Edited by Bà Còm in truyenwiki.com
Nam Cương Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ vốn dự định mười ngày sau mới tới Tiêu Quốc, thế nhưng lại đến sớm ba ngày, còn mang theo nhi tử Bí Lạt cùng Vương tử phi Ninh Cổ Á. Hoàng đế ở trong cung tiếp kiến hắn xong đành phải tổ chức yến hội sớm hơn kế hoạch.
Lâu Khánh Vân bị an bài phải đích thân ra cửa thành nghênh đón sứ đoàn của Đại Vương tử.
Bởi vì đến trước ba ngày nên không kịp trở tay, ngay cả Tiết Thần đã xin phép vắng mặt mà cũng bị Hoàng Hậu nương nương phái người tới đón vào cung để tiếp khách, trực tiếp ngồi chung kiệu liễn với Trưởng Công chúa mang theo Tuân ca nhi cùng vào cung. Trưởng Công chúa dẫn Tuân ca nhi đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, Tiết Thần thì đi Trung cung chờ Hoàng Hậu nương nương an bài.
Lúc nàng tới nơi thì Hoàng Hậu nương nương còn đang rửa mặt chải đầu trang điểm, nàng được an bài ngồi chờ ngoài điện, đối diện còn có mấy vị nhất phẩm phu nhân. Thái Tử Phi ngồi ở vị trí đầu tiên, đang châu đầu ghé tai nói gì đó với hai phu nhân trẻ tuổi. Sau khi Tiết Thần tiến vào thì có vài phu nhân đứng dậy cùng nàng chào hỏi, trước tiên Tiết Thần đến trước Thái Tử Phi uốn gối thi lễ. Thái Tử Phi lại bầy ra vẻ mặt không vui, chỉ nghiêng đầu liếc Tiết Thần một cái, dường như vẫn chưa muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước. Tiết Thần cũng không ngại, cùng vài vị phu nhân khác chào hỏi, tán dóc vài câu về chuyện nhà và hài nhi trong bụng.
Thân phận của Tiết Thần là Vệ Quốc Công phủ Thế tử phu nhân, tuy nói là nhất phẩm nhưng với trường hợp quốc yến giống như hiện giờ, thật ra có tới hay không cũng không phải là quan trọng, chẳng qua Tiết Thần được Hoàng Hậu nương nương nhìn trúng mới kêu nàng tới đây. Các vị phu nhân có thể tham dự loại yến hội như vậy dĩ nhiên đều là những người khôn ngoan, đâu thể nào giống Thái Tử Phi ở trong trường hợp này mà bày ra tính tình nóng nẩy. Hơn nữa còn có vài vị phu nhân chính trực thì càng cảm thấy Thái Tử Phi không đủ lễ nghĩa, ngược lại tiến ra nói cười vui vẻ thân thiện với Tiết Thần. Thái Tử Phi nhìn tất cả mọi người vây quanh Tiết Thần nói chuyện, tức giận đến cắn môi; ngồi phía sau là tẩu tử Vương thị từ mẫu gia, ghé vào tai Thái Tử Phi thấp giọng khuyên: “Thái Tử Phi, ngài nhìn Thiếu phu nhân kia thật là khôn lanh, khắp nơi tỏa sáng, ai cũng không đắc tội. Phụ thân nàng ta hiện giờ là Trung Thư Lệnh trong tay nắm thực quyền, sau lưng có Vệ Quốc Công phủ làm hậu thuẫn, bản thân lại là nhất phẩm cáo mệnh. Phụ thân muốn ngài giao hảo với nàng ta cũng không phải không có đạo lý. Lúc nãy ngài bày thái độ khó chịu như vậy là không được đâu.”
Thái Tử Phi nhìn thoáng qua tẩu tử nhưng không phản ứng gì. Bên cạnh Thái Tử Phi là trưởng tức Ninh thị của Uy Viễn Hầu gia nhìn ra Thái Tử Phi không vui, ả này cũng không quá thích tư thái cao ngạo của Vương thị, không khỏi lên tiếng phản bác: “Tô Đại phu nhân nói không đúng rồi. Tiết Thần kia cho dù khôn khéo thì thế nào? Nhất phẩm cáo mệnh thì thế nào? Ngay cả chức quan của phụ thân nàng ta còn không phải đều dựa vào Lâu gia mới tới tay? Bản thân nàng ta đâu có bản lĩnh gì, chỉ là một đích nữ tang mẫu mà thôi. Tô Đại phu nhân là tẩu tử thuộc mẫu gia của Thái Tử Phi nương nương, không giúp đỡ Thái Tử Phi nói chuyện mà ngược lại trách cứ Thái Tử Phi không hoà nhã với Tiết Thần. Thân phận của nàng ta có cao một chút thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể vượt qua Thái Tử Phi nương nương?”
