Trong khoảng thời gian này ở trên mạng, tên của Ngư Hi được nhắc đến nhiều nhất, tối nay lại là lần đầu tiên cô đi thảm đỏ sau khi trở lại, fans hâm mộ đang nhiệt tình, bỗng nhiên lại xuất hiện một bài tag như vậy, còn là antifan phát biểu, fans lập tức không vui.
--- Gì mà hút máu Tiêu Lệ Thủy? Hi Hi của chúng tôi đâu cần phải làm vậy?
--- Xin đi, nếu Hi Hi của chúng tôi thật sự là loại người này, thì ké fame Liễu Ngọc Dao có phải là được rồi không?
--- Hi Hi vào vai chị Tiêu là hợp hơn ai hết, thế này là hút máu?
--- Phim ngắn ủy mị sướt mướt? Ờ, cậu cũng làm một bộ phim ủy mị sướt mướt đi, còn phải truyền sang nước ngoài, lượng view cũng phải cao hơn, vượt qua Hi Hi là được.
--- Tôi nói một câu thôi, công nhận người khác giỏi, khó như vậy sao?
Không biết những người này là antifans hay là thủy quân, đương nhiên sẽ không lùi nửa bước.
Vốn dĩ họ chính là muốn gây sự, để kéo fans của Ngư Hi đến càng nhiều càng tốt, như vậy sự việc mới trở nên ồn ào hơn.
Bọn họ cũng cố hết sức bóp méo sự thật, lộ ra bản chất gây hấn.
Dưới Weibo là bầu không khí ngột ngạt, Ngư Hi rũ mắt trầm tư.
Tháng trước cô đã nhận được thông báo từ Bạch Vũ Đường, muốn đưa 【Tôi Yêu Cô Ấy】vào danh sách các phim tuyên truyền có tính lịch sử của đài truyền hình X, là những bộ phim được đài truyền hình X coi trọng nhất từ khi mới thành lập, chuyên ghi lại những sự kiện có tính thời đại.
Các bộ phim trong đây cũng phải trải qua sự chọn lọc kỹ lưỡng, phải được sự đồng ý của tất cả người tham dự và người đánh giá mới có thể được ghi vào.
Bộ phim của Ngư Hi, lan truyền tinh thần, truyền đạt lòng dũng cảm, đề cao tình yêu lớn, chứa chan sự ấm áp.
Vì thế mới có mong muốn được thêm vào danh sách các bộ phim tuyên truyền có tính lịch sử của truyền hình X, chỉ là vì vẫn đang trong quy trình xử lý, nên vẫn chưa có tin tức gì được công bố ra ngoài, Ngư Hi chỉ biết được một hai từ Bạch Vũ Đường.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên, là Bạch Vũ Đường gọi: "Lên mạng chưa?"
Ngư Hi mím môi: "Em thấy rồi, có phải là Thư Ẩm?"
Bạch Vũ Đường gõ bàn phím: "Chưa tìm hiểu được, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô ta."
Xem như không phải Thư Ẩm thì chắc chắn cũng là Tinh Diệu.
Trước đó Thư Ẩm đang ké fame phim ngắn đồng tính của Ngư Hi, hiệu quả trung bình, ngoài fans của cô ta cùng một bộ phận cư dân mạng theo dõi, những người khác đều xem nhẹ.
Bạch Vũ Đường đoán rằng lúc này cô ta đang nôn nóng.
Thấy Ngư Hi không lên tiếng, Bạch Vũ Đường nói: "Đừng lo, kể cả có là Thư Ẩm thật, chị cũng không sợ."
Hiện tại Tinh Diệu đang hống hách, không sai, nhưng cũng không thể coi thường sức ảnh hưởng của Ngư Hi, hơn nữa cô vừa liên kết phòng làm việc với công ty của Giang Tĩnh Bạch, Tinh Diệu muốn động vào Ngư Hi cũng phải cân nhắc xem mình có năng lực này không.
Mấy lần trước chịu thua mà vẫn không nhớ, vậy thì cho họ thua thêm mấy lần, cuối cùng sẽ học được thôi.
Thấy Ngư Hi không đáp lời, Bạch Vũ Đường hỏi: "Giang tổng biết chưa?"
Ngư Hi nhìn về phía phòng tắm, nói: "Dạo này cậu ấy đang bận, đừng làm cậu ấy phân tâm.
