Edited by Bà Còm in truyenwiki.com
Lý Đạt tìm được nơi ẩn thân của đám Hà Nguyên Cừ, là một tòa miếu thổ địa cũ nát. Hà Nguyên Cừ vốn dĩ là văn nhân, nếu không phải có điểm ác tâm đầu óc lại lươn lẹo thì căn bản không tìm được Lý Đạt. Hai người gặp nhau ở chốn phong nguyệt, Hà Nguyên Cừ học hành không đi đến đâu nhưng miệng lưỡi thì trơn như bôi dầu, nói đến nỗi Lý Đạt nghe thấy rất là tâm phục lập tức liền quyết định cho thư sinh này một cơ hội. Gã thư sinh này cũng không làm hắn thất vọng, thực mau liền nghĩ ra phương pháp có thể giúp hắn mau chóng trở thành tâm phúc của Nhị Hoàng tử. Nếu phương pháp này có thể thành công thì sẽ cho Lý Đạt nấc thang thẳng tiến lên trên, chỉ tiếc khi bắt tay thực hiện lại bị thất bại, không chỉ làm hắn mất đi tín nhiệm của Nhị Hoàng tử mà còn làm Hà Nguyên Cừ bởi vậy mà ném mệnh.
Hắn tuyệt không nghi ngờ nếu Hà Nguyên Cừ bị chộp tới phủ Nhị Hoàng tử, trải qua một phen thẩm vấn xong thì cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì -- -- tất nhiên là chết. Tuy cảm thấy có điểm thực xin lỗi vị huynh đệ này, nhưng Lý Đạt vẫn coi trọng tính mạng của mình hơn. Hắn biết nếu vào lúc này hắn không phải là hậu nhân thế gia không phải là biểu đệ của Nhị Hoàng tử, như vậy kết cục chờ đợi hắn khẳng định cũng giống y như Hà Nguyên Cừ.
Miên man suy nghĩ, Lý Đạt mang theo người đã tới ngôi miếu thổ địa kia, chỉ cảm thấy bên trong cực kỳ im ắng nên thầm nghĩ có chút kỳ quái, chẳng lẽ Hà Nguyên Cừ đã sớm biết được tin tức liền bỏ chạy mất rồi?
Đang muốn đẩy cửa vào thì bị hộ vệ phía sau ngăn lại, thấy hộ vệ kia xua xua tay ra hiệu cho mình, tên này đã sống một cuộc đời "vết đao liếm huyết" nhiều năm làm hộ vệ nên cảm giác được có điểm không đúng. Lý Đạt trên người có thương tích, dĩ nhiên rụt lại phía sau vài bước để hộ vệ đẩy cửa vào trước. Trong viện có mấy thi thể nằm ngổn ngang, mùi máu tanh nồng, chắc hẳn vừa chết không bao lâu.
Lý Đạt đẩy ra hộ vệ bước qua ngạch cửa, ở trước mấy thi thể kia đi vài bước, sau đó không ngoài ý muốn liền thấy nằm ngã bên cạnh một lu nước là Hà Nguyên Cừ. Lý Đạt ngồi xổm xuống, đưa tay đặt dưới mũi Hà Nguyên Cừ xem xét, không hề có hơi thở, đã chết từ lâu.
Hộ vệ sau khi điều tra một phen, tiến đến hội báo cho Lý Đạt: “Thế tử, đã chết sáu mạng, không còn một người sống.”
Lý Đạt cắn răng đứng lên, nhìn quanh một vòng, trong lòng đang thắc mắc là ai gϊếŧ người nhưng cũng không muốn nán lại lâu hơn, phất tay gọi người rút lui: “Nếu đều đã chết, vậy trở về phục mệnh thôi.”
Gϊếŧ người lại là ai? Có thể là Nhị Hoàng tử, hắn hoàn toàn không tin chính mình cho nên mới phái kẻ khác tới gϊếŧ người diệt khẩu? Không đúng, không phải là Nhị Hoàng tử, hắn còn muốn đem Hà Nguyên Cừ về thẩm vấn một phen, sẽ không gϊếŧ đi dễ dàng như thế. Vậy sẽ là ai? Đáp án lộ ra rành rành -- -- Thái Tử!
Nếu Thái Tử cũng muốn gϊếŧ Hà Nguyên Cừ diệt khẩu, có phải đã chứng tỏ chuyện này có lẽ Hà Nguyên Cừ cũng không phải bị tính kế mà thật ra là người của phe Thái Tử? Lý Đạt chỉ cảm thấy đầu óc loạn thành một đoàn, căn bản không biết kế tiếp mình phải làm như thế nào?
