỏi thế nào, nên cứ thế kìm nén.
"Không có gì." Ngư Hi nhún vai: "Làm cậu ấy thất vọng."
Hàn Nghi Tư nghiêm túc hỏi: "Thất vọng chuyện gì?"
Ngư Hi liếc mắt: "Cậu ta hy vọng điểm thi của tôi sẽ đứng đầu lớp."
Hàn Nghi Tư:...
Hàn Nghi Tư mím môi kìm lại ba tiếng kiếp sau đi, bỗng bật thốt ra một câu: "Giang Tĩnh Bạch bị lây bệnh ngốc nghếch từ cậu?"
Ngư Hi trợn mắt nhìn cô một cái, Hàn Nghi Tư lắc đầu: "Vậy bây giờ cậu muốn làm gì."
"Tôi cũng không biết." Ngư Hi buông tay, cô không muốn xin lỗi qua điện thoại, rất không chân thành, nhắn tin lại càng không.
Từ khi chiến tranh lạnh cô đã gửi hai tin nhắn cho Giang Tĩnh Bạch, nhưng không được trả lời, nên cho rằng mình đã bị chặn số.
Hàn Nghi Tư chợt thông minh: "Vậy đến nhà cậu ta xin lỗi trực tiếp."
"Cậu biết nhà cậu ta không?"
Đối với cô không có chuyện gì là không thể đứng trước mặt nói rõ ràng.
Ngư Hi được nhắc nhở như vậy liền suy nghĩ: "Biết."
Nói xong, cô vỗ tay một cái: "Tôi có cách rồi!"
Hàn Nghi Tư nhìn cô đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh sáng như sao trời.
"Cách gì?"
"Đến rồi nói cho cậu."
"Nói trước đi mà."
Tiếng trò chuyện xa dần, hai bóng người đi về phía một khu nhà cách đó không xa.
Đây là một khu nhà kiểu cũ, mấy dãy nhà nằm ở phía trước là biệt thự, thế nhưng vì đã lâu năm, nên bề ngoài vẫn có dấu tích của năm tháng, trên tường có mấy cây dây leo xanh mướt vươn vào cửa sổ ở tầng hai, mỗi nhà ở nơi này đều trồng cây, có lẽ là để làm mát.
Ngư Hi đã đến nhà Giang Tĩnh Bạch một lần để lấy sách học thêm, lúc ấy cô chỉ đứng ở dưới, nhìn Giang Tĩnh Bạch vào nhà, sau đó mở cửa sổ, đứng ở tầng hai gọi tên cô.
Ngư Hi ngửa đầu, bóng hình Giang Tĩnh Bạch đứng bên cửa sổ tựa như mới là ngày hôm qua.
"Nhà nào?" Hàn Nghi Tư hỏi, Ngư Hi chỉ vào một căn trong đó: "Nhà này."
"Giang Tĩnh Bạch có ở nhà không?" Hàn Nghi Tư nói: "Tầng hai không sáng đèn."
Ngư Hi cau mày, Giang Tĩnh Bạch rất ít khi ra ngoài, cô ấy nói nếu không có việc gì đều sẽ ở nhà đọc sách làm bài, nhưng lúc này đã bảy, tám giờ tối, sao nhà lại không có đèn?
Chẳng lẽ không ở nhà?
Đúng là Giang Tĩnh Bạch không ở nhà, mà đang làm khách ở nhà hàng xóm.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Đào Ỷ Đồng, phụ huynh hai nhà là vừa là đối tác công việc vừa là bạn tốt, nên hai gia đình ăn tối cùng nhau.
Bố của Đào Ỷ Đồng và bố của Giang Tĩnh Bạch từng ở trong quân ngũ cùng nhau, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, khi chọn nhà và gây dựng sự nghiệp đều nhất trí ý kiến, vì thế mới có quan hệ vừa là bạn vừa là đồng nghiệp lại vừa là hàng xóm như hiện giờ.
Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, hai nhà còn thân hơn so với họ hàng.
Ở cùng người nhà họ Đào, Giang Tĩnh Bạch cũng chưa bao giờ khó chịu.
Sau bữa tối, Đào Ỷ Đồng bê hoa quả đi đến sô pha, nói: "Ăn hoa quả đi."
Giang Tĩnh Bạch ngáp một cái: "Ừ."
"Không ngủ được?" Đào Ỷ Đồng ngồi xuống bên cạnh.