Dạo này Ninh thị đang hận chết Vương thị -- lúc trước chỉ có các nàng là bạn tốt bên người Thái Tử Phi, Thái Tử Phi cũng thực nguyện ý thân cận với các nàng, nhưng mấy ngày này không biết Tô đại nhân uống lộn thuốc gì, bèn cứ thế mà phái trưởng tức Tô gia đến bên người Thái Tử Phi để nơi chốn khuyên nhủ, còn nói cái gì phải "chơi với quân tử, tránh xa tiểu nhân", những lời này chẳng phải đang chĩa mũi dùi về phía các nàng hay sao, muốn ám chỉ các nàng là tiểu nhân? Cơn tức này Ninh thị nuốt không trôi, cho nên tóm được cơ hội liền muốn chọt sống lưng Vương thị một cái, dù sao cũng không thể để địa vị của mình ở trước mặt Thái Tử Phi bị chèn ép.
Vương thị còn muốn nói nữa nhưng lại bị Thái Tử Phi cắt ngang: “Được rồi, tất cả đừng nói nữa. Tẩu tử, phụ thân kêu ngươi tới bên người ta giúp đỡ, cũng không phải để ngươi được quyền chỉ điểm ta mọi nơi mọi lúc, hùa theo phe người khác giáo huấn ta. Lần tới loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa, ta biết hiện giờ thân phận của ta là gì, cũng hy vọng ngươi biết thân phận của chính mình.”
Lời này của Thái Tử Phi khiến Ninh thị rất đắc ý, sắc mặt Vương thị thì lại cứng đờ, xấu hổ muốn mệnh. Nếu lôi thân phận ra mà nói, nàng cùng lắm chỉ là tức phụ của Tô gia, là tẩu tử thuộc mẫu gia của Thái Tử Phi, thế nhưng thái công kêu nàng tới giúp đỡ Thái Tử Phi, vì chính là không muốn để Thái Tử Phi gây thù chuốc oán quá mức -- Lâu gia là môn đình như vậy thì làm sao Tô gia có thể đắc tội? Vương thị là người khôn ngoan, Tô đại nhân cũng là người khôn ngoan, chỉ tiếc Thái Tử Phi lại bị che mắt, tự tin quá mức khiến đầu óc bị lấp. Nếu Thái Tử Phi chịu nghe khuyên can, Vương thị sẽ vì Tô gia và vì Thái Tử Phi nhất định đem hết toàn lực giúp đỡ đề điểm, nhưng hiện giờ Thái Tử Phi nói ra những lời này, nếu lưu lại khuyên thêm thì thật sự không có cốt khí.
Vương thị đứng lên, không nói gì nữa chỉ hành lễ với Thái Tử Phi, muốn thối lui đến cạnh cửa ngồi cùng với các phu nhân phẩm cấp thấp hơn. Khi Vương thị rời đi còn thoáng nghe thấy Ninh thị tiếp tục châm ngòi với Thái Tử Phi: “Nương nương, ngài nhìn nàng ta kìa, đây là thái độ gì?”
Vương thị cũng không cần phải nhiều lời nữa, lập tức bỏ đi.
Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm
Tiết Thần liếc mắt nhìn bên kia một cái, hỏi thân phận của Vương thị. Chấn Quốc Hầu phu nhân nói cho nàng biết đó là tẩu tử thuộc mẫu gia của Thái Tử Phi, nói chuyện làm việc vẫn luôn rất chu đáo. Chỉ cần một câu như vậy là Tiết Thần đã đoán được chỗ kia phát sinh vấn đề gì, không khỏi thở dài lắc đầu -- có một số người cho dù được nâng lên địa vị cao nhưng cũng chưa chắc có thể ngồi ổn! Tiết Thần cũng chẳng thèm để ý nữa, tiếp tục cùng các phu nhân khác nói chuyện phiếm.
Hoàng Hậu nương nương mặc lễ phục tôn quý từ trong cung đi ra, chúng phu nhân đứng dậy bái kiến. Tiết Thần ôm cái bụng to đùng dễ được nhận ra nhất trong đám người, Hoàng Hậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, vẫy vẫy tay kêu Tiết Thần cho nàng ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh mình. Phần yêu quý này ngay cả Thái Tử Phi đứng ở đằng trước cũng không có được.