Chị Bạch, chị cứ dìm tin tức xuống trước, nếu không dim được, liên hệ với đạo diễn Liễu."
Bạch Vũ Đường nói: "Chị hiểu, chị vừa liên lạc với người nhà Tiêu Lệ Thủy rồi."
Ngư Hi khẽ hắng giọng.
Giang Tĩnh Bạch ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Ngư Hi đang xem chương trình giải trí.
Hoa quả đã gọt đặt trong đĩa, cô lấy một miếng cho Ngư Hi, Ngư Hi cắn vào, để lại một nửa cho cô ăn.
Ngư Hi dùng chân đá đá cô.
Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh hỏi: "Vẫn chưa ngủ? Không phải mai có hoạt động à?"
Ngư Hi ho một tiếng, gật đầu: "Chờ cậu."
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, sấy khô tóc rồi ôm Ngư Hi về phòng.
Đến nửa đêm, Bạch Vũ Đường vẫn đang rút tin tức.
Thư Ẩm không ngừng phát tán tin đồn, thủy quân cùng thủy quân đánh nhau, antifans cùng fans xé mặt, trên mạng vô cùng ầm ĩ.
Trong văn phòng, Thư Ẩm ngồi trên sô pha, lộ rõ vẻ mệt mỏi hỏi: "Thế nào?"
Quản lý nhìn cô ta: "Họ vẫn đang rút tin."
Thư Ẩm chế giễu: "Thật sự có nghị lực, tiếp tục đăng."
Quản lý thở dài: "Được."
Tình hình chiến đấu trên mạng kịch liệt hơn rất nhiều so với tối hôm qua, dù sao cũng có mấy tiếng đồng hồ để lên men, bọn họ lại không ngừng mua thủy quân can thiệp từ bên trong, mặc dù không lên hot search, nhưng cũng không thể rơi khỏi chủ đề nóng.
Chủ đề Ngư Hi đừng hút máu lên cao, có người vì yêu thích mù quáng mà hùa theo, không cần biết có lý hay không, cứ thế bình luận.
Vì vậy cũng không chỉ có antifans quấy rối, một bộ phận cư dân mạng cũng sẽ để lại các bình luận ác ý.
--- Tôi cũng cảm thấy Ngư Hi đang hút máu.
--- Còn ôm khư khư Tiêu Lệ Thủy mà hút, người ta đã qua đời bao nhiêu năm, không cảm thấy mình quá đáng à.
--- Lần trước tôi đã muốn nói, phim ngắn tuyên truyền gì chứ, bày vẽ lớn như vậy, tôi xem mấy lần rồi, không phải chỉ có vậy thôi sao?
--- Lúc đầu còn rất thích Ngư Hi, bây giờ thấy thật phiền chán, quay một bộ phim tuyên truyền liền coi mình thành đấng cứu thế.
Nửa đêm tỉnh lại đọc được những lời lẽ này, Ngư Hi còn chưa kịp nhắn tin cho Bạch Vũ Đường, eo đã được một cánh tay từ phía sau ôm lấy, lưng được bao phủ bởi một khoảng mềm mại, giọng nói của Giang Tĩnh Bạch vang lên bên tai: "Bị tỉnh à?"
Tiếng Ngư Hi trầm xuống, hiển nhiên là đang có tâm sự: "Ừ."
Giang Tĩnh Bạch vẫn không mở mắt, hỏi: "Thật sự không cần mình giúp sao?"
Ngư Hi quay đầu: "Cậu biết rồi?"
Nghe giọng nói ngạc nhiên, Giang Tĩnh Bạch cọ cọ cổ cô: "Tối hôm qua là biết rồi."
Lúc mở cửa phòng tắm liền vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Ngư Hi và Bạch Vũ Đường, đợi Ngư Hi ngủ say, cô mới lên mạng xem, nhưng Ngư Hi không muốn cô can thiệp, nên cô làm như không biết.
Ngư Hi suy nghĩ vài giây, trả lời: "Để chị Bạch giải quyết đi."
Cô nói: "Chị ấy có thể xử lý."
Giang Tĩnh Bạch ôm cô chặt hơn, dịu dàng nói: "Vậy chúng ta tiếp tục."
Ngư Hi: "Hả?"
Giang Tĩnh Bạch đáp: "Ngủ."
Ngư Hi: "...Mình nhắn tin cho chị Bạch đã."