Cô có gương mặt trái xoan điển hình, lông mày lá liễu, nét cười rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt bên cạnh.
Trước mặt Đào Ỷ Đồng, Giang Tĩnh Bạch cũng khó được nói nhiều: "Dạo này hơi mất ngủ."
"Không phải chứ, học sinh giỏi như cậu còn mất ngủ?" Đào Ỷ Đồng cười một cách khoa trương: "Có tâm sự à?"
"Không phải." Giang Tĩnh Bạch bật cười lắc đầu.
Đào Ỷ Đồng ăn một miếng táo, rất giòn, rất thơm, rất ngọt, làm cô nghĩ đến một người nào đó.
Cô do dự một lát, hỏi: "Nghe mấy bạn cùng lớp cậu nói dạo này cậu và Ngư Hi cãi nhau?"
Cô học lớp bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, còn từng đến tìm Giang Tĩnh Bạch vài lần, vì thế ít nhiều cũng biết đến chuyện của hai người.
Nghe thấy tên của Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch ngừng nhai nuốt, cuối cùng buông miếng táo, quay đầu nói: "Không hẳn."
Cãi nhau là phải có mâu thuẫn, mà cô và Ngư Hi, chỉ đơn giản là bất đồng quan điểm, không tính là mâu thuẫn, có điều nhận ra sớm một chút cũng tốt, miễn cho về sau trở thành bạn thân hơn, xoắn xuýt vì thế giới quan của nhau thì càng mệt.
Đào Ỷ Đồng tò mò: "Tâm sự không?"
"Tôi cảm thấy Ngư Hi rất thú vị."
Giang Tĩnh Bạch cười: "Cậu quen cậu ấy?"
"Không quen." Hai mắt Đào Ỷ Đồng lóe sáng: "Nhưng sau này muốn quen."
Giang Tĩnh Bạch không để ý, nói: "Cũng không cần quen, suy nghĩ của cậu ấy rất khác chúng ta."
"Ai có thể có suy nghĩ giống thiên tài như cậu?" Đào Ỷ Đồng cắn một miếng táo: "Tôi cảm thấy tôi và cậu ấy rất hợp làm bạn."
Giang Tĩnh Bạch im lặng, Đào Ỷ Đồng bên cạnh lại nói: "Nghe nói Đỗ Lệ Chí trường số hai đang theo đuổi cậu ấy, có thật không?"
"Thật." Giang Tĩnh Bạch lại cầm miếng táo lên, cắn vào, giòn tan, trên lưỡi là vị ngọt, nhưng khi nuốt xuống lại không quá dễ chịu, cô cau mày hỏi: "Sao cậu biết?"
"Ai chẳng biết." Đào Ỷ Đồng quơ quơ điện thoại: "Diễn đàn trường đều truyền nhau."
Giang Tĩnh Bạch nhìn rất rõ màn hình của cô ấy, là một bức ảnh, Ngư Hi và Đỗ Lệ Chí đứng mặt đối mặt với nhau, không biết là bạn học nào có năng khiếu nhiếp ảnh chụp, rất đẹp, nam thanh nữ tú, đứng cùng nhau rất đẹp đôi.
Giang Tĩnh Bạch chỉ nhìn qua liền thu ánh mắt về, ngay cả bình luận ở dưới đều không liếc một cái.
"Ngư Hi thích cậu ta không?" Đào Ỷ Đồng hứng thú hỏi một.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, để lại ba tiếng: "Không rõ lắm."
"Không phải hai cậu là bạn tốt à?"
Giang Tĩnh Bạch thoáng phiền muộn, cô đứng dậy: "Bây giờ thì không."
Đào Ỷ Đồng thấy cô đứng dậy cũng đứng lên theo: "Phải đi rồi à?"
Bốn vị phụ huynh đang ngồi nói chuyện ở phòng khách gần đó cũng nhìn qua, mẹ Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Tĩnh Bạch, phải về à?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Con phải về làm bài tập."
"Đứa bé này, thật chăm chỉ."
"Nếu Ỷ Đồng nhà chúng tôi có thể bằng một nửa Tĩnh Bạch, tôi liền a di đà Phật."
"Hai người đừng khen nó nữa, xem cái đuôi nó vểnh lên rồi kia."
Giang Tĩnh Bạch:...
Cô không có đuôi, cũng sẽ không vểnh.