Hoàng Hậu nắm tay Tiết Thần, thân thiết hỏi: “Vốn ta còn nghĩ rằng hài tử Ký Minh quá sủng con, mới có bảy tháng mà đã không cho đi lại, hiện giờ nhìn bụng của con mới biết không khác gì sắp sinh tới nơi, còn chịu đựng được không?”
Tiết Thần cười đáp: “Chịu đựng được ạ, lúc này mới bảy tháng, bụng nhìn rất lớn nhưng rốt cuộc vẫn còn đến hơn hai tháng nữa. Nương nương có chuyện gì xin cứ việc an bài thần phụ làm, ngàn vạn lần không cần đau lòng thần phụ.”
Lời này nói ra liền khiến cho Hoàng Hậu và các phu nhân của các tướng lãnh khai quốc công thần đều bật cười. Hoàng Hậu cười đặc biệt thoải mái, vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Thần nói: “Con nha! Miệng mồm lợi hại như vậy, trách không được hiện giờ Trưởng Công chúa càng ngày càng hiểu lý lẽ. Lần trước nàng còn phái người đệ sổ con cho ta nữa chứ, phải biết từ khi ta làm Hoàng Hậu tới nay, đây là lần đầu tiên thu được sổ con của Trưởng Công chúa đấy. Đúng là công lao của con rồi, ta và Hoàng Thượng đều phải cảm ơn con.”
Tiết Thần nhớ tới vụ Trương Minh Thanh dám can đảm mạo phạm Nhu tỷ nhi, Trưởng Công chúa thật sự đệ sổ con vào cung cho Hoàng Hậu nương nương, sau đó Trương gia trong một đêm liền biến mất khỏi kinh thành. Chuyện này ngoại trừ Đế Hậu ra tay thì đâu còn ai có khả năng làm cho mệnh quan triều đình biến mất trong một đêm. Rốt cuộc Trương gia đã động vào đích nữ của Lâu gia, mà chuyện này lại không thể phóng lên mặt bàn để thẩm tra xử lí, cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cường ngạnh như vậy để giải quyết mà thôi.
Mà Trương Minh Thanh cũng không tính là oan uổng, rốt cuộc Lâu Khánh Vân đã cảnh cáo hắn nhưng hắn cố tình không tin, cho rằng Lâu gia sẽ vì Nhu tỷ nhi mà tạm chấp nhận hắn, vì thế cuối cùng mới liên lụy toàn bộ Trương gia. Nhận được kết cục như vậy mới có thể thấy ở trong lòng Đế Hậu, Lâu gia rốt cuộc chiếm một địa vị như thế nào.
Tiết Thần nhoẻn miệng cười trả lời: “Nương nương không cần cảm tạ thần phụ đâu ạ, Trưởng Công chúa xưa nay vẫn hiểu lý lẽ.”
Ở đây người biết tình hình thực tế đều mỉm cười. Hàn huyên xong, Hoàng Hậu nương nương mới bắt đầu phân công nhiệm vụ, hô Thái Tử Phi tiến lên rồi nói với Tiết Thần: “Hôm nay là quốc yến để tiếp đãi một nhà Nam Cương Đại Vương tử, sự kiện này chắc mọi người đều biết rồi. Thần tỷ nhi, con hãy theo bên cạnh Thái Tử Phi, đề điểm nàng cách nói chuyện cư xử như thế nào. Thái Tử Phi còn trẻ không hiểu chuyện, con thay ta đảm đương một chút, cần phải tiếp đón Đại Vương tử phi thật tốt.”
Thái Tử Phi nghe Hoàng Hậu đánh giá mình như vậy có chút không phục, vừa tiến lên muốn phản bác thì bị Hoàng Hậu nương nương giơ tay ngăn lại, làm nàng ta có ấm ức cũng không thể nói. Tiết Thần nhìn nhìn Thái Tử Phi, liền biết ngay dụng ý của Hoàng Hậu nương nương -- thứ nhất là vì muốn tốt cho Thái Tử Phi, thứ hai . . . có lẽ Thái Tử đã bắt đầu bất mãn với Thái Tử Phi rồi . . .
Đúng lúc này một nhà của Nam Cương Đại Vương tử đã đến, theo lý thì phải để Thái Tử Phi tiếp đãi Đại Vương tử phi. Tuy nhiên Hoàng Hậu lại sợ Thái Tử Phi nói năng lung tung, cư xử không thỏa đáng, đành phải đặt một người có thể chế trụ được nàng ta bên người, rốt cuộc hai nước kết giao cũng không thể làm qua loa.
