“Chúng tôi tách ra rồi.” Vừa vặn có người mang khay rượu đến đây, Lôi Nhất Minh tiện tay cầm một ly, uống một hơi cạn sạch.
“Vì sao? Không phải anh yêu anh ấy sao?” Tiểu Diệp hơi cao giọng, vẻ mặt nghi vấn.
“Tôi thích thì có lợi gì? Y căn bản không tin tôi.” Lôi Nhất Minh nhíu mày, “Cũng không cần nói chuyện này nữa đâu.”
“Thẩm Quần đúng là đã mất hết hy vọng, nhưng anh ấy yêu anh a!” Vừa thấy Lôi Nhất Minh muốn trốn tránh vấn đề này, tiểu Diệp vội vàng kéo hắn, “Người si tình như vậy thực sự rất ít gặp. Anh phải nghe anh ấy giải thích chứ.”
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tuy không muốn đắc tội người không cần thiết, nhưng tiểu Diệp kia cứ một lần một lần xé rách miệng vết thương của hắn, lặp đi lặp lại chuyện khiến hắn phải chảy máu đầm đìa, Lôi Nhất Minh đã không muốn nhịn nữa.
“Không phải…” Tiểu Diệp quay đầu nhìn Phương Thiên cầu cứu, “Phương đại ca…”
“Thẩm Quần do chúng tôi nhặt được.” Vẫn trầm mặc nãy giờ, Phương Thiên thay cậu giải vây.
“Anh nói gì?” Lôi Nhất Minh quay đầu, quả thực không thể tin được vào tai mình, “Nhặt? Sao anh có thể dùng từ này mà nói về Thẩm Quần?”
“Sự thật chính là như thế.” Phương Thiên bình tĩnh nhìn hắn, “Ngày mưa to hôm đó, có một người té xỉu bên thùng rác, không dùng từ ‘nhặt’ thì phải dùng từ gì?”
“Y, y sao lại…” Nghe được tin này, Lôi Nhất Minh chỉ cảm thấy trái tim như bị siết chặt, cơ hồ không thở nổi. Hắn có thể buông tay, cũng có thể rời khỏi Thẩm Quần, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng có thể nhìn thấy một Thẩm Quần vui vẻ hạnh phúc. Trong đầu ắn, dù có thế nào cũng không thể xuất hiện hình ảnh như vậy: một Thẩm Quần nghèo túng bi thảm ngã xuống bên cạnh đống rác bẩn thỉu, có thể không được ai phát hiện mà chết đi.
Y rõ ràng có thể khí định thần nhàn mà nói lúc nào y cũng có thể buông bỏ khoảng thời gian hai người hạnh phúc bên nhau, rõ ràng mang theo hy vọng để theo đuổi một gia đình hạnh phúc. Sao y có thể bi thảm đến thế? Sao có thể để mình bị dồn đến đường cùng?
“Anh lừa tôi!” Xoay người, Lôi Nhất Minh nắm chặt cánh tay Phương Thiên, hung hăng trừng mắt nhìn gã. Chỉ cần Phương Thiên dám nói đây chỉ là để đùa vui, hắn dám khẳng định trăm phần trăm sẽ đánh gã, không chút nương tình mà nện thẳng một quyền lên đầu gã!
Phương Thiên lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại, “Anh cảm thấy tôi nói dối sao?”
“Là thật đó!” Tiểu Diệp ở bên cạnh sốt ruột gật đầu, bổ sung, “Tuy việc đã qua lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ. Ngày đó khi tôi lần đầu tiên hẹn với Phương đại ca ở bên ngoài, bởi vì sợ muộn nên đi tắt qua ngõ nhỏ.” Tiểu Diệp chỉ lo giải thích, căn bản không lưu ý đến lời mình nói. Mà hai nam nhân đang có mặt ở đây, một người thì sủng nịch nhìn cậu, một người khác thì căn bản không thèm để ý đến những lời này.
“Khi đi đến phía sau khách sạn, tôi thấy có một bóng đen tựa vào tường rồi té xuống đất. Ngày đó trời mưa rất lớn, thời tiết cũng lạnh nữa. Lúc nhỏ tôi đã từng lưu lạc bên ngoài, vừa nhìn là biết anh ấy không phải người xấu, cho nên tôi không sợ. Tôi cầm ô đi qua đó, ngồi xuống trước mặt anh ấy.
Khi đó, anh ấy chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, bị mưa làm ướt đẫm. Mặt anh ấy hướng ra ngoài, sắc mặt trăng như tờ giấy, môi xanh tím. Tôi vừa gọi điên kêu Phương đại ca, vừa đưa tay sờ mũi. Lúc vừa chạm đến, anh ấy mở to mắt nhìn tôi. Tôi hỏi, “Anh có khỏe không? Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện, cứ yên tâm.” Anh ấy nhẹ nhành nói với tôi, “Không cần, cứ để tôi chết đi!””
Đến khi nghe thấy những lời này, Lôi Nhất Minh có cảm giác như tự chủ của cả người hắn như sẽ hỏng mất! Nếu nói Thẩm Quần rời đi làm hắn tan nát cõi lòng, vậy thì khi nghe những lời này những mảnh vụn trong trái tim hắn do bị vỡ nát khi đó, toàn bộ liền hóa thành tro bụi, ngôn ngữ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Tiểu Diệp lại nói tiếp, “Anh ấy hôn mê rất lâu, nếu không phải do Thượng Dung đại ca cứu được, sợ là anh ấy đã chết rồi.”