Đi từ nhà Đào Ỷ Đồng về chỉ mất vài phút, bố mẹ cô cũng chưa đi, vì thế sau khi về nhà cô liền vào thẳng phòng của mình.
Phòng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, một giường, một bàn học, trong góc còn có rất nhiều sách, giá sách trước đó bị hỏng, vẫn chưa kịp mua mới, nên sách đều được đặt trong góc.
Giang Tĩnh Bạch về phòng liền nằm xuống giường, trong đầu vô thức hiện lên bức ảnh vừa nhìn thấy trên điện thoại của Đào Ỷ Đồng, ánh sáng không tồi, khung cảnh cũng đẹp, hai người đứng mặt đối mặt, thật sự rất đẹp đôi, thế nhưng hiện giờ mới là cao trung, có nhất thiết phải yêu đương không?
Cô suy nghĩ, trở mình, bên tai chợt nghe thấy tiếng gõ cửa kính, cả người cô cứng đờ, trong lòng lập tức lóe lên một ý nghĩ không hay.
Khu nhà cũ của các cô thường xảy ra trộm cắp, cách đây không lâu một hộ ở tòa thứ ba còn bị trộm sạch, có điều khi đó chủ nhà đều không ở, nhưng lúc này là sao đây? Chẳng lẽ trộm không thấy nhà cô đang sáng đèn?
Giang Tĩnh Bạch muốn giữ nguyên tắc địch không động thì ta cũng bất động, thế nhưng Ngư Hi ở ngoài đã sắp không chịu nổi.
Cô leo lên theo thân cây, ngọn cây vừa đúng tầm cửa sổ của Giang Tĩnh Bạch, cô gõ rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy động tĩnh.
Giang Tĩnh Bạch ở nhà mà, cô vừa nhìn thấy đèn sáng lên, còn nhìn thấy bóng người, sao có thể không ở nhà!
Cô nghi ngờ gõ cửa sổ một lần nữa, lần này còn khẽ gọi như mèo kêu: "Giang Tĩnh Bạch."
Tiếng gọi lọt vào khe hở của cửa sổ, rơi vào tai Giang Tĩnh Bạch đang cứng đờ cả người.
Cơ thể căng thẳng đau nhức, hai chân còn suýt bị chuột rút, Giang Tĩnh Bạch bước tập tễnh đến cửa sổ, mở ra, Ngư Hi suýt nữa bị đẩy ngã xuống.
"Ê ê ê." Ngư Hi ôm cành cây: "Cậu đẩy chậm chút."
Giang Tĩnh Bạch mở cửa số mới nhìn thấy Ngư Hi với tư thế ôm cành cây kỳ lạ.
Cả người cô ấy bò trên cành cây, hai tay hướng về phía trước, một tay còn đang chống lên cửa sổ, bên ngoài rất tối, đèn trong phòng hắt và khuôn mặt xám ngắt của Ngư Hi, chỉ còn đôi mắt vẫn sáng long lanh.
"Cậu làm gì đấy?" Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi bằng ánh mắt khó hiểu, tựa như đang nhìn một cô ngốc.
Nhận được tín hiệu của cô, Ngư Hi vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Đến xin lỗi cậu đấy."
Giang Tĩnh Bạch mấp máy môi: "Cậu xuống dưới trước đã."
"Cậu có chấp nhận không?" Ngư Hi chớp chớp mắt, giống như một bé mèo bị vứt bỏ, nhìn thẳng vào Giang Tĩnh Bạch: "Tôi biết trước đây tôi có thái độ không tôn trọng học tập, tôi phụ lòng tin tưởng của cậu, không nói thật với cậu, tôi thật sự biết sai rồi."
Cô nói một cách vừa đáng thương vừa nghiêm trang.
Lời vừa dứt, cành cây liền rắc một tiếng, dường như có dấu hiệu sắp rơi.
Khuôn mặt Giang Tĩnh Bạch vốn đã trắng bệch vì tưởng có trộm, lúc này càng trắng hơn, cô vội nói: "Cậu đi xuống!"
Ngư Hi ôm cành cây: "Cậu tha thứ cho tôi, tôi liền..."
Còn chưa nói hết, cành cây lại kẹt một tiếng, lần này Ngư Hi cũng nghe được, cô tê cả da đầu hỏi: "Tiếng gì thế?"