Tiết Thần trịnh trọng gật đầu: “Nương nương yên tâm, Thái Tử Phi vốn thông tuệ hơn người, đâu có chỗ nào cần thần phụ đề điểm. Thần phụ sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Thái Tử Phi tiếp đón Vương tử phi thật đàng hoàng.”
Hoàng Hậu vừa lòng nhìn Tiết Thần, càng xem càng cảm thấy Lâu gia cưới được một tức phụ thật tốt, làm người chu đáo, làm việc đắc lực, không cao ngạo không nóng nảy, trầm ổn có độ. Lúc trước khi Lâu Khánh Vân kiên trì muốn cưới một đích nữ tang mẫu của quan gia tam phẩm, Hoàng Hậu còn ngầm phê phán với Hoàng Thượng vài lần, cảm thấy đúng là hài tử không hiểu chuyện, bao nhiêu cô nương danh môn vọng tộc mà không chịu lại cứ nhất định phải cưới cô nương này. Hiện giờ đã qua bao nhiêu năm, Tiết Vân Đào ở trong triều như cá gặp nước, năng lực giao tế về chính trị tương đối lợi hại khiến Hoàng Thượng cũng nể trọng tin dùng hắn, mà lại nói đến Tiết Thần đứa nhỏ này, từ trong miệng Thái Tử biết được những chuyện nàng đã làm khiến Hoàng Hậu không khỏi cảm thán: Nếu Thái Tử Phi cũng có năng lực như vậy thì tốt rồi! Chỉ tiếc lúc trước vì củng cố thế lực nên phải cưới nữ nhi của Tô gia, cũng không trông cậy vào nàng ta có bản lĩnh to lớn gì, tư chất bình thường cũng không sao, chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận thủ thường một chút, không phải mọi chỗ kéo chân sau Thái Tử là được.
Nhưng hôm nay xem ra, Thái Tử Phi này càng ngày càng không nên thân. Hoàng đế đã triệu Tô Mạo nói bóng nói gió một phen, Tô Mạo cũng thức tỉnh, phái Tô gia trưởng tức đến bên người Thái Tử Phi đề điểm. Vốn tưởng rằng Thái Tử Phi sẽ đỡ hơn chút, thế nhưng nàng ta vẫn không biết hối cải mà càng thêm kiêu căng. Một người nếu bị nhốt trong cục diện không trông rõ được chính mình, cho dù người khác có nói nhiều đi nữa cũng vô dụng mà thôi.
Đại thế trong thiên hạ này có thể thay đổi trong nháy mắt, có người nâng ngươi lên địa vị cao như vậy là muốn ngươi có thành tựu, cho dù không đạt được gì thì cũng nên yên ổn an phận. Sợ nhất là những kẻ tự cho là thông minh, kéo bè kéo cánh nghe lời nịnh bợ của một phía, còn tưởng rằng bản thân thật sự có quyền cao chức trọng, cũng không nghĩ xem làm thế nào để giữ được địa vị cao kia. Nếu không có bản lĩnh ngồi ổn, một khi người ta lợi dụng ngươi xong thì có lý do gì tiếp tục nâng ngươi nữa chứ?
Mà ở điểm này thì Tiết Thần chính là một người rất minh bạch, tuy là một đích nữ tang mẫu được ngồi lên vị trí Vệ Quốc Công phủ Thế tử phu nhân, thế nhưng nàng liền biết ngay bản thân phải làm như thế nào mới có thể ngồi ổn vị trí này, nếu đem ra so sánh thì Thái Tử Phi thật là thua kém quá xa.
Thái Tử Phi cũng nhìn ra Hoàng Hậu bất mãn với mình, không dám ngang bướng tiến lên nói chuyện giống như hôm trước đối với Thái Tử. Nàng luôn cảm thấy mình và Hoàng gia không hợp nhau, luôn bị sợ hãi bởi quyền lực trong tay những người này -- nàng sợ Hoàng Hậu và Thái Tử bởi vì nàng biết quyền lực trong tay bọn họ quá lớn, chỉ cần một câu của Thái Tử là có thể đánh chết nhũ mẫu hầu hạ nàng từ nhỏ, chỉ cần một câu của Hoàng Hậu là có thể bãi miễn tước vị của nàng lột nàng trở về nguyên hình. Cho nên, nàng không dám phản bác cũng không dám phản kháng, bởi vì nàng đã chứng kiến quyền lực của Hoàng gia đáng sợ đến mức nào.