Thở ra một hơi, Lý Đạt xoay người lên ngựa, lại lần nữa chạy về phủ Nhị Hoàng tử. Mặc kệ thế nào, trước tiên hắn phải đi về đem tin tức này báo cho Nhị Hoàng tử biết mới được.
Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm
Lâu Khánh Vân vừa trở về phủ, vào phòng, ngay cả y phục cũng chưa thay liền trực tiếp ngả lưng ngủ mất, mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Tiết Thần tháo giày vớ cho phu quân, cởi ra được áo ngoài của Lâu Khánh Vân xong bèn tự mình bưng nước ấm vào phòng lau mặt và tay chân cho chàng, sau đó mới ngồi bên cạnh ngắm nhìn phu quân ngủ ngon lành.
Hiện tại nàng cũng chẳng vội vàng muốn biết sự tình phát sinh bên ngoài, thật ra Nghiêm Lạc Đông đã sớm báo cho nàng đại khái mọi chuyện được diễn ra. Kết quả của sự tình lần này so với trong tưởng tượng của nàng còn tốt hơn mấy chục lần -- nàng vốn dĩ chỉ không muốn để Thái Tử bị thương làm ảnh hưởng đến phe phái của Thái Tử, nhưng không ngờ Lâu Khánh Vân lại có thể triển khai đúng chỗ như vậy, không chỉ cho Thái Tử thoát nạn mà còn thành công trả đũa ngăn chặn âm mưu của Nhị Hoàng tử, khiến Nhị Hoàng tử phải ngậm bồ hòn.
Tiết Thần biết kết quả này tất nhiên đều do Lâu Khánh Vân mấy ngày liền bôn tẩu đạt thành, cũng không biết đã bao nhiêu đêm không ngủ một giấc đàng hoàng rồi. Tiết Thần không tính đánh thức phu quân, bèn lấy khung thêu mang tới ngồi một bên giường La Hán, tựa vào gối mềm nhàn nhã thêu hoa.
Lâu Khánh Vân chỉ ngủ nửa canh giờ liền tỉnh lại, chóp mũi ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Tiết Thần, còn chưa mở mắt mà khóe miệng đã nhếch lên, trong cổ họng phát ra một chút thanh âm. Gương mặt Tiết Thần liền kề sát, ngồi ở mép giường sờ sờ trán Lâu Khánh Vân, thấp giọng ôn nhu hỏi: “Uống nước không?”
Lâu Khánh Vân gật đầu, Tiết Thần liền xoay người đi rót chén trà, sau đó đưa tới trước mặt Lâu Khánh Vân. Ai biết gia hỏa này lại có ý định chơi xấu, căn bản lười không muốn tự mình động thủ. Tiết Thần bị bộ dáng vô lại của gia hỏa này chọc cười, đưa chén trà đến bên miệng đút chàng ta uống vừa mắng yêu: “Mệt chàng lớn như vậy mà còn giống y hài tử, ngay cả Tuân ca nhi hiện giờ cũng không cần ta đút.”
Lâu Khánh Vân thỏa mãn uống vài ngụm trà, sau đó tiếp tục nằm xuống làm nũng nhìn Tiết Thần nói: “Đó là vì hắn chưa có nương tử, có nương tử rồi khẳng định cũng sẽ để nương tử đút. Nàng thấy mặc kệ ta bao lớn, ta đều thích nương tử đút cho mình.”
Tiết Thần lườm chàng ta một cái, đang muốn đứng dậy cất chén nước lại bị Lâu Khánh Vân ôm vào trong lòng thân mật cọ tới cọ lui một phen. Tiết Thần bất đắc dĩ giãy ra, có chút ảo não sửa sang lại xiêm y, thở dốc không chừng trừng mắt nhìn Lâu Khánh Vân, hai má như hai rặng mây đỏ làm Lâu Khánh Vân thiếu chút nữa kiềm chế không được, phải cố gắng nghĩ đến trạng huống của nàng hiện giờ mới đành lòng nhịn xuống.
Lâu Khánh Vân lại kéo Tiết Thần vào trong lòng, một tay xoa bụng nàng hỏi: “Nương tử thật giỏi quá, lập tức có tới hai đứa. Có cảm giác gì khác lạ hay không?”
Tiết Thần dựa vào lòng phu quân, cảm thấy rất mỹ mãn, cũng cúi đầu nhìn bụng lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì đặc biệt, phải nói là hai đứa bé này thật an ổn, không có lăn lộn như Tuân ca nhi.”