Giang Tĩnh Bạch tức giận: "Cậu nói xem!"
"Đưa tay cho tôi!" Cô rất căng thẳng, đồng tử co lại, đôi tay đưa về phía trước, muốn đón Ngư Hi.
Đôi tay run rẩy của Ngư Hi muốn nắm lấy, nhưng cơ thể vừa động, cành cây lại rắc một tiếng, dường như có thể gãy xuống bất cứ lúc nào, cô thoáng tuyệt vọng: "Tôi không dám cử động."
"Cậu thật sự!" Giang Tĩnh Bạch giận tím người, mặc dù kia là cây cổ thụ, thân cành cứng cáp, nhưng vì thời tiết nên có những cành rất dễ gãy, có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào, Ngư Hi dù gì cùng là một người nặng mấy chục cân, quá to gan!
"Cậu đừng giận nữa mà." Ngư Hi vừa lo mình ngã xuống, vừa cố nhìn sắc mặt của Giang Tĩnh Bạch: "Cậu đừng giận, tôi sẽ lập tức xuống ngay."
Cô đạp chân về phía sau, nhưng không đạp được thân cây, một chân trượt xuống, cả người cũng trượt theo!
"A!" Ngư Hi hét lên, Giang Tĩnh Bạch lập tức vươn tay bắt được cổ tay cô.
Thân cây vốn không còn rắn chắc bị lăn lộn như vậy, vết gãy càng rõ ràng.
"Cậu buông tay ra đi." Ngư Hi nhìn tư thế xấu hổ của chính mình nói: "Nơi này cũng không cao, ngã xuống cũng không sao đâu."
Độ cao hai tầng, cành lá sum suê, ngã xuống từ đây cũng có thể giảm lực, không chết được.
Giang Tĩnh Bạch nghe cô nói vậy càng cảm thấy vô cớ giận hơn, cô bắt lấy tay Ngư Hi dùng sức kéo: "Trèo về phía tôi."
Ban đầu Ngư Hi ở tư thế nằm bò, có thể trèo qua, nhưng lúc này cả người đang bám vào cành cây, hông rơi xuống, trọng tâm không vững, đừng nói là trèo, muốn di chuyển về phía trước cũng khó khăn, thế nhưng Giang Tĩnh Bạch đã giận như vậy, cô không dám không làm theo.
"Để tôi thử." Ngư Hi nói thật cẩn thận, cổ tay phải đang được Giang Tĩnh Bạch nắm, cô cố gắng di chuyển về phía cành cây bên cạnh, trọng lượng dồn về phía trước, cành cây hơi sụp xuống.
Ngư Hi hít sâu hai hơi, nhắm mắt không nghĩ về việc gì khác, di chuyển về trước một cách từ từ.
centimét, centimét, centimét...
Ngư Hi không biết mình đã di chuyển được bao nhiêu, chỉ cảm thấy Giang Tĩnh Bạch nắm cổ tay mình càng lúc càng chặt hơn, tiếng rắc rắc của cành cây như tiếng sấm rền đập vào tai.
"Lại gần thêm chút nữa." Lúc này Giang Tĩnh Bạch vẫn giữ bình tĩnh: "Đưa cả tay kia cho tôi."
Lúc này Ngư Hi mới mở mắt ra, Giang Tĩnh Bạch nghiêng người về phía trước, thò ra ngoài cửa sổ, một tay nắm cổ tay cô, tay kia vươn ra, đang đợi cô bắt lấy.
"Đưa cho tôi." Ánh mắt kiên định của Giang Tĩnh Bạch lấp lánh ánh sáng Ngư Hi thích nhất, cô giống như bị ma ám, từ từ vươn tay.
Giang Tĩnh Bạch nhanh chóng bắt lấy tay cô, sau đó Ngư Hi chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cành cây cô vừa ôm chặt rốt cuộc không chịu được sức nặng, gãy xuống.
Cả người Ngư Hi cũng trượt xuống, Giang Tĩnh Bạch dùng sức kéo cô thật mạnh bằng cả hai tay, cũng may hai người đang ở cửa sổ, Giang Tĩnh Bạch cắn răng một cái, kéo Ngư Hi vào phòng mình.
Một đống lộn xộn.