“Vì sao y phải rời khỏi tôi? Nếu rời khỏi tôi thống khổ như vậy, vì sao lại lựa chọn rời khỏi? Tôi yêu y như vậy, chưa bao giờ thay đổi!”
“Tôi không biết tại sao anh ấy lại rời khỏi anh, chỉ biết là anh ấy rất rất yêu anh. Thượng đại ca nói anh ấy là bệnh nhân im lặng nhất mà anh ấy biết. Lúc nằm viện, ba người chúng tôi đã nghe hai lần anh ấy nói. Lần nào cũng là khi anh ấy ngủ say, gọi tên anh. Còn lúc bình thường, bất luận người khác có nói cái gì, anh ấy cũng không mở miệng, cũng không động. Tựa như u linh, không cảm giác thấy chút nhân khí nào.”
“Y…” Đôi môi Lôi Nhất Minh run rẩy, cơ hồ nói không nên lời.
“Có lẽ anh nên đi hỏi Thượng Dung một chút. Hắn ta nói chuyện riêng tư của bệnh nhân không thể nói với người ngoài; nhưng anh không phải người ngoài.” Phương Thiên vỗ vỗ tiểu Diệp như sắp khóc đến nơi, an ủi cậu, “Yên tâm đi, bọn họ không sao đâu.”
“Anh đừng bỏ rơi Thẩm Quần, anh ấy thực sự tốt lắm!” Trước khi đi, tiểu Diệp vẫn là nhịn không được dặn dò hắn.
Rối loạn, tất cả đều rối như mớ bòng bong! Lôi Nhất Minh run tay, cầm lấy thuốc lá; nhưng vì quá mức kích động, dù hắn có bật lửa thế nào cũng không lên được. Thở dài, bỏ thuốc lá xuống, bóp nát trong lòng bàn tay.
Trong lòng một ý niệm đang kêu gào, bắt hắn phải trở về nhìn Thẩm Quần. Nếu y thương hắn, như vậy hắn chết cũng sẽ không buông tay. Nhưng là một cái khác ý niệm trong đầu lại nhảy ra ngăn cản. Cho dù yêu, dù sao cũng là việc đã qua; không phải hắn chưa từng cố gắng, nhưng kết quả thì sao? Vạn nhất thứ Thẩm Quần cần bây giờ là cuộc sống yên bình thì sao? Như vậy hắn không phải lại sai thêm một lần ư? Sâu trong nội tâm hắn như đang có một thiên sứ và một ác ma đang đánh nhau ác liệt, một bước cũng không nhường! Chỉ tiếc vô luận là ý niệm của bên nào cũng làm Lôi Nhất Minh đau lòng không thôi.
Lúc chạy xe ra khỏi nhà lão Chiêm, thời gian còn khá sớm. Trong đầu Lôi Nhất Minh nghĩ loạn cả lên, xe chẳng biết vì sao lại chạy đến chung cư quen thuộc. Nhìn ngọn đèn mờ nhạt trên tầng hai, Lôi Nhất Minh thở dài. Lão Trương lái xe được nghỉ lúc trước đã sớm trở lại, xem ra hắn vẫn cần có một tài xế riêng để thay đổi thói quen đã thành tự nhiên của mình.
Vô luận chuyện Phương Thiên và tiểu Diệp nói là thật hay giả, hắn phải hỏi lại cho rõ ràng cẩn thận. Hắn và Thẩm Quần cứ hợp rồi lại tan, Thẩm Quần có thể có nhiều chuyện không muốn để hắn biết. Nếu hắn đủ kiên cường để rời khỏi Thẩm Quần, buông tay làm y hạnh phúc, như vậy biết Thẩm Quần có nỗi khổ không thể nói, có bí mật không muốn cho người khác biết, hắn tin chính mình có thể đủ tin tưởng để hiểu được.
Tên Thượng Dung kia hẳn là có đáp án của tất cả vấn đề này, nhưng Thẩm Quần tựa hồ như cũng không muốn nói cho gã biết mọi việc… Hắn yêu Thẩm Quần như thế, vậy có nên tôn trọng quyết định của y không? Nếu Thẩm Quần không yêu hắn nữa, hắn lại muốn nỗ lực yêu y mà không cần y phải đáp trả… Nhưng đối với chân tướng mà y đã cố gắng che dấu kia, hắn làm sao mới có thể gợi lại tình yêu đã mất?
Đối mặt với bất luận chuyện gì, hắn luôn tin tưởng chính mình. Chỉ riêng có khi đối mắt với Thẩm Quần, hắn đều phải tiến thoái lưỡng nan. Thẩm Quần có muốn nhớ lại uyên mộng cũ không? Hay không yêu hắn thì y càng dễ dàng thoải mái? Hắn nên làm thế nào đây? Có thể làm gì đây?
Do dự hồi lâu, bóng đêm dần dày đặc, rối loạn và kích động cũng từ từ lắng xuống. Hắn bước từng bước nặng nề, im lặng lưu lại một mẩu thuốc lá, tự mình lái xe rời khỏi.