Bạch Vũ Đường đang ngồi dưới bàn trà nhìn chằm chằm máy tính, số liệu cứ vài phút lại tăng lên một lần.
Điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, cô nghiêng đầu nhìn, là Ngư Hi nhắn tin: Chị Bạch, liên hệ với đạo diễn Liễu đi ạ.
Cô gửi một tin nhắn trả lời cho Ngư Hi, vừa duỗi cái eo mỏi, chuông điện thoại lại vang lên.
Tưởng vẫn là Ngư Hi, cô không nhìn màn hình liền tiếp: "Hi Hi."
Đầu bên kia im lặng một lát: "Là tôi."
Tiếu Tri Thu cúi đầu nhìn vết bẩn trên người, nhăn chặt hàng lông mày: "Chị có ở nhà không?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạch Vũ Đường ngây ra trong giây lát, rồi hoàn hồn rất nhanh: "Có ở, sao thế?"
Tiếu Tri Thu giải thích: "Tôi vừa mới đưa khách hàng về, ở gần nhà chị, khách hàng uống nhiều quá.."
Bạch Vũ Đường suy nghĩ một hồi: "Cô lên đây đi."
Mười phút sau, chuông cửa vang lên, Bạch Vũ Đường đứng dậy mở cửa, còn chưa nhìn thấy người đã ngửi thấy mùi chua, cô che mũi lại.
Tiếu Tri Thu nói: "Làm phiền rồi."
Bạch Vũ Đường chỉ về phía phòng tắm: "Đi rửa trước đi."
Đã tới nhà của Bạch Vũ Đường nhiều lần, Tiếu Tri Thu quen thuộc đi vào phòng tắm, cởi quần áo rồi lập tức ném vào thùng rác.
Khi đứng dưới vòi hoa sen, cô mới ổn định được cơn ngột ngạt trong lòng, ổn định lại rồi, người vẫn còn chút choáng váng, không biết vì nín thở quá lâu, hay là vì uống rượu.
Tiếng của Bạch Vũ Đường truyền vào từ bên ngoài: "Tôi để quần áo ở tủ bên ngoài cho cô."
Tiếu Tri Thu không đáp lại, Bạch Vũ Đường thoáng không yên tâm, gõ cửa kính phòng tắm: "Tiếu Tri Thu?"
Không được trả lời, Bạch Vũ Đường lại gõ lên cửa: "Tiếu Tri Thu?"
Tiếu Tri Thu tựa lưng vào tường, đợi cơn chóng mặt ngắn ngủi qua đi mới đứng thẳng dậy: "Tôi không sao."
Nghe được tiếng trả lời, Bạch Vũ Đường thở phào, cô cúi đầu nhìn quần áo trong sọt rác, hỏi: "Cô vứt quần áo?"
Tiếu Tri Thu trả lời không rõ: "Bẩn rồi."
Bạch Vũ Đường cũng nghĩ tới.
Nếu là cô, giặt sạch sẽ cũng không muốn mặc lại.
Cô dứt khoát lấy túi rác ra buộc lại, đặt ngoài cửa nhà.
Tắm rửa xong, Tiếu Tri Thu mặc áo nỉ rộng rãi cùng quần bò ôm chân của Bạch Vũ Đường.
Vóc người hai cô gần như nhau, Tiếu Tri Thu gầy hơn một chút, quần bó mặc lên chân lại có cảm giác hơi rộng.
Bạch Vũ Đường nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô, bĩu môi.
"Sao muộn thế này còn chưa ngủ?" Tiếu Tri Thu ngồi xuống sô pha, tắm xong cả người đều sảng khoái, chỉ có mái tóc dài vẫn chưa sấy khô hẳn, ẩm ướt xõa sau lưng.
Bạch Vũ Đường quét ánh mắt qua đôi chân dài kia, rồi nhìn Tiếu Tri Thu nói: "Đang bận."
Tiếu Tri Thu lại gần: "Bận gì?"
Mùi hương quen thuộc bay đến, Bạch Vũ Đường dịch sang bên cạnh một chút, thoáng mất tự nhiên nói: "Cãi nhau với anti."
Tiếu Tri Thu: "..."
Phòng khách nhất thời rơi vào yên lặng, hai người cũng không lên tiếng, chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Bạch Vũ Đường đang muốn hỏi Tiếu Tri Thu có định về không liền nhận được điện thoại từ đối tác.