Giang Tĩnh Bạch dùng sức quá mạnh, lưng bị va vào bàn học, đồ đạc trên bàn rơi ngổn ngang xuống đất, đèn bàn bị đập mạnh, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Giang Tĩnh Bạch nằm trên sàn phòng, lưng đau nhói, trước mặt là Ngư Hi vẫn đang sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Tôi vào được rồi?"
Ngư Hi nằm trên người Giang Tĩnh Bạch, nghĩ mà vẫn rùng mình.
Giang Tĩnh Bạch nhìn người vừa mới làm việc nghĩa không chùn bước không sợ trời không sợ đất lúc này lại nói bằng giọng khẽ run, cô không kìm được mềm lòng, tiếng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Không vào thì cậu đã ngã xuống rồi."
Ngư Hi hít sâu, vừa định cử động mới phát hiện tư thế của hai người lúc này rất mập mờ.
Cổ tay cô còn đang được Giang Tĩnh Bạch nắm trong lòng bàn tay, đặt trên ngực, khuỷu tay cô còn có thể cảm nhận được nơi mềm mại của Giang Tĩnh Bạch, không lớn, nhưng cũng không nhỏ, vừa vặn có cảm giác.
Xung quanh rất thơm, không biết là mùi phòng của Giang Tĩnh Bạch, hay mùi trên người của cô ấy, tươi mát, thoang thoảng, rất hấp dẫn.
Ngư Hi lặng lẽ đỏ mặt, cô giật giật chân phải, đang bị kẹt giữa hai chân của Giang Tĩnh Bạch.
"Không đứng dậy sao?" Giang Tĩnh Bạch như không phát hiện ra bầu không khí mập mờ này, chỉ buông tay Ngư Hi chuẩn bị đỡ cô dậy.
"Này này này." Ngư Hi kêu lên: "Đợi chút."
Giang Tĩnh Bạch cho rằng cô bị thương, vội hỏi: "Sao thế?"
Ngư Hi nằm trên người cô, giả vờ mệt mỏi: "Cậu đừng động, eo tôi bị đau."
"Eo?" Giang Tĩnh Bạch thật sự tin, lập tức muốn ngồi dậy, tai lại nghe thấy tiếng kêu đau của Ngư Hi, cô không dám nhúc nhích, đành nằm xuống sàn như cũ.
"Tôi, tôi giúp cậu xem?" Giang Tĩnh Bạch chần chừ nói: "Ở đâu?"
Ngư Hi chỉ vào phần eo, đúng là có đau, nhưng không đau đến mức như cô phóng đại, thế nhưng hiếm khi được tận hưởng người ta quan tâm thế này, cô nhất định phải diễn đến cùng: "Cậu nhìn giúp tôi xem có bị trầy da không."
Giang Tĩnh Bạch muốn nhìn lại không nhìn đến, cô nói: "Tôi đỡ cậu dậy trước."
Tuy rằng Ngư Hi vẫn chưa ôm đủ, nhưng cũng biết không thể nóng vội, cô giả vờ rất đau từ từ đứng dậy, sau đó Giang Tĩnh Bạch lại gần, vén vạt áo cô lên nhìn.
Ngư Hi có làn da trắng, trắng như sữa, rất trắng, vì thế khoảng màu đỏ nho nhỏ bên hông rất nổi bật, quả thật đã bị thương, Giang Tĩnh Bạch nói: "Hơi đỏ, chắc là không sao."
Đương nhiên là không sao, ngồi dậy cũng không đau, nhưng Ngư Hi vẫn giả vờ đau đớn: "Tôi muốn nghỉ ở đây, được không?"
Giang Tĩnh Bạch mím môi, một lúc sau gật đầu: "Được."
Ngư Hi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cậu vừa đi đâu thế?"
"Nhà hàng xóm." Giang Tĩnh Bạch xoa lưng, nói: "Mừng sinh nhật một người cô."
"À ---" Ngư Hi kéo dài tiếng nói, nhìn thấy động tác của Giang Tĩnh Bạch, cô nhíu mày: "Cậu bị va vào đâu?"
"Lưng hơi đau." Giang Tĩnh Bạch rõ ràng không quan tâm: "Không sao."
"Vậy sao được!" Ngư Hi lo lắng nói: "Để tôi xem."
Giang Tĩnh Bạch không quen tiếp xúc quá gần với người khác, khi còn nhỏ các bạn cùng lứa đều muốn được bố mẹ tắm giúp, cô đã tự biết dùng phòng tắm một mình, vậy nên không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác, càng không cần nói đến chuyện để người khác xem bộ phận nào đó trên cơ thể mình, nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Ngư Hi đã vén áo sơ mi của cô lên.