Lâu Khánh Vân chậm rãi tụt người xuống, áp đầu vào bụng Tiết Thần nghe một lúc, sau đó mới nói: “Không lăn lộn thật tốt, nhất định là hai nữ hài nhi. Đứa thứ nhất ta rất mong là khuê nữ nhưng lại sinh ra tên tiểu bá vương Tuân ca nhi, thai này nhất định phải sinh ra hai khuê nữ thật xinh đẹp giống như nàng vậy. Trong nhà có ba đóa hoa rực rỡ vây quanh ta, vậy mới là hạnh phúc.”
Tiết Thần dùng ngón tay chọc chọc Lâu Khánh Vân: “Ta vẫn muốn nhi tử, nếu sinh hai khuê nữ thì chẳng phải Tuân ca nhi vẫn được sủng ái nhất trong nhà à? Nếu cứ tiếp tục được sủng như vậy thì làm sao dạy dỗ gì được?”
Lâu Khánh Vân nhướng mày: “Phải là hai khuê nữ mới tốt. Có khuê nữ rồi nàng xem ta có thèm để ý tới hắn nữa không? Tiểu tử này hiện giờ là càng ngày càng lên mặt, ngay cả ta cũng không cho vào mắt.”
Tiết Thần trắng mắt lườm chàng ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Căn bản không phải là vấn đề chàng có để ý tới hắn hay không, Tuân ca nhi cũng đâu tới phiên chàng "được phép" để ý? Ta thấy cha nương và Lão thái quân vẫn rất thích nam hài nhi, chỉ cần sinh thêm hai nam hài nữa thì các vị ấy sẽ phải lo sủng đứa nhỏ, lúc đó Tuân ca nhi cũng tới lúc học vỡ lòng, như vậy liền một nhà vui mừng, tất cả đều giải quyết ổn thỏa.”
Lâu Khánh Vân tỏ vẻ thực bất đắc dĩ đối với việc Tiết Thần không chút lưu tình vạch trần địa vị tụt dốc của hắn ở trong cái nhà này, trở mình nằm trên đùi Tiết Thần thở dài than: “Ai nha, các tiểu tử nếu cứ được trong nhà sủng như vậy, tương lai chính là bị huỷ hoại.”
Tiết Thần xoa bóp đầu cho phu quân: “Chàng không phải cũng được trong nhà sủng mà lớn lên sao? Chàng là con thừa tự duy nhất trong nhà, chẳng phải Lão thái quân đã sủng chàng đến tận trời, cũng đâu thấy tương lai của chàng bị hủy?”
Lâu Khánh Vân lắc đầu, nắm lấy tay Tiết Thần: “Không giống nhau đâu. Lúc đó cha ta thật là kẻ . . . hai mặt, ở nhà mặt ngoài thì đối với ta rất tốt, nhưng ngầm tính toán khi ta bốn năm tuổi liền mang ta vào quân doanh, khi đó Lão thái quân và nương tuy rằng luyến tiếc nhưng không chịu nổi cha ta cường thế! Nhưng hôm nay nàng nhìn Tuân ca nhi của chúng ta kìa, chính là muốn vầng trăng trên trời thì phỏng chừng ba lão nhân đều bắc thang bò lên lấy xuống cho hắn, như vậy mới có vấn đề.”
Lâu Khánh Vân nói đạo lý này Tiết Thần cũng không phải không rõ, thở dài nói: “Ai nha, vậy phải làm thế nào mới tốt đây?”
Khả năng đối ngoại của đôi phu thê có thể nói là kiên cường đến mức tường đồng vách sắt đao thương bất nhập, nhưng chỉ khi đối mặt với nhi tử được sủng ái quá mức này mới có thể làm hai vị được coi là thông tuệ đành phải bó tay không biện pháp.
Cuối cùng Lâu Khánh Vân đem ánh mắt cố định trên bụng Tiết Thần, do dự mở miệng: “Chẳng lẽ . . . thật phải ký thác vào bụng nàng, sinh ra thêm mấy nhi tử chia sẻ cực sủng của Tuân ca nhi?”
Tiết Thần gật đầu: “Phỏng chừng chỉ có biện pháp này.”
Trước mặt ba vị Cuồng ma hộ tôn kia, Tuân ca nhi chính là bầu trời của các vị! Nếu không ngăn lại thì tương lai Tuân ca nhi chẳng phải sẽ bị sủng thành kiêu căng bá đạo không hiểu đạo lý còn gì! Cho nên, nghĩ như thế nào thì cũng chỉ còn có mỗi một biện pháp này . . .
Đôi phu thê không hẹn mà cùng thở dài. Ai có thể ngờ được, đối phó một tiểu tổ tông trong nhà, bọn họ là phụ mẫu chân chính mà phải dùng thủ đoạn cực đoan đến mức như vậy . . . Tương lai nếu Tuân ca nhi biết được, cũng không rõ sẽ nghĩ như thế nào về bọn họ?!