Cô suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi đến bên cửa sổ nhận máy.
"Tìm ra được không?
"Ừ, nói đi."
"Còn gì nữa không?"
Tiếng nói chuyện đứt quãng kéo dài nửa tiếng, đầu bên kia nói không ngừng, điện thoại đặt bên tai Bạch Vũ Đường đã nóng lên.
Cuối cùng, đầu bên kia nói: "Có tin gì em sẽ thông báo cho chị."
Bạch Vũ Đường thở phào: "Được."
Sau khi cúp máy, cô lập tức ngồi xuống sô pha nhìn tình hình trên mạng.
Sức nóng vẫn tăng lên, không cần nghĩ cũng biết là Thư Ẩm, ngọn lửa do cô ta đứng sau đốt cháy thật lớn, có vẻ nếu không áp dụng biện pháp kia, cô ta sẽ không thu tay về.
Bạch Vũ Đường cầm điện thoại muốn gọi cho đạo diễn Liễu, mới phát hiện lúc này đã hơn ba giờ đêm.
Đêm hôm khuya khoắt, gọi điện cũng không hay lắm.
Hết cách, cô đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhớ ra trên sô pha còn có một người.
"Tiếu Tri..." Tiếng nói im bặt, Bạch Vũ Đường phát hiện Tiếu Tri Thu đã dựa vào sô pha thiếp đi.
Khuôn mặt khi ngủ đã không còn nghiêm túc như mọi khi, có lẽ vì mái tóc dài không được buộc cẩn thận sau gáy, nên cả người thoạt nhìn không còn vẻ già dặn, mà ngược lại trẻ hơn rất nhiều, đặc biệt chiếc áo nỉ rộng rãi của cô được mặc trên người lại tăng thêm đôi chút sức sống.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Vũ Đường nhìn thấy Tiếu Tri Thu thế này, cô không khỏi nhìn nhiều hơn, Đợi đến khi nhận ra mình đang làm gì, cô vội dời ánh mắt sang nơi khác.
Gương mặt xinh đẹp nóng lên, Bạch Vũ Đường hít sâu hai lần mới đẩy Tiếu Tri Thu: "Vào phòng ngủ đi."
Người kia không cử động, Bạch Vũ Đường gọi: "Tiếu Tri Thu?"
Gọi mấy lần mới nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt người kia, đoán chừng gần đây cô ấy rất bận, lần trước đến nghe nói công ty đang bận rộn việc lên sàn chứng khoán, ngay cả Giang tổng cũng bề bộn nhiều việc, đừng nói đến người bán mạng cho công ty này.
Nghĩ đến đây, Bạch Vũ Đường không đành lòng gọi tiếp, dứt khoát đỡ vai rồi ôm eo cô ấy đi về phía phòng ngủ.
Cửa bị đá ra, trong phòng tối om, Bạch Vũ Đường đưa tay hai lần mới tìm được công tắc.
Cô thở hổn hển.
Vốn đã mệt mỏi đến nửa đêm, cả người cũng ngây ngất không còn tinh thần, lúc này còn phải dìu một người lớn.
Cô khẽ cắn môi, lúc đến gần giường liền trực tiếp trở mình ném Tiếu Tri Thu lên giường.
Vậy mà cái tay tê mỏi nhất định phải va vào ngực Tiếu Tri Thu, mềm mại dễ chịu đến nỗi khiến cô không khỏi bóp một cái.
Sau đó ánh mắt chợt thay đổi, cô không dám tin quay đầu.
Cô lại có thể sờ ngực Tiếu Tri Thu! Hơn nữa Tiếu Tri Thu rõ ràng! Không mặc nội y!
Tình cảnh nhất thời khó xử, may mắn người kia đã ngủ, bằng không Bạch Vũ Thường có thể biểu diễn một màn "thoán thiên hầu" ngay tại hiện trường.
Cô ngồi dậy từ trên giường, nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc.
"Chị sờ chán rồi muốn đi sao?"
Bạch Vũ Đường: "..."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vũ Đường: Không thì sao?
--------
Thoán thiên hầu: Là một loại pháo hoa dựa theo nguyên lý tên lửa, khi bay lên sẽ phun ra khí ở đuôi, nổ tung sau khi bay lên không trung.
Ở trường hợp này là nói chị Bạch xấu hổ đến nỗi muốn như loại pháo hoa này, bay lên trời nổ bùm..