Tấm lưng sáng ngời.
Không phải chỗ bị đau sáng, mà là ánh mắt của Ngư Hi sáng.
Như muốn thiêu đốt.
"Tôi đã nói là không sao..." Giang Tĩnh Bạch thoáng xấu hổ, định đứng lên, Ngư Hi lại không buông tay, cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên vết thương, không lớn, có lẽ bị mảnh vỡ của đèn bàn làm xước, chảy ít máu, nhưng đã khô, vết thương cũng không sâu, nhìn giống như vết thương nhỏ do bất cẩn vẫn có thể gặp phải hằng ngày, nhưng Ngư Hi lại cảm thấy rất đau, đau đến tận đáy lòng.
Cô cứ vậy nhìn chằm chằm vết thương, sau đó đưa tay chạm vào.
Cả người Giang Tĩnh Bạch cứng đờ, ngón tay Ngư Hi rất lạnh, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, chạm vào da thịt ấm áp của cô, lập tức khiến cô rùng mình.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc thay đổi, Ngư Hi rũ mắt, ủ rũ nói: "Xin lỗi."
Ngư Hi buông tay, Giang Tĩnh Bạch chỉ cảm thấy nơi vừa được chạm vào ban đầu rất lạnh lẽo, lúc này lại thật nóng bỏng.
Cô cũng không rõ đây là cảm giác gì, chỉ biết là chưa bao giờ gặp.
"Xin lỗi chuyện gì?" Giang Tĩnh Bạch không nghĩ về cảm giác trên cơ thể, cô đứng dậy ra phòng khách lấy chổi vào quét dọn phòng, thu dọn sạch sẽ các mảnh vỡ, xếp lại sách vở và ống đựng bút lên bàn.
Sau khi thu xếp xong, Ngư Hi mới khe khẽ nói: "Tôi vốn là muốn đến xin lỗi cậu."
"Xin lỗi, lại làm cậu bị thương."
Cô nói xong có chút ủ rũ: "Hình như tôi làm gì cũng không tốt."
Giang Tĩnh Bạch đặt đồ trên tay xuống, lại gần Ngư Hi, suy nghĩ, nói: "Sao có thể làm gì cũng không tốt."
"Ít nhất cậu đã cho tôi một lời xin lỗi khó quên nhất."
Ngư Hi ngẩng đầu: "Vậy cậu chấp nhận?"
Giang Tĩnh Bạch không đáp, cô mím môi, ngồi xuống bên cạnh Ngư Hi, trầm tư rồi nói: "Cậu nói cho tôi trước đã, vì sao lại muốn xin lỗi."
"Tôi sai rồi." Ngư Hi tỏ ra bình tĩnh: "Tôi không nên coi học tập như trò đùa, không nên đồng ý cuộc đánh cược kia, không nên lừa dối cậu."
Còn được cứu.
Giang Tĩnh Bạch lắng nghe Ngư Hi nói từng câu, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cô gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Còn gì?"
Ngư Hi khó hiểu: "Hình như không."
Giang Tĩnh Bạch chỉ vào cái cây bên ngoài: "Còn có, về sau không được đi vào từ nơi này."
Nhìn theo tay người kia chỉ ra ngoài cửa sổ, Ngư Hi phì cười, nụ cười để lộ hàm răng trắng nổi bật trên khuôn mặt xám xịt, rất xinh xắn cũng rất đáng yêu.
Ngư Hi giơ tay: "Tôi cam đoan!"
"Vậy cậu không giận nữa chứ?"
Giang Tĩnh Bạch lẩm nhẩm hai tiếng, không trả lời.
Ngư Hi ôm cánh tay cô lắc lắc: "Đừng giận nữa mà, ngày mai tôi mời cậu ăn kem."
"Quá lạnh, không ăn."
"Vậy ăn lẩu."
"Quá cay, không ăn."
"Ôi chao, vậy cậu ăn gì!"
"..."
Hai người trong phòng xì xào với nhau.
Dưới tàng cây, Hàn Nghi Tư run rẩy ôm hai cánh tay, thỉnh thoảng chà xát, còn giậm chân.
Kỳ lạ, Ngư Hi nói xin lỗi, cần lâu như vậy sao?
